Khi vừa đến đây, Đông Phương Hạ vừa nhìn là có thể nhận ra sĩ khí của mọi người giảm sút, ánh mắt thể hiện ra là đang đợi, đợi quân chi viện! Nhưng, quân chi viện chưa đến, tuy là người mình, nếu không cho một lời giải thích, Đông Phương Hạ lo rằng anh em phía dưới sẽ có suy nghĩ khác! Nền tảng Lang Quân chưa ổn định, một khi anh em phía dưới có suy nghĩ khác, hậu quả khó mà tưởng tượng.
Bây giờ các anh em của Huyền Vũ Đương vô cùng khâm phục Huyết Lang của họ! Còn chuyện tăng chi viện, trong lòng họ, còn không có ý nghĩa lớn bằng Huyết Lang đích thân đến! Họ thấy Huyết Lang không màng thân phận khom lưng với mọi người, anh em của Huyền Vũ Đường cảm động long lanh nước mắt.
Mấy người đứng đầu bị thương đi đến trước mặt Đông Phương Hạ, khoang mắt ửng đỏ, quỳ một chân xuống: “Huyết Lang, anh có thể đích thân đến, các anh em đã rất vui rồi! Thực lực của Tào Bang cường mạnh, không thể vì sự an toàn của Huyền Vũ Đường chúng tôi mà khiến các tiểu đường khác thất thủ! Muốn trách phải trách các anh em yếu, mới bị Tào Bang đánh thành như vậy!”
“Huyết lang, có thể sánh vai tác chiến cùng anh, là vinh dự lớn nhất của các anh em Huyền Vũ Đường! Lên núi đao xuống biển lửa, chỉ dựa vào một câu nói của Huyết Lang anh, các anh em thề chết đi theo!”, một người anh em lớn tiếng nói.
Sự quan tâm của Đông Phương Hạ với các anh em, khiến nhiệt huyết trong lòng các anh em càng sôi trào! Tất cả anh em của Huyền Vũ Đường đều quỳ một chân xuống!
“Thề chết đi theo Huyết Lang!”
Thư Lăng Vy thấy vậy liền ngẩn người tại chỗ! Cô không ngờ một cái khom lưng của chồng chưa cưới của cô lại có thể khiến nhiều người đàn ông nhiệt huyết quyết một lòng như vậy. Cách vượt trên người khác, lấy lòng người đúng là không tầm thường.
Đông Phương Hạ đỡ đám người Cừ Đại Pháo đứng lên, lại đỡ từng người đứng đầu, nhìn các anh em, lớn tiếng nói: “Mau đứng lên, mau đứng lên đi! Tình cảm của các anh em, Đông Phương Hạ tôi xin ghi nhớ! Bây giờ, mọi người tranh thủ thời gian dưỡng thương, những anh em chết trận, mãi mãi là anh linh của Lang Quân chúng ta, mối thù của họ, chúng ta cùng báo!”
“Vâng!”
Sau khi đưa các anh em xuống dưới dưỡng thương, Bạch Vỹ và Tạ Vũ Thần đi vào!
“Huyết Lang, ba tiểu đường Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước cũng gặp phải tấn công, nhưng không sao! Số người thương vong tổng cộng chưa đến một trăm”, Bạch Vỹ cúi người nói.
“Huyết Lang, đã thống kê được số người thương vong của Huyền Vũ Đường! Chết sáu mươi tám người! Bị thương nặng chín mươi người, thương nhẹ hơn một trăm năm mươi người!”, Tạ Vũ Thần đau lòng nói. Huyền Vũ Đường tổng cộng mới gần bốn trăm người, bây giờ một lúc mất đi nhiều anh em như vậy, người làm đường chủ như anh có thể không đau lòng sao.
Đông Phương Hạ vỗ nhẹ vai Tạ Vũ Thần, an ủi: “Đừng buồn, để các anh em yên tâm nghỉ ngơi đi! Biến bi thương thành động lực, mau chóng hồi phục, chuẩn bị chiến tiếp! Báo thù cho các anh em đã chết”.
Tạ Vũ Thần nhìn Đông Phương Hạ, đôi mắt u buồn, nhìn Bạch Vỹ bên cạnh một cái, mới nói: “Huyết Lang, đêm nay nếu không phải có anh Bạch và anh Đại Pháo liều chết chống cự, e rằng Huyền Vũ Đường tôi….”
Đương nhiên Đông Phương Hạ biết đám người Bạch Vỹ liều chết chống cự, vừa nãy anh đã thấy! Trong sáu tiểu đường hiện có của Lang Quân, thực lực của Huyền Vũ Đường tương đối mỏng yếu! Để đám người Cừ Đại Pháo ở Huyền Vũ Đường, chính là muốn trợ giúp Tạ Vũ Thần, buổi sáng phái Bạch Vỹ đến, Đông Phương Hạ lo Tào Bang, không ngờ ứng nghiệm thật.
Đông Phương Hạ quay mặt nhìn Bạch Vỹ, không nói gì, gật đầu, coi như cảm ơn Bạch Vỹ.
Bạch Vỹ hiểu ý của Đông Phương Hạ! Có lúc, không cần nhiều lời, một ánh mắt là đủ!
Thư Lăng Vy yên lặng nhìn tất cả, từ đầu đến cuối, cô đều thấy rõ! Trong lòng kinh ngạc! Tuy số người của Huyền Vũ Đường Lang Quân ít, nhưng lại dũng mãnh! Đặc biệt là sau khi họ nhìn thấy Huyết Lang đến, càng hung mãnh hơn!
Đông Phương Hạ xua tay ra ý bảo Tạ Vũ Thần lui xuống, nghĩ kỹ lại việc tối nay một lượt! Sau khi hai vị đường chủ của Tào Bang ngã xuống, tại sao người của họ còn cố chấp tấn công! Hiển nhiên không hợp lẽ thường! Thông thường, chỉ cần người đứng đầu ngã xuống, những người khác sẽ không còn tinh thần chiến đấu tiếp, lẽ nào…