Thủ đoạn của Đông Phương Hạ, không chỉ là đối phó kẻ địch trên chiến trường, còn có thu phục lòng người thế nào, từng chiêu từng lời nói, đều có thể khiến người ta quyết một lòng đi theo anh.
Người như vậy thật đáng sợ!
Anh ngồi xuống lần nữa! Diệc Phi rất hiểu chuyện rót nước cho mọi người! Lần này, không chỉ Bạch Vỹ và Cừ Đại Pháo ngạc nhiên, ngay cả Tây Môn Kiếm, Hồ Ngạn Hạo, Dạ Ảnh cũng ngạc nhiên!
Sau khi từng người Tây Môn Kiếm cảm ơn Nam Cung Diệc Phi, Hồ Ngạn Hạo mới nói với Đông Phương Hạ: “Huyết Lang, hôm qua chúng tôi bận cả một ngày, nội bộ Lang Quân coi như cơ bản ổn định! Các đường chủ cũng phát triển từng bước ổn định. Sau khi xảy ra chuyện tối qua, tôi lo Tào Bang sẽ tấn công toàn diện chúng ta vào đúng lúc này, sức đoàn kết hiện tại của các anh em không được lạc quan lắm!”
“Huyết Lang, tối qua sau khi cậu đi nghỉ, mấy đường chủ chúng tôi đã bàn bạc! Anh Hồ lo lắng Tào bang công phá tổng bộ của chúng ta, dù sao cậu cũng ở đây! Điều kiện địa lý ở đây không thích hợp để làm tổng bộ của Lang Quân”, Dạ Ảnh nói.
Đông Phương Hạ yên lặng nghe, việc tổng bộ Lang Quân, trước đây anh cũng từng nghĩ, chỉ là chưa nói ra thôi!
Tây Môn Kiếm thấy Đông Phương Hạ trầm tư, do dự, nhàn nhạt nói: “Huyết Lang, lời của Hồ Ngạn Hạo và Dạ Ảnh không phải không có lý! Tôi kiến nghị di dời tổng bộ, bây giờ Lang Quân chúng ta so với Tào Bang, số người chênh lệch rất lớn, một khi họ tập trung tinh nhuệ bao vây tấn công quán bar Gone with the Wind, chúng ta mọc thêm cánh cũng khó bay!”
Bạch Vỹ và Cừ Đại Pháo vừa mới gia nhập Lang Quân, không hiểu tình hình Lang Quân, nên không nói gì.
Diệc Phi thấy Đông Phương Hạ cúi đầu trầm tư, còn day huyệt thái dương, cô muốn nói, nhưng trong cuộc họp của lãnh đạo cao cấp Lang Quân, cô là phụ nữ, không tiện làm phiền!
Lát sau, Đông Phương Hạ ngẩng khuôn mặt trầm tư lên, ánh mắt nhìn mọi người, cuối cùng nhìn vào Hồ Ngạn Hạo: “Anh Hồ, tôi biết các anh đang lo điều gì! An nguy của tôi quan trọng, nhưng các anh em cũng quan trọng, Tào Bang đông hơn chúng ta gấp mấy lần! Nhưng Đông Phương Hạ tôi không tin, tất cả anh em chúng ta đồng lòng, còn không thể tiêu diệt chúng. Hơn nữa, sao các anh quên võng đạo dưới lòng đất rồi, nếu thật như vậy, Tào Bang cũng không diệt được chúng ta! Ngược lại còn khiến chúng ta tập hợp tất cả cao thủ Lang Quân phá hang hổ của họ!”
Đông Phương Hạ nói xong, ba người Tây Môn Kiếm, Hồ Ngạn Hạo, Dạ Ảnh, đều ngẩn người! Sao họ cũng không nghĩ ra còn có võng đạo dưới lòng đất, tối qua Dạ Ảnh còn nói chuyện này với Đông Phương Hạ! Lập tức, họ liền cười khổ, vẫn là cậu chủ nhà mình thông minh.
Đúng thế, nếu Tào Bang thực sự tập trung tinh nhuệ tấn công tổng bộ Lang Quân đúng lúc này, mưu đồ diệt Lang Quân, thì Đông Phương Hạ sẽ ra lệnh cho toàn bộ anh em Lang Quân rút đến võng đạo dưới lòng đất, từ dưới lòng đất đi đến tổng bộ của Tào Bang, phá hang ổ của họ. Chỉ là bây giờ Đông Phương Hạ còn chưa muốn để Tào Bang biết chuyện võng đạo dưới lòng đất sớm như vậy mà thôi.
Chuyện di dời tổng bộ, Đông Phương Hạ phủ quyết! Họ bàn bạc một vài chuyện khác xong, Hồ Ngạn Hạo và Dạ Ảnh đứng lên rời đi, Tây Môn Kiếm nói chuyện nội gián Tào Bang với Đông Phương Hạ!
Khi nghe thấy tên của nội gián, Đông Phương Hạ không phản ứng gì, chỉ cười nhạt! Ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
Bạch Vỹ và Cừ Đại Pháo vừa muốn nói một số chuyện của nhà họ Tư Mã cho Đông Phương Hạ, lại bị Đông Phương Hạ vung tay cắt ngang!
“Anh Bạch, anh xuất ngũ mấy năm rồi!”
“Tôi xuất ngũ tháng ba của sáu năm trước, trước đây là vệ sĩ Trung Nam Hải! Sau này về quê tìm việc, nhưng công việc không dễ tìm như tôi tưởng tượng, một năm trước đến Yên Kinh thăm mấy anh em, được biết nhà họ Tư Mã muốn tìm người như chúng tôi, vì để kiếm miếng cơm, nên tôi đi! Một năm nay, tôi ở trong căn cứ của Tư Mã Trưởng Phong”.