Huyết Lang làm cho Tống Thành Hải nói không nên lời! Những điều này, sao Trương Vũ Trạch không nhìn ra chứ! Cậu chủ đáng thương, bị đánh hai lần mà không được kết quả gì. Nếu cậu chủ có một nửa năng lực, lòng dạ, thủ đoạn của Huyết Lang, thì sao phải lo việc lớn không thành nữa chứ! Đây là Trương Vũ Trạch đang than thở thay Tống Thành Hải, cũng là đang cảm thấy thương xót cho Tống Khải! Cùng độ tuổi với nhau, so với Huyết Lang, cậu chủ kém quá xa! Điều này căn bản cũng không thể so sánh được.
Sự việc vừa rồi, ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng của Tống Thành Hải! Cậu con trai duy nhất bị Huyết Lang đánh, nhưng ông ta không thể nói một lời! Nếu bây giờ lật mặt với Huyết Lang, thì không thể liên thủ với Lang Quân đối phó Tào Bang được nữa, Hải Bang đã ở vào thế suy sức yếu, không chống đỡ được bao lâu nữa! Chờ đợi bọn họ, chỉ có một con đường, đến lúc đó, những người đứng đầu Hải Bang e rằng sẽ không còn một ai có thể sống sót, con trai mình đương nhiên cũng không ngoại lệ! Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, đến thời điểm thích hợp nó sẽ mọc lại, đây là đạo lý mọi người đều hiểu được! Đổi lại nếu là Tống Thành Hải ông ta cũng sẽ làm như vậy.
Cục tức này, Tống Thành Hải chỉ có thể nhịn xuống trước! Đợi sau khi diệt trừ được Tào Bang, ông ta sẽ tìm cơ hội từ từ tính toán với Huyết Lang. Chỉ là không biết ông ta còn mạng để đợi được đến ngày Tào Bang bị diệt vong hay không.
Đương nhiên, đây cũng là điều Đông Phương Hạ tính được! Anh đã đoán Tống Thành Hải sẽ nhẫn nhịn nuốt xuống “một nửa cục tức” này.
“Bang chủ Tống, thường nghe Vũ Trạch nhắc về ông, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy!!”
Chuyện vừa rồi, Đông Phương Hạ xem như chưa xảy ra! Một bên ra hiệu cho Dạ Ảnh bảo phục vụ bưng thức ăn lên, một bên tán thưởng Tống Thành Hải! Ánh mắt như có như không nhìn đến Trương Vũ Trạch.
Nghe thấy vậy, trong lòng Trương Vũ Trạch khẽ trùng xuống! Nghe thì có vẻ như là một câu hỏi thăm bình thường, nhưng thực ra đây là kế gây chia rẽ của Huyết Lang! Nếu bang chủ là người đa nghi, vậy…
Tống Thành Hải liếc nhìn Trương Vũ Trạch, sau đó nói với Đông Phương Hạ: “Huyết Lang tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, đúng là tre già măng mọc!”
Lần này người lên tiếng là Trương Vũ Trạch, bất kể là Trương Vũ Trạch hay Tống Thanh Hải, bọn họ đều biết rõ nhà họ Tư Mã và Tào Bang không dễ đối phó như vậy, cho dù thực sự tiêu diệt được Tào Bang, nhà họ Tư Mã cũng sẽ kiếm cớ diệt trừ bọn họ! Đối mặt với một gia tộc như nhà họ Tư Mã, Hải Bang căn bản không có nhiều cơ hội chiến thắng. Vì vậy, Trương Vũ Trạch mới hỏi câu hỏi này.
“Sau khi tiêu diệt Tào Bang, nhà họ Tư Mã sẽ do Đông Phương Hạ tôi xử lý, nhưng Hải Bang các người vẫn phải nhường lại địa bàn ba tỉnh Đông Bắc, còn về việc chúng tôi có thể giành được địa bàn từ trong tay “Thiên Đường” hay không, đó là việc của chúng tôi!
Hiện tại ba tỉnh Đông Bắc, gần một nửa địa bàn đã bị “Thiên Đường” kiểm soát, Có thể nói, thế lực của Hải Bang ở đó đã bị suy giảm rất nhiều! Đông Phương Hạ tại sao lại muốn như vậy! Hẳn là không nên chứ.
Nghe thấy vậy, lông mày Tống Thanh Hải và Trương Vũ Trạch đang nhíu lại liền giãn ra! Sau khi tiêu diệt Tào Bang, nhà họ Tư Mã do Huyết Lang xử lý, như vậy Hải Bang của bọn họ sẽ giảm bớt được áp lực, hơn nữa, Hải Bang đã dần dần mất quyền kiểm soát ở ba tỉnh Đông Bắc, đem khúc xương khó gặm này cho Lang Quân, cũng không tổn thất quá nhiều!
Thế là, Tống Thanh Hải nói: “Được, quyết định như vậy đi!”
Đông Phương Hạ gật đầu, là hợp tác, không phải là kết thành đồng minh! Cùng Tống Thanh Hải đàm phán chuyện này ở đây, Đông Phương Hạ không chút hứng thú, những lời vừa rồi, đều là đang nói chuyện phiếm! Cái mà anh xem trọng không phải là những thứ đó, mà là Tào Bang biết được Long Quân đã hợp tác với Hải Bang, những việc về sau, mới thú vị!