Nửa năm rồi! Cô ấy giống như đã biến mất! Thật kỳ lạ…
Thở dài bất lực, Đông Phương Hạ lại đem Loan Đao Ngâm Long cất đi, mà lúc này, cửa phòng khách bị người khác trực tiếp đẩy ra, Đông Phương Hạ còn chưa quay đầu lại! Một âm thanh nghịch ngợm lanh lảnh vang lên.
“Ha ha, sư huynh! Em đến rồi”. ! Nhìn thấy Tiểu Lâm tươi cười chạy đến, nghênh ngang ngồi lên đùi mình! Đông Phương Hạ thương yêu vuốt ve mái tóc mềm mại của tiểu sư muội. Hỏi: “Sao lại chạy về đây rồi! Chơi đủ rồi sao?”
“Hi hi…đại học Yên Kinh không còn vui nữa! Em đến đây xem anh có việc gì cho em làm không”.
Nghe thấy vậy, Đông Phương Hạ ngẩng khuôn mặt trắng ngần lên! Cười như không cười nhìn chăm chú tiểu sư muội của mình. Tiểu Lâm sớm không trở lại muộn không trở lại, lại chạy đến vào đúng lúc mình tuyên chiến với Tào Bang, cô nhóc này sẽ giống như với những gì em ấy nói sao!
Nhìn thấy nụ cười của sư huynh, Tiểu Lâm lập tức ngồi xuống sofa! Bĩu môi nói: “Được rồi được rồi, em nói thật với anh là được chứ gì! Em nghe được anh sắp khai chiến với đám chó má Tào Bang, nên mới trở về! Sư huynh, để em đi chặt đầu của bang chủ bọn chúng mang về cho anh, chỉ cần lão bang chủ chó má đó chết, không còn trụ cột, Tào Bang chưa đánh đã bại!”
Mặc dù Tiểu Lâm nghịch ngợm, nhưng không phải là loại con gái không có đầu óc! Có điều Đông Phương Hạ muốn ở chỗ Tào Nghị Hùng tìm được chứng cứ của nhà họ Tư Mã, hiện tại không thể giết Tào Nghị Hùng.
“Muốn ở lại cũng được! Nhưng không được làm như vậy, ở đây là nước Z, biết chưa?”
“Ừm…”
Tiểu Lâm ngoan ngoãn gật đầu như gà con mổ thóc! Lúc này Đông Phương Hạ mới nói: “Buổi tối em đến vùng ngoại ô phía đông, ở đó có một căn cứ! Là nhà họ Tư Mã làm, bên trong làm cái gì, bọn anh hiện tại vẫn chưa biết, em đi xem một chút. Nhớ kỹ, phải cẩn thận! Về những thứ khác, bây giờ em đi tìm Bạch Vỹ, cứ nói là anh bảo em đi! Anh ấy sẽ nói chi tiết những gì anh ấy biết cho em!”
Tiểu Lâm cười hi hi! Búng ngón tay, làm động tác tay “OK” với Đông Phương Hạ, sau đó vội vã chạy đi!
…