Giữa trưa, mây tuy nhiều nhưng mỏng. Mây thu giống như the mỏng, ánh nắng xuyên qua một lớp the mỏng chiếu xuống, lại càng nhợt nhạt, đi dưới ánh nắng ấy đương nhiên rất thoải mái, huống hồ ngồi trong xe ngựa?
Người đánh xe hoàn toàn không phải là Lâm Thành, mà là một xa phu tên Đinh Phong, đều không quen biết Sở Lãng và Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y cho rằng như thế càng hay, vì có thể bọn Vô Châu, Vô Diện đã nhận ra chiếc xe của Lâm Thành. Họ tìm xe ngựa suốt đêm trong trấn, hôm sau mới xuất phát. Xe ngựa phóng trên phố dài, lúc chạy ngang khách sạn Đại Phương, Sở Lãng quả thật rất muốn xuống tìm Tuyết Phi Bằng trò chuyện một lúc, xem thái độ của Tuyết Phi Bằng có phải vẫn như hôm trước không.
Thẩm Thăng Y lại ngăn cản, lý do của y chỉ là chỉ cần Tuyết Mạn Thiên có mặt thì Tuyết Phi Bằng sẽ không nói gì, mà chắc chắn Tuyết Mạn Thiên sẽ ở lại bên cạnh Tuyết Phi Bằng.
Y đương nhiên không sao biết rằng Tuyết Phi Bằng hoàn toàn không phải là Tuyết Phi Bằng thật, người mà họ phải tìm nói chuyện đúng ra là Tuyết Mạn Thiên.
Sự tình ấy có phải là quá bất ngờ không?
Chiếc xe ngựa trông chẳng ra sao, người phu xe trông chẳng ra sao, lúc chiếc xe phóng qua trên phố, hoàn toàn không gây ra sự chú ý. Kẻ chú ý chỉ có vài người quen của Đinh Phong. Nói qua vài câu khách khí hoặc cười vài tiếng sảng khoái, Đinh Phong lại giong xe phóng mau ra ngoài trấn. Nơi y phải tới là trấn Thanh Phong cách đó vài dặm, đương nhiên y không ngờ rằng hai người bọn Thẩm Thăng Y hoàn toàn không phải tới trấn Thanh Phong, mà là trang viện kỳ quái trong rừng tùng.
Xe ngựa ra khỏi trấn, vòng quanh rừng tùng rồi phóng đi khá xa. Rừng tùng này quả thật rất rộng, nối liền với một khu rừng tạp.
Xe ngựa chạy vào đường rừng, Thẩm Thăng Y dặn “Lão đệ, ta xuống xe ở đây, ngươi tới khách sạn Ngũ Phúc ở trấn Thanh Phong chờ ta”.
Sở Lãng càu nhàu “Đại ca, quả thật không cho ta đi cùng sao?”.
Thẩm Thăng Y lắc đầu, nói “Ngày sau sẽ có cơ hội cho ngươi đại hiển thân thủ mà”.
Sở Lãng thở dài nói “Chuyện đó chỉ trách ta võ công kém cỏi”.
Thẩm Thăng Y cười cười vỗ vai Sở Lãng một cái, nói “Sau này khổ luyện là được”.
Câu nói vừa dứt, y đưa tay trái vén rèm xe lên, thân hình chớp lên, đã lướt ra ngoài xe. Chiếc xe ngựa vẫn đang chạy nhưng thân hình Thẩm Thăng Y hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, thân hình lăng không vừa rơi xuống đã đứng vững giữa đường. Lúc Sở Lãng dời tới sau xe, vén cao rèm nhìn, Thẩm Thăng Y đã cách xa mười mấy trượng. Y chỉ thở dài một tiếng.
Trên đường không có ai, Thẩm Thăng Y ánh mắt lóe lên hướng về Sở Lãng vung tay một cái, thân hình lại nhích động đã lướt vào khu rừng tạp. Y bước chân không dừng, qua khỏi khu rừng tạp tới cạnh rừng tùng. Đây quả thật là một chuyện rất kỳ quái, rừng tùng này giống như là sức người trồng lên, phân biệt rất rõ ràng với khu rừng tạp.
Thẩm Thăng Y vào thẳng trong rừng, đi thêm vài trượng, thân hình nhích động, đột nhiên vọt thẳng lên, lướt tới một cành tùng. Y đưa mắt nhìn quanh, rừng tùng như biển, nhìn không thấy bờ.
Thẩm Thăng Y kế đó thân hình lại bắn ngang ra, lướt qua cành tùng bay về phía trước. Quần áo y đều bó chặt, thân hình triển khai, hoàn toàn không gây ra tiếng động lớn, cũng bị tiếng sóng tùng át đi.
Nhô lên hụp xuống ba cái, y dừng lại nghiêng tai nghe ngóng, nhưng vẫn không thấy có tiếng động gì lạ.
Y tiếp tục lướt tới, qua một lúc, rốt lại đã nhìn thấy bãi đất trống, giữa bãi đất trống chính là trang viện kỳ quái kia.
Từ trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy một phần đất trống bên trong trang viện, không có người nào.
Chung quanh cũng trống không, tuy giữa ban ngày nhưng vẫn toát ra một vẻ tịch mịch không sao nói xiết, một vẻ âm trầm không sao nói xiết. Bất kể nhìn thế nào, đó cũng không giống một nơi có người ở.
Thẩm Thăng Y thân hình lại chuyển động, dời lên phía trước ba trượng, rốt lại y đã tới một cây tùng thích hợp, y dựa vào cây tùng ấy, ngồi xuống một lúc.
Toàn thân y nằm giữa đám cành lá, cho dù ánh mắt thật tốt cũng không dễ phát giác ra sự tồn tại của y, nhưng y lại có thể nhìn thấy rõ tình hình trang viện.
Gió thổi sóng tùng vang lên từng trận từng trận, thời gian trôi dần trong cảnh yên lặng, trang viện thủy chung vẫn thế, không thấy ai đi lại.
Một giờ đã qua, trên bãi cỏ trống không rốt lại đã xuất hiện một người.
Người ấy toàn thân mặc quần áo màu đen, nhưng tóc bạc phơ, giống như một con dơi lướt về trang viện kỳ quái kia.
Khoảng cách quả thật rất xa, nhìn thấy bóng dáng người ấy hoàn toàn không lớn, nhưng Thẩm Thăng Y chỉ nhìn một cái đã nhận ra đó chính là người mù tập kích y và Sở Lãng trên phố hôm trước.
Mắt y đột nhiên mở to.
Sau đó y lại thấy hai người, đó là cha con Tuyết Mạn Thiên, họ đều cưỡi ngựa.
Gió vẫn từ bên ấy thổi tới, Thẩm Thăng Y không nghe thấy tiếng vó ngựa, cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.
Người và ngựa trong con mắt y giống như không phải thật, mắt y càng mở to.
Người áo đen tức Vô Châu lướt tới trước cổng, chiếc điếu kiều lập tức hạ xuống, Vô Châu cũng không lập tức bước lên, mà đứng chờ cạnh cầu.
Ngựa của cha con Tuyết Mạn Thiên không thay đổi tốc độ, rốt lại đã trước sau tới trước điếu kiều, ngựa không dừng vó, phóng luôn qua cầu.
Vô Châu lúc ấy mới cất chân bước theo phía sau.
Sau đó điếu kiều lại cất lên, y mới nhìn thấy ba người tiến vào, cha con Tuyết Mạn Thiên đã xuống ngựa nhất tề đi vào đại sảnh.
Vô Châu đi theo sau, dường như họ không nói chuyện gì với nhau, chỉ bước về phía trước, mất hút sau cửa đại sảnh.
Mắt Thẩm Thăng Y bất giác lim dim.
... Xem ra cha con Tuyết Mạn Thiên không có hành động gì bất mãn, xem ra cũng không có chuyện gì với Vô Châu, chẳng lẽ bọn họ vốn là cùng bọn, hiện tại đã thỏa thuận xong điều kiện?
Thẩm Thăng Y không còn gì phải nghi ngờ là một người thông minh, chỉ đáng tiếc y ở trên cành tùng cao, nếu không chắc y đã phát hiện ra, vẻ mặt của Tuyết Mạn Thiên quả thật rất khó coi.
Y cũng sẽ phát hiện ra vẻ mặt của Tuyết Phi Bằng không bình thường lắm, sẽ hoài nghi đó không phải là Tuyết Phi Bằng thật.
Thẩm Thăng Y tuy hoàn toàn không biết gì về thuật dịch dung, trước nay cũng chưa từng gặp mặt Tuyết Phi Bằng, nhưng với kinh nghiệm giang hồ của y, nếu lúc ấy đối diện với Tuyết Phi Bằng thì chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Nhưng nếu y ở khoảng cách gần như thế, chỉ e không giấu được thính giác của Vô Châu, huống hồ trong rừng tùng có thể còn có người khác ẩn núp.
Y lại nhìn thêm một lúc, ba người vẫn không bước ra khỏi đại sảnh.
Ngược lại trên tường cao, đột nhiên có một người như hồn ma nhô ra, người ấy thì Thẩm Thăng Y hoàn toàn không xa lạ.
... Là Vô Diện.
Vô Diện áo trắng phất phơ, mái tóc trên đầu theo gió bay tung, xem ra rất phiêu dật thoát trần.
Nhưng không biết tại sao, Thẩm Thăng Y lại có một cảm giác ngụy dị.
Tuy y chưa từng nhìn thấy dáng vẻ không có khuôn mặt của Vô Diện, nhưng ánh mắt ngụy dị, võ công không sao đoán được của Vô Diện lại đã để lại một vết đốt bằng sắc nung trong lòng y.
Vô Diện thong thả đi trên tường cao, mường tượng hoàn toàn không có mục đích gì, lại mường tượng như muốn tìm kiếm cái gì đó.
Thẩm Thăng Y đưa mắt nhìn theo bước chân của nàng, đương nhiên y không nhìn thấy dáng vẻ của nàng, càng không thể đoán ra tâm ý của nàng.
Y thấy Vô Diện đi một vòng trên đầu tường, rồi mất hút trong chỗ khuất.
Gió vẫn thổi mạnh như thế, sóng tùng lại vang lên từng trận từng trận, ánh nắng vẫn không chói chang lắm, nhưng ngồi chờ ở trên cây tùng cũng không phải là chuyện thoải mái.
Y là muốn biết rõ tình hình trong trang viện, nắm đúng cơ hội lỏn vào lần nữa.
Thậm chí y hy vọng có thể nhận ra một số bí mật của trang viện, nhưng cho đến hiện tại vẫn không có chút thu hoạch gì.
* * * * *
Trong mật thất dưới đất không chia ra đêm và ngày.
Tuyết Phi Bằng trong cơn ác mộng tỉnh lại, toàn thân toát mồ hôi, y thiếp đi lúc vô cùng mỏi mệt, là nằm giữa sảnh đường.
Y mở mắt nhìn ra, thì nhìn thấy Mai Ngọc Sương và Phương Duân.
Mai Ngọc Sương cười cười nhìn y, nói “Quả thật ngươi mệt mỏi quá”.
Tuyết Phi Bằng buột miệng nói “Ta ngủ bao lâu rồi?”.
Mai Ngọc Sương nói “Lâu lắm, sau khi ngươi ngủ rồi bọn ta mới rời đi trở về phòng ngủ, đã thức dậy lâu rồi”.
Tuyết Phi Bằng cười gượng nói “Quả thật ta đã lâu không nghỉ ngơi”.
Mai Ngọc Sương nói “Bây giờ thế nào?”.
“Khỏe rồi”, Tuyết Phi Bằng thở dài một tiếng, nhìn quanh một vòng “Hiện tại chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này”.
Mai Ngọc Sương nói “Ngươi đã thấy rõ tình hình chung quanh đây chưa, không còn gì phải nghi ngờ là chỗ này dưới mặt đất, căn bản không có cửa nẻo gì để rời đi”.
Phương Duân nói “Thức ăn đều từ trên buộc dây đưa xuống”.
Tuyết Phi Bằng gật đầu, nói “Với kinh nghiệm lúc ta vào, thì ở đây nhất định có cánh cửa bí mật có thể ra vào, chỉ là chúng ta không tìm ra”. Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Cho dù tìm được cũng vô dụng, nếu chúng ta theo cánh cửa bí mật ấy rời đi, nhất định sẽ bị phát giác ngay lập tức”.
Mai Ngọc Sương hỏi “Vậy chúng ta nên làm sao?”.
Tuyết Phi Bằng cúi đầu nói “Chúng ta là từ trên kia rơi xuống”.
Nãy giờ họ hạ giọng trò chuyện, nhưng Phương Duân lúc ấy lại buột miệng nói lớn “Ngươi là nói...”.
Mai Ngọc Sương bịt miệng Phương Duân, Phương Duân nhăn nhó cười một tiếng, đẩy Mai Ngọc Sương ra, hạ giọng nói “Ta không có ý gì đâu”.
Nàng nhìn qua Tuyết Phi Bằng, nói “Ngươi là nói chúng ta có thể rời đi từ phía trên”.
Tuyết Phi Bằng gật đầu. Phương Duân nói “Nhưng từ mặt đất lên tới bên trên cao như thế, khinh công của ta lại không giỏi lắm”.
Mai Ngọc Sương nói “Ta cũng không thể”, rồi hạ giọng nói với Tuyết Phi Bằng “Ngươi nhảy cao như thế, vậy ngươi cứ rời đi trước, báo tin cho người khác tới cứu bọn ta”.
Tuyết Phi Bằng nghiêm trang nói “Muốn đi thì mọi người cùng đi, bảo ta đi một mình như thế, ta không làm đâu”.
Mai Ngọc Sương cười gượng nói “Bọn ta biết ngươi không phải là loại người chỉ lo cho mình như thế, nhưng quả thật khinh công của tiểu Duân và ta không ra sao đâu”.
Tuyết Phi Bằng nói “Khinh công của ta cũng không hơn gì các cô, cũng không thể nhảy lên cao như thế”.
Mai Ngọc Sương, Phương Duân kinh ngạc nhìn nhìn Tuyết Phi Bằng.
Tuyết Phi Bằng hạ giọng thấp hơn “Chúng ta có thể dùng bàn ăn ở đây chồng lên”.
Mai Ngọc Sương, Phương Duân sực hiểu ra.
Tuyết Phi Bằng nói “Chỉ là chúng ta phải di chuyển thật cẩn thận, nhất là phải trước khi đối phương thả thức ăn xuống”.
Phương Duân nói “Có thể tắt hết đèn lửa, thì họ sẽ hoàn toàn không nhìn thấy”.
Mai Ngọc Sương nói “Nhưng chúng ta cũng không nhìn thấy gì, vả lại lúc đèn lửa sáng lên cũng nhất định sẽ bị họ chú ý”.
Tuyết Phi Bằng nói “Không sai”.
Mai Ngọc Sương nói “Vậy bắt đầu thế nào?”.
Tuyết Phi Bằng nói “Cứ tìm trong phòng này, ta còn nhớ rõ chỗ mình rơi xuống”.
* * * * *
Giường ghế đều có thể di chuyển, Tuyết Phi Bằng tuy mặt mũi đều thay đổi, nhưng sức lực hoàn toàn không giảm sút, Mai Ngọc Sương và Phương Duân cũng thế.
Ba người bọn họ nhẹ nhàng nhấc chiếc giường lên, nhưng không gây ra tiếng động nào lớn.
Tuyết Phi Bằng nhảy lên trước, kế đó bảo Mai Ngọc Sương và Phương Duân ném ba chiếc ghế lên, y nhất nhất chụp lấy, chồng ba chiếc ghế lên cao.
Hai người Mai Ngọc Sương, Phương Duân kế đó cũng nhảy lên, giữ chắc ba chiếc ghế, Tuyết Phi Bằng lại vọt lên, đứng lên chiếc ghế trên cùng.
Chiếc ghế được hai người bọn Mai Ngọc Sương giữ nên rất vững vàng, Tuyết Phi Bằng đứng trên đó, chỉ cách trần nhà không đầy nửa trượng.
Y đã chuẩn bị trước một mảnh gỗ bẻ trên giường, đưa tay đẩy lên.
Y hoàn toàn không quên vị trí lúc rơi xuống, mảnh gỗ vừa đẩy lên, một mảnh trần nhà đã nhấc lên lộ ra một khoảng trống, y lập tức buông mảnh gỗ xuống, tung người lướt vào đó.
Hai tay y tới trước, móc vào miệng khoảng trống, thân hình co lên, đã chui vào phía trong.
Khoảng trần ấy vô cùng chắc chắn, hoàn toàn có thể chịu được sức nặng của y, y thò tay xuống vẫy vẫy hai người bọn Mai Ngọc Sương.
Mai Ngọc Sương nhìn thấy, hạ giọng nói với Phương Duân “Tiểu Duân, ngươi lên đi”.
Phương Duân nói “Thư thư lên trước đi”.
Mai Ngọc Sương lắc đầu, nói “Đây không phải là lúc nhường nhịn nhau”.
Phương Duân cắn môi một cái, thân hình rốt lại đã vọt lên, đưa tay lên mép lỗ hổng, Tuyết Phi Bằng nắm tay nàng kéo một cái, nàng cũng vọt lên.
Mai Ngọc Sương nhìn thấy họ đã núp kín, mới vọt người lên, chiếc ghế thứ ba không có người giữ, nếu di động sẽ rơi xuống gây ra tiếng động, nên nàng chỉ còn cách đứng ở mép giường vọt người lên.
Còn cách mấy thước, tay nàng không thể chạm vào trần, Tuyết Phi Bằng mắt nhanh tay lẹ, kịp thời nắm vào tay Mai Ngọc Sương.
Mai Ngọc Sương mượn thế dùng lực, tung người lướt lên.
Trần nhà vô cùng tối tăm, từ khe hở có một tia ánh sáng lọt vào, nhưng không đủ sáng.
Tuyết Phi Bằng lập tức móc trong người ra một vật gì đó, tách một tiếng bật ra một tia lửa.
Mai Ngọc Sương khẽ kêu lên “Hỏa tập”.
Tuyết Phi Bằng nói “Là một người bạn cho ta”.
Dưới ánh lửa, họ đã có thể nhìn thấy tình hình chung quanh, trên trần đầy bụi bặm, phía trên bốn thước là vách đá.
Giữa vách đá có một tấm đá rộng khoảng nửa trượng vuông, Tuyết Phi Bằng hạ giọng nói “Đó chắc chắn là cánh cửa di động”.
Mai Ngọc Sương nói “Nếu lật được nó lên, chúng ta có thể ra ngoài”.
Tuyết Phi Bằng nói “Cứ nghe ngóng xem phía trên có người không sẽ tính”.
Ba người không hẹn mà cùng co người lắng nghe.
Tuyết Phi Bằng nôn nóng, nghe một lúc, nói “Không có, chúng ta cứ sờ soạng bốn phía, xem làm thế nào có thể mở được tấm thạch bản”.
Ba người lập tức chia ra.
Ánh lửa trên hỏa tập tối dần, nhưng lúc nó mau lẹ tắt đi, cuối cùng họ đã tìm thấy một cái trục bằng sắt.
Tuyết Phi Bằng bạo dạn đẩy cái trục ra, tiếng lách cách lập tức vang lên, tấm thạch bản bắt đầu nghiêng đi.
Ba người ngây mặt ra, tiếng lách cách vang lên giữa tấm thạch bản và trần nhà khiến người ta hồi hộp.
Nếu có người bên ngoài thì lẽ nào không phát giác ra, nhưng sự tình đã tới bước này, đã không còn chỗ cho họ suy nghĩ.
Mai Ngọc Sương lập tức quyết đoán, kêu lên một tiếng “Chạy!”, rồi lướt mau lên, Tuyết Phi Bằng và Phương Duân cũng nhất tề vọt tới.
Sau tấm thạch bản là một đường thông đạo, tắm trong ánh đèn xanh biếc, không có người nào.
Họ lướt đi không lâu, tấm thạch bản cũng đóng lên, Mai Ngọc Sương nhìn hai bên một cái, nói “Đi bên nào?”.
Tuyết Phi Bằng nói “Lúc ta tới là bên này”, rồi lập tức chạy qua bên phải.
Họ đặt chân xuống rất nhẹ, nhưng vẫn vang lên tiếng động khe khẽ, đường thông đạo quả thật yên ắng tới mức đáng sợ.
Đường thông đạo đã rẽ lại rẽ, đã tới tận đầu, một cánh cửa đá chặn ngang trước mặt.
Họ dừng bước trước cánh cửa đá, khoảng uống cạn nửa chén trà vì Tuyết Phi Bằng vô tình đè tay vào một mảnh vách đá, chạm vào cơ quan, cánh cửa mới lách cách mở ra.
Ba người đã nôn nóng gần chết, càng sợ lúc cánh cửa đá mở ra Vô Diện đã đứng trước mặt họ.
Nhưng sau cánh cửa đá không có ai.
Ba người yên tâm, bất giác cất chân mau lẹ chạy về phía trước, cánh cửa đá sau lưng lập tức đóng lại.
Đã có kinh nghiệm một lần, ấn xuống thì rất đơn giản, nên ba người dễ dàng mở thêm được mấy cánh cửa đá, mà suốt trên đường đều không gặp ai.
Cánh cửa bí mật thứ mười ba mở ra, rốt lại họ đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời, mà rõ ràng lại là trên bức tường trang viện.
Trước mặt là một khóm cây hoa, cạnh đó là một dãy bậc đá chạy lên bức tường cao.
Phía ngoài yên tĩnh không có ai, cả gió cũng đã tắt. Họ hồi hộp bước lên dãy bậc đá.
* * * * *
Ánh mắt của Thẩm Thăng Y thủy chung không rời khỏi trang viện, nên lúc ba người bọn Tuyết Phi Bằng vừa xuất hiện trên đầu tường, y đã phát hiện ra.
Khoảng cách tuy xa, nhưng y vẫn thấy rõ đó không phải là ba người bọn Vô Diện, Vô Châu, ánh mắt của y lập tức ngưng kết, nhìn chằm chằm vào họ.
Không biết vì sao, nhưng y càng lúc càng có cảm giác ba người này không giống người trong trang viện, vả lại còn định trốn ra khỏi đó.
Y trầm ngâm một lúc, thân hình lập tức từ trên cây vọt ra, vượt qua cành cây phía trước, lướt về phía trang viện.
Khinh công của y đã thi triển tới mức tột cùng, thân hình mau như tên bắn, lập tức lướt ra khá xa.
Bao nhiêu năm nay, y ít khi phán đoán sai lầm, nhưng lần này thì sao?
* * * * *
Ba người bọn Tuyết Phi Bằng quả thật đang nghĩ cách rời đi.
Đầu tường rất cao, dưới ánh nắng họ cũng đã nhìn thấy vô sồ lưỡi đao sắc dưới hào nước, như thế mà nhảy xuống thì chỉ có đường chết.
Họ đang thò đầu nhìn quanh, quả thật không biết làm sao là tốt, Mai Ngọc Sương đột nhiên kêu lên “Nhìn kìa!”.
Không cần nàng kêu lên, Tuyết Phi Bằng và Phương Duân cũng đã nhìn thấy Thẩm Thăng Y từ xa lướt tới.
Phương Duân buột miệng nói “Đó là người của họ, phát hiện ra chúng ta rồi!”, nói xong lùi lại.
Mai Ngọc Sương kéo nàng lại “Ta thấy không phải đâu”, rồi quay qua hỏi Tuyết Phi Bằng “Đó có phải là bạn ngươi không?”.
Tuyết Phi Bằng cười gượng “Người bạn của ta khinh công không giỏi như thế đâu”.
Mai Ngọc Sương nói “Vậy có phải là người y mời tới giúp đỡ không?”.
Tuyết Phi Bằng nói “Chuyện ấy thì ta không rõ”.
Phương Duân nói “Chúng ta nên làm sao?”.
Mai Ngọc Sương nói “Nếu đó là người trong trang viện thì họ đã phát giác được chúng ta, chúng ta làm sao rời khỏi đây được, nếu không phải thế thì cứ chờ y tới sẽ nói”.
Câu nói vừa dứt, Thẩm Thăng Y đã lướt tới cạnh hào nước, thân hình lập tức đứng vững lại, lập tức đưa tay vẫy họ, rồi tuốt kiếm ra.
Mai Ngọc Sương nói “Y là gọi chúng ta xuống đấy”.
Phương Duân nói “Cứ hỏi rõ rồi hãy nói”.
Mai Ngọc Sương nói “Không, như thế sẽ làm kinh động người trong trang viện”.
Trong lúc họ nói chuyện, Thẩm Thăng Y đã phóng kiếm bay ra, soạt một tiếng cắm vào khe hở trên vách tường đá, thân hình y cũng đồng thời lướt ra, tay trái móc vào một khe hở, lại tiếp tục vẫy tay.
Ba người bọn Mai Ngọc Sương lập tức hiểu rõ, nhìn nhau một cái, Mai Ngọc Sương quả quyết “Chúng ta nhảy xuống thôi”.
Tuyết Phi Bằng, Phương Duân còn do dự, Mai Ngọc Sương nhìn họ một cái, tung người vọt qua tường, nhảy xuống chỗ Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y nhìn thấy rất rõ, tay phải lập tức chụp ngang hông Mai Ngọc Sương đẩy ra, ném Mai Ngọc Sương qua bên kia hào nước.
Tuyết Phi Bằng và Phương Duân nhìn thấy rất rõ, không ngần ngừ nữa, Tuyết Phi Bằng lập tức nói “Cô nhảy xuống mau đi”.
Phương Duân cũng biết không phải là lúc nhường nhịn, tung người nhảy xuống. Thẩm Thăng Y cũng theo bài bản cũ, ném Phương Duân bay qua hào nước.
Sau đó Tuyết Phi Bằng cũng nhảy xuống, Thẩm Thăng Y ném Tuyết Phi Bằng qua hào nước xong, thân hình cũng chuyển động, đá thanh kiếm bay qua hào nước, thân hình áp vào đầu tường một cái bay ra, cũng bay qua bờ hào đối diện, lại thuận tay chụp lấy thanh kiếm.
Ba người bọn Mai Ngọc Sương nhìn thấy vừa hoảng sợ vừa hâm mộ, đang định lên tiếng, Thẩm Thăng Y đã nói “Chỗ này không thể ở lâu, chạy mau!”.
Ba người cùng gật đầu, thân hình lập tức lướt về phía trước, vừa lướt ra một cái, đã lộ rõ khinh công cao thấp.
Mai Ngọc Sương khinh công giỏi nhất, Tuyết Phi Bằng là người thứ hai, Phương Duân kém nhất, Thẩm Thăng Y lập tức nắm tay Phương Duân lướt lên phía trước.
Phương Duân vừa mừng vừa thẹn, chỉ nghe thấy gió thổi ào ào bên tai, mau lẹ vượt qua hai người bọn Mai Ngọc Sương.
Bốn người rốt lại đã lướt vào rừng tùng, quay đầu nhìn lại, phía trang viện vẫn hoàn toàn không có phản ứng gì.
Thẩm Thăng Y cũng không hề dừng lại, tiếp tục thôi thúc ba người đi mau về phía trước, rất mau lẹ ra khỏi rừng tùng, lập tức nghe thấy một tiếng chuông.
Không còn gì phải nghi ngờ, tiếng chuông ấy là từ trang viện vang lên, cách một đoạn đường rất xa nhưng vẫn nghe thấy rất rõ.
Thẩm Thăng Y nghe thấy, ánh mắt lóe lên, nói “Họ phát hiện ra các ngươi trốn rồi”.
Mai Ngọc Sương nói “Làm sao bây giờ?”.
Thẩm Thăng Y nói “Có điều chỉ e họ không ngờ các ngươi đã trốn khỏi trang viện, lúc này chắc chắn đang bắt đầu tìm kiếm trong trang viện, nên chúng ta nên nhân lúc này đi ngay”.
Phương Duân buột miệng nói “Đi đâu?”.
Thẩm Thăng Y nói “Trấn Thanh Phong phía trước, ta đã thu xếp ổn thỏa rồi”.
Mai Ngọc Sương nhịn không được, hỏi “Công tử, rốt lại ngươi là ai?”.
“Thẩm Thăng Y...”.
“Thẩm Thăng Y.„”, ba người bọn Mai Ngọc Sương buột miệng kêu lên.
Mai Ngọc Sương hỏi tiếp “Tại sao công tử biết chuyện này?”.
Thẩm Thăng Y nói “Trên đường sẽ nói”, rồi bước lên trước một bước, ba người vội vàng đi theo y.
* * * * *
Trong trang viện quả thật đã phát giác ra bọn Tuyết Phi Bằng mất tích, nhưng lúc Thẩm Thăng Y và ba người bọn họ nghe thấy tiếng chuông, Vô Diện và Vô Châu đã lướt lên đầu tường.
Vô Châu ánh mắt xám đục nhìn lên đầu tường, còn Vô Diện nhìn ra ngoài, lẩm bẩm “Ba đứa tiểu quỷ này đi đâu nhỉ?”.
Vô Châu ứng tiếng quay đầu, cười nói “Cô cho rằng họ đã ra khỏi trang viện à?”.
Vô Diện cười nhạt nói “Họ mà có được khinh công như thế, thì căn bản chúng ta không bắt được họ đâu”.
Vô Châu nói “Vậy cô nhìn ra ngoài trang viện làm gì?”.
Vô Diện quay nhìn vào trang viện một cái, một nơi rộng lớn thế này, nếu họ trốn núp, quả thật không dễ mà phát hiện được.
Vô Châu cười gượng nói “Đáng tiếc những người chúng ta có thể dùng được quả thật quá ít”.
Vô Diện nói “Đừng nói nữa, ngươi bên đông, ta bên tây chia nhau đi tìm thôi”.
Vô Châu lẩm bẩm “Phải sớm đóng hết cổng nẻo trong ngoài, nhưng như thế lại phiền người của chúng ta ra vào khó khăn”.
Vô Diện nói “Lúc ba đứa tiểu quỷ này chạy ra, chúng ta đều không có quanh đó”.
Vô Châu nói “Hai người Mai Ngọc Sương, Phương Duân bị giam đã lâu đều không nghĩ ra cách, đây chắc là Tuyết Phi Bằng, vừa tới đã sinh chuyện, đúng là chủ ý của y”.
Vô Diện nói “Chủ ý của ai cũng được, cứ bắt họ về sẽ nói”.
Vô Châu nói “Tìm được sẽ ném họ vào hang rắn, xem trở đi họ có dám làm bậy nữa không”.
Câu nói vừa dứt, Vô Chầu đã lướt về phía đông, Vô Diện thân hình cũng triển khai lướt qua phía tây.
Thân hình hai người đều không nhanh lắm, nhưng ánh mắt thì bao quát khắp trong trang viện, xem ra lúc bọn Tuyết Phi Bằng rời khỏi, người trong trang viện rõ ràng đều không biết gì.
Nếu nói là may mắn thì lần này quả thật họ rất may mắn.
Bằng vào khinh công của họ, quả thật tuyệt đối không thể nhảy xuống được bức tường ấy, nhưng Thẩm Thăng Y lại tới đúng lúc.
Trang viện rộng lớn như thế, muốn tìm ba người, quả thật không dễ, huống hồ ba người căn bản đã rời khỏi đó.
Ngoài Vô Diện và Vô Châu, tựa hồ không có người nào tham gia vào việc truy tìm.
Chẳng lẽ toàn bộ trang viện tuy rộng lớn nhưng chỉ có vài người sao?
Thân hình của họ lúc nhô lên lúc hụp xuống, vòng quanh bức tường một vòng, mới cùng lướt đi.
Sau đó họ bắt đầu lục soát trong trang viện.
Cây hoa um tùm, mái nhà liên tiếp nối nhau, trang viện này ít nhất cũng chứa được ba trăm người.
Tìm ba người tại một nơi chứa được ba trăm người, quả thật không phải là một chuyện dễ dàng.