“Cậu chủ, sự việc không đúng! Tôi thầm cảm thấy có người gây bất lợi với cậu”.
“Cái gì? Tây Môn, anh nói có người gây bất lợi với Huyết Lang là có ý gì?”, Bạch Vỹ kinh hãi kêu lên.
Tây Môn Kiếm trầm ngâm nói: “Anh có điều không biết, trước đây khi tôi cùng cậu chủ xông pha thế giới ngầm, trước khi kẻ địch mạnh xuất hiện, tôi sẽ có cảm giác kỳ lạ, ban đầu tôi cũng không để tâm đến cảm giác này, nhưng mỗi lần cậu chủ đều thương nặng, có mấy lần suýt nữa…
Bây giờ, cảm giác này lại xuất hiện!”, Tây Môn Kiếm nói xong, lo lắng nhìn Đông Phương Hạ. !
“Huyết Lang, là thật sao?”
Đông Phương Hạ gật đầu: “Đúng thế! Tôi cũng cảm thấy nguy hiểm”.
Bạch Vỹ không dám tin, trên thế giới này, đánh tay đôi mà có ai có thể đánh Đông Phương Hạ bị thương nặng, vì anh ta cảm thấy võ công của Đông Phương Hạ rất cao cường! Nhưng trước Đông Phương Hạ bị thương nặng không phải là đánh tay đôi, mà là đấu súng, đọ sức với đám phần tử khủng bố.
“Cậu chủ, tôi cảm thấy việc xảy ra ở cục an ninh quốc phòng hôm nay là nhằm vào cậu! Tạm thời không nói chất lỏng được lấy ra từ căn cứ của Tư Mã Trưởng Phong, điều khiến người ta cảm thấy đáng nghi là thủ pháp của hung thủ!
Sạch sẽ dứt khoát, không để lại dấu vết, từ vết thương của người chết có thể thấy đường máu đó quá nhỏ, dường như không thể nhận ra, đáng sợ là, cổ họng bị cứa đứt, tốc độ này phải nhanh hơn tôi!”
Trong lúc Tây Môn Kiếm lo lắng, Bạch Vỹ lại kinh hãi! Anh ta từng thấy tốc độ của Tây Môn Kiếm, nếu có người có tốc độ trên cả anh ta, thì…
Đông Phương Hạ nghe xong trầm tư suy nghĩ, gật đầu nói: “Tôi nhớ, chỉ là lâu rồi nên không nhớ đến! Lúc đó nghe Huyết Minh nói người đó cũng là phụ nữ, xem ra, Tây Môn anh nói không sai! Phân tích như vậy, các anh cảm thấy trong cục an ninh quốc phòng, ai người đáng nghi nhất”.
Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay một cách cẩn thận tỉ mỉ trong đầu một lượt, lúc sau, hai người cùng ngẩng đầu, ánh mắt đụng phải đôi mắt đen của Đông Phương Hạ, đồng thanh nói: