Ở một nhà hàng không tồi bên ngoài trường! Tuy hôm nay Đông Phương Hạ là chủ nhà, nhưng không ai nghĩ như vậy! Với sự khích lệ của mấy người Đông Phương Mịch Ngâm và Tiểu Lâm, hai bạn học nữ vốn ngại ngùng liền cởi mở tự nhiên. Một bữa cơm, Đông Phương Hạ ăn rất sảng khoái, ở cùng mấy em gái nhỏ này, cảm giác thật thoải mái, không phập phồng lo sợ như bên ngoài.
Khi mấy người Đông Phương Mịch Ngâm về đến cổng trường vẫy tay tạm biệt đã là chiều muộn! Khi thấy Đông Phương Hạ ngóng nhìn về hướng mấy cô bé Đông Phương Mịch Ngâm đi vào trường, khóe miệng anh còn hiện lên nụ cười khó mà dùng từ ngữ để miêu tả, ánh mắt xa xăm của Thư Lăng Vy nhìn chằm chằm Đông Phương Hạ.
“Đông Phương Hạ, chắc anh rất ngưỡng mộ cuộc sống như này phải không! Mấy ngày nay, tuy anh rất vui vẻ, nhưng trước nay Lăng Vy chưa từng thấy anh có nụ cười như này”. ! Lúc này giọng nói của Thư Lăng Vy trở nên vô cùng dịu dàng.
Đông Phương Hạ cười, thu lại ánh mắt, sánh vai cùng Thư Lăng Vy rời khỏi cổng trường đại học Yên Kinh đông người qua lại!
“Cũng không thể nói là hoàn toàn ngượng mộ, chỉ là tôi thích cuộc sống đơn giản và bình thường! Giống như mấy người Mịch Ngâm, tạm thời không cần suy nghĩ những chuyện hao tâm tổn sức hại não đó!”
“Nếu thích cuộc sống như vậy, anh cũng có thể có!”
Đông Phương Hạ cười khổ, đút hai tay vào túi quần: “Bắt đầu từ ngày tôi bị ép rời khỏi Yên Kinh, đã định sẵn Đông Phương Hạ tôi không thể còn bình yên, đặc biệt là vào nhà họ Bek, trở thành cậu chủ nhà họ Bek!”
Thư Lăng Vy đau lòng nhìn Đông Phương Hạ một cái nói: “Anh rất can đảm, lúc tôi biết Huyết Lang là cậu chủ nhà họ Bek, tôi cứ nghĩ Bek Ji là người bảnh chọe, vô lo vô nghĩ, không có bất kỳ gánh nặng tư tưởng, nhưng không ngờ… Đông Phương Hạ, tôi hy vọng anh có thể đối xử với tôi như với Diệc Phi”.
“Không đâu, nếu anh đưa tôi về, anh lại phải đi một vòng, đừng làm lỡ thời gian! Việc chính gấp hơn, a…”
Thư Lăng Vy trở nên hiểu lòng người như vậy từ lúc nào! Đông Phương Hạ không hiểu, do dự một lúc, mỉm cười nói: “Vậy cô đi trước đi, tôi nhìn cô đi!”
“Ha ha… anh còn chơi trò này, thật lãng mạn! Nhưng chị Lăng Vy tôi lớn hơn anh, sao nhẫn tâm để cậu em Đông Phương Hạ nhà tôi đau lòng nhìn chị rời đi chứ! Mau đi đi”.
Thư Lăng Vy buông Đông Phương Hạ, đẩy anh một cái, ra ý bảo Đông Phương Hạ mau đi đi.
Đông Phương Hạ thấy liền cắn môi, nhẹ nhàng ôm vòng eo thon nhỏ của Thư Lăng Vy, hôn lên trán trắng ngần của cô, quay người đi về phía mấy người Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ.