“Mau nói đi!”
Thư Lăng Vy cau mày! Sắc mặt không được quá tốt. Suy ngẫm nói: “Trong thế giới ngầm, người có thể đánh bại Huyết Lang trong một trăm chiêu thì không có! Nhưng có một gia tộc, một gia tộc vừa cổ xưa vừa thần bí! Người có thể đánh bại Huyết Lang nhà họ Bek, thì có rất nhiều! Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, gia tộc đó có tồn tại trên thế giới này không, thì tớ không biết! Nhưng theo những gì cậu vừa nói, tớ lại nghĩ đến một người”.
“Ai?”, Diệc Phi sốt ruột hỏi.
Lúc trước, Vương Thiến Thiến có nhắc đến gia tộc vừa thần bí vừa cổ xưa đó! Bây giờ, Thư Lăng Vy lại nhắc đến, lẽ nào thực sự tồn tại một gia tộc như vậy! Điều khiến người ta khó mà chấp nhận được là gia tộc thần bí này, người có thể đánh bại được Đông Phương Hạ trong một trăm chiêu, lại có rất nhiều… !
“Cô ấy tên là Lãnh Lạc, về tư liệu của cô ấy! Cảnh sát hình sự quốc tế chúng tớ không điều tra được, giống như Đông Phương Hạ nói với cậu, tính cách của cô ấy cực kỳ lạnh lùng! Chưa có ai nhìn thấy cô ấy cười! Bất cứ nơi nào có cô ấy, chỉ cần cô ấy tỏa ra sát khí, trong phạm vi một dặm đều giống như hầm băng! Đây đều là cấp trên của chúng tớ nói. Nếu cô ấy thực sự đánh bại được Đông Phương Hạ trong vòng một trăm chiêu, vậy cô ấy chính là người của gia tộc thần bí đó. À phải rồi! Lúc ở tổng bộ, nghe cấp trên của chúng tớ nói, Lãnh Lạc có một loại vũ khí mang theo người, con dao đó là con dao cực kỳ sắc! Cắt sắt như cắt bùn”.
Những thứ Thư Lăng Vy nói đều là cơ mật! Nếu không phải chuyện liên quan đến Đông Phương Hạ, cô sẽ không tiết lộ cho người khác biết.
Nghe xong những lời này của Thư Lăng Vy, trong lòng Nam Cung Diệc Phi càng thêm bất an! Đông Phương Hạ chọc phải Lãnh Lạc, phía sau Lãnh Lạc lại có nhiều người có bản lĩnh như vậy! Nếu Lãnh Lạc mang người đến Yên Kinh tìm Đông Phương Hạ tính sổ, vậy chẳng phải…
Diệc Phi rất muốn nói tất cả cho Thư Lăng Vy, nhưng suy nghĩ lại, một người lo lắng vẫn tốt hơn hai người lo lắng, Thư Lăng Vy cũng rất bận, không nên tăng thêm gánh nặng tư tưởng cho cậu ấy.
“Lăng Vy, cậu từng thấy loan đao của Đông Phương Hạ chưa?”
“Loan đao của Đông Phương Hạ? Chính là Loan đao Ngâm Long mà Đông Phương Hạ luôn mang theo người nhưng lại không biết anh ấy giấu chỗ nào phải không?”
“Đúng”.
“Từng thấy rồi! Một con đao rất sắc bén tinh tế”.
Thư Lăng Vy nghĩ đến loan đao của Đông Phương Hạ, thực sự muốn chiếm lấy của Đông Phương Hạ, nhưng nghĩ đến Đông Phương Hạ hay ở bên ngoài, lúc nào cũng phải sẵn sàng đối phó kẻ địch, cô liền bỏ qua suy nghĩ này.
Diệc Phi nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sáng của Thư Lăng Vy, nhàn nhạt nói: “Đó chính là binh khí của Lãnh Lạc!”
“Cái gì? Loan đao Ngâm Long trong tay Đông Phương Hạ là của Lãnh Lạc!”
Thư Lăng Vy đứng bật dậy, ngẩn người nhìn Nam Cung Diệc Phi!
Diệc Phi thấy vậy gật đầu, chắc chắn nói: “Ừm… còn về làm sao Đông Phương Hạ có được nó! Tình hình cụ thể tớ cũng không biết”, Diệc Phi không nói chuyện liên quan giữa anh và Lãnh Lạc cho Thư Lăng Vy.
Sau một hồi ngạc nhiên, Thư Lăng Vy liền hưng phấn, ngồi xuống, khoác cánh tay Diệc Phi, cười nói: “Diệc Phi, năng lực của chồng chúng ta thật không nhỏ, ngay cả binh khí tùy thân của Lãnh Lạc cũng có thể lấy được!”