Bước ra khỏi con hẻm nhỏ, nghĩ đến việc tối nay, nụ cười trên khóe miệng Đông Phương Hạ càng thêm xán lạn, Hải Bang có cao thủ như Trương Vũ Trạch! Thật là không ngờ! Hải Bang đã có cao thủ, Tào Bang nhất định cũng có cao thủ mà mình không biết, thêm nữa bọn chúng còn có một người thích bày mưu mô, ván cờ này, không biết Hải Bang và Tào Bang chơi như thế nào đây! Nhà họ Tư Mã có cho Lang Quân “qua sông” không đây.
Mỗi khi Đông Phương Hạ suy nghĩ về việc gì đó, Diệc Phi đều yên lặng! Người đàn ông bên cạnh, trọng trách phải gánh vác, quá nhiều rồi! Mặc dù mỗi lần ở cạnh anh đều sẽ xảy ra một vài chuyện, nhưng chưa có lần nào khiến cô lo lắng. Chỉ trong vài ngày, Diệc Phi cảm thấy cuộc sống của mình còn thú vị hơn cả hơn hai mươi năm đã qua, tất cả, đều do chồng chưa cưới mang lại.
“Đông Phương Hạ, sao tối nay anh lại trở nên tốt bụng như vậy! Anh trai Trương Hàm muốn giết anh, với tác phong của anh, hẳn là sẽ không bỏ qua cho anh ta dễ dàng như vậy!”
Trên đường phố, người đi lại đã bắt đầu thưa thớt! Dưới ánh đèn nê-ông! Diệc phi nói ra nghi hoặc trong lòng mình.
Nghe thấy vậy, con ngươi Đông Phương Hạ khẽ chuyển động vài cái! Mỉm cười! Nhưng lại không nói gì, vẻ mặt anh lộ ra chút sâu xa khó hiểu.
Thấy vậy, Diệc Phi trợn tròn mắt: “Không muốn nói thì thôi! Em chỉ tò mò mà thôi! Thả hổ về rừng, cho dù anh ta là anh rể tương lai của An Nhiên, anh cũng không phải chỉ vì điểm này mà làm thế đi!”
“Theo như em nói, anh người đàn ông của em là kẻ khát máu thành tính rồi! Em nói đúng, thả anh ta, một là bởi vì An Nhiên, hai là còn có một vài nguyên nhân khác! Ha ha…cái này về sau sẽ nói cho em biết!”
“Thần thần bí bí, lưu manh, tối anh có muốn về nhà không!”
“Không, về nhà cũng không có tác dụng gì, ôm người đẹp khuynh quốc khuynh thành lại không thể làm gì, đây không phải là muốn ép chết anh sao! Anh vẫn nên tìm một người có thể làm gì đó để dập lửa”, Đông Phương Hạ cười xấu xa nói.
Không biết xấu hổ, lưu manh! Em có nói là không cho anh sao! Rõ ràng có việc khác, lại bịa ra lời nói dối như vậy chọc tức em, đúng là tên xấu xa! Diệc Phi mắng thầm một câu! Nói: “Vậy anh đi dập lửa đi! Em phải về rồi!”
Anh…ông đây…Nam Cung Diệc Phi này thật sự để mình đi tiêu khiển à! Trong lòng Đông Phương Hạ buồn bực! Muốn nói thêm gì đó, Nam Cung Diệc Phi đã bắt một chiếc xe taxi, trước cửa kính xe mỉm cười vẫy tay Đông Phương Hạ!
Thấy vậy, Đông Phương Hạ rất muốn đuổi theo, ôm người đẹp xuống!
…
Nửa tiếng sau.
Đông Phương Hạ bước vào “Gone with the wind”, các anh em phụ trách bảo vệ nhìn thấy Đông Phương Hạ, vẻ mặt phấn khởi! Ánh mắt đầy vẻ kính phục! Thấy vậy, Đông Phương Hạ khẽ mỉm cười đáp lại, coi như chào hỏi các anh em!
Trong quán bar, vẫn sôi động như vậy! Đông Phương Hạ chỉ nhìn lướt qua một chút, sau đó, đi lên tầng. Các anh em của Thanh Long Đường nhìn thấy có người lạ đi tới, muốn đi lên chặn lại, nhưng lúc gần tới, phát hiện ra là Huyết Lang của bọn họ, ngay lập tức, trở lại vị trí ban đầu.
“Huyết Lang”.
Đi đến đâu, các anh em đều cung kính chào.
Đến tầng năm, bảo vệ ở đây không phải là các anh em của Thanh Long Đường nữa! Mà là các anh em tử sĩ của Hình Đường và Thiên Lang Đường, Đông Phương Hạ đi đến cửa lớn, chuẩn bị đẩy cửa đi vào, thì mấy người Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Dạ Ảnh, Dạ Phong, Hồ Ngạn Hạo ở một bên đi tới.
Nhìn thấy mấy người Tây Môn Kiếm bọn họ cùng lúc xuất hiện, Đông Phương Hạ nhất thời sửng sốt! Nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, mấy người không phải là hẹn nhau ra ngoài chơi vừa mới trở về chứ!”
“Huyết Lang, chúng tôi làm gì có thời gian rảnh rỗi như vậy chứ!”
Bộ dạng Hồ Ngạn Hạo đầy bất lực! Tây Môn Kiếm tiến lên nói với Đông Phương Hạ: “Phu nhân Huyết Lang đến rồi! Lúc nãy chơi trong quán bar, mấy tên không có mắt còn bị phu nhân đánh cho bị thương!”
“Phu nhân của tôi! Tôi còn chưa kết hôn, lấy đâu ra phu nhân! Tây Môn, không phải là anh…”
Đông Phương Hạ còn chưa kịp nói ra ba chữ “nhầm rồi chứ”, liền dở khóc dở cười! Nam Cung Diệc Phi đã về nhà, “phu nhân Huyết Lang” trong miệng Tây Môn Kiếm không phải là Thư Lăng Vy chứ! Mẹ ơi, người phụ nữ đó không có việc gì đến đây làm gì! Với khuôn mặt xinh đẹp, dáng người bốc lửa đó của cô ấy, ở quán bar chắc chắn sẽ thu hút một đám ruồi nhặng, hơn nữa với tính cách của cô ấy, không ra tay mới lạ!
“Đến lâu chưa?”
“Khoảng một tiếng! Cô ấy nói có việc quan trọng tìm cậu, nhất định phải đợi cậu đến!”, Tây Môn Kiếm nói.
Có việc quan trọng tìm tôi, người phụ nữa này không phải giở trò gì chứ! Đông Phương Hạ nghĩ một chút. Nói: “Tôi biết rồi! Mấy người cũng vào đi! Có việc giao cho mọi người. Đúng rồi, Dạ Ảnh, thông báo cho Hoàng Vỹ Kỳ, bảo anh ấy đến đây một lát!”