13.
Khi bước ra khỏi đầm hoa sen, trời lại bắt đầu đổ mưa rào, tiếng sấm trên trời liên tục rền vang, khiến cho con người ta cảm thấy thấp thỏm lo sợ. Tôi không biết La Thiên dựa vào đâu mà phán đoán Lưu Tiểu Huệ không phải tự sát. Tôi hỏi anh, nhưng anh không nói cho tôi biết. Nếu như nói anh vừa mới phát hiện ra điều gì, tôi cảm thấy có vẻ không thỏa đáng, bởi vì lúc chập tối, trời đổ mưa rào, cho dù có manh mối, chắc cũng bị nước mưa cuốn trôi đi mất rồi. Vậy thì, sao anh lại đoán định là Lưu Tiểu Huệ không hề tự sát?
Còn nữa, rốt cuộc ai đốt tiền vàng? Có phải là đang tế lễ Lưu Tiểu Huệ không?
Tôi cùng La Thiên đội mưa lao ra khỏi khu rừng nhỏ, lớp tự học buổi tối vẫn chưa kết thúc, La Thiên bảo tôi mau về ký túc xá thay quần áo, không được để ngấm mưa sinh bệnh.
Tôi gật đầu đồng ý, lao về hướng ký túc xá. Lúc ngẩng đầu lên nhìn, chợt nhìn thấy từ xa một bóng người màu trắng đang treo lơ lửng ở giữa cửa phòng ký túc xá tôi ở, toàn thân người đó hình như đang đung đưa. Tôi sợ hãi hít thở một hơi thật sâu, vội dừng bước, kêu lên thất thanh: “La Thiên! La Thiên!”
La Thiên vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng gọi thất thanh của tôi lập tức dừng bước, nhìn theo hướng tay chỉ của tôi: “Đó là ai vậy?”
Tôi không kịp trả lời anh, chạy thật nhanh lên khu ký túc xá, chạy liền một mạch lên tận tầng 4, nhìn thấy cô gái đang đứng đung đưa trên một chiếc ghế thật không ngờ lại là Diệp Hàn. Cô đang kiễng chân, hai tay giơ lên cao, trông tạo hình như đang chuẩn bị treo cổ tự tử.
Tôi sợ hãi thót tim, hét lớn: “Diệp Hàn!”
Cùng lúc tiếng kêu của tôi vang lên, Diệp Hàn như thể bị giật mình kinh hãi, toàn thân lắc lư mạnh hơn, kêu thất thanh một tiếng, lăn từ trên ghế xuống. Ngay chính lúc cô ngã xuống, La Thiên đã lao đến như tên bắn, kịp thời ôm trọn Diệp Hàn.
Tôi kinh hồn bạt vía lao đến, nắm lấy Diệp Hàn: “Cậu sao thế? Tại sao lại nghĩ quẩn như vậy?”
Diệp Hàn rõ ràng cũng bị dọa cho sợ chết khiếp, cô vỗ vỗ vào ngực mình, nhìn La Thiên rồi lại nhìn tôi vẻ khó hiểu: “Nghĩ quẩn?”
“Đúng vậy!” Tôi ngẩng đầu nhìn lên cửa, nhưng lại không thấy thứ nào giống như sợi dây thừng, tôi hỏi vẻ nghi hoặc: “Vừa rồi chẳng phải là…”
Diệp Hàn cũng nhìn lên cửa, cùng lúc đó như chợt bừng tỉnh, toét miệng cười: “Hai người nghĩ mình định treo cổ sao? Ha ha, mình chỉ định thay bóng đèn thôi mà!”
Tôi nhìn bóng đèn trong tay cô, bỗng thở phào nhẹ nhõm, đúng là được một phen hú hồn hú vía.
La Thiên nhanh chóng thay xong bóng đèn, Diệp Hàn vì muốn cảm ơn hành động “anh hùng cứu mỹ nhân” của anh vừa rồi, nhất định đòi tiễn La Thiên xuống dưới tầng trệt. Sau khi quay lại, bèn trở nên si mê khác thường, cứ kéo tay tôi hỏi mãi: “Ôi, Cổ Tiểu Yến, có phải là cậu và thầy giáo La quen nhau không?”
Không đợi tôi mở miệng, cô lại tự trả lời: “Chắc chắn hai người quen nhau, nếu không sao lại cùng lên lầu? Hơn nữa, hai người đều ướt như chuột lột. Hôm nay cậu không lên lớp tự học, có phải là đi hẹn hò với thầy ấy không? Khai thật ra mau, thầy ấy là gì của cậu?”
Tôi bị cô ấy bám riết, không còn cách nào khác, đành phải hàm hồ nói bừa: “À, là anh họ!”
Cô lập tức trợn trừng mắt: “Anh họ? Không phải chứ? Có phải cậu đang lừa mình không? Sao trông hai người bọn cậu chẳng giống nhau chút nào?”
Tôi không kìm chế thêm được nữa, lườm cô một cái: “Tôi xin, anh em họ thôi, có phải là anh em ruột đâu, mà anh em ruột còn chẳng giống nhau nữa là!”
Cô cười hi hi, nói: “Cũng phải!” Sau đó, cô lại nghiêng đầu, nói luôn miệng: “Mình vẫn cứ không tin, sao cậu lại có một người anh họ đẹp trai đến thế chứ? Anh ấy làm gì? Sao đột nhiên lại đến lớp chúng ta dạy môn Luật? Anh ấy đã kết hôn chưa? Hay là đã có bạn gái chưa? Anh ấy bao nhiêu tuổi?”
Tôi đang không biết làm thế nào để né tránh những câu hỏi vô vị nhàm chán này của Diệp Hàn, Lãnh Mộng Phàm tan học lớp tự học trở về phòng. Cô vừa bước vào cửa đã hỏi: “Ai cơ? Ai đã kết hôn chưa? Đã có bạn gái chưa?”
Tôi sợ Diệp Hàn nói lằng nhằng, bèn tiếp lời luôn: “Ơ? Quan Vũ Phi đâu? Sao cậu ấy không về cùng cậu?”
Lãnh Mộng Phàm huơ huơ tay: “Cậu ấy à, vừa rồi ở dưới tầng bị Tô Thần Dương túm được rồi; mình chẳng muốn làm kỳ đà cản mũi đâu.”
Tôi vẫn còn muốn nói thêm, Diệp Hàn đã nhảy từ trên giường xuống, kéo Lãnh Mộng Phàm tới, tường thuật lại một lượt sự kiện “anh hùng cứu mỹ nhân” của La Thiên vừa rồi. Đương nhiên nội dung câu chuyện đã được thêm mắm thêm muối, kể hăng say đến độ nước bọt bắn cả ra ngoài, hoa chân múa tay: “Cậu có biết không, thật không ngờ thầy La là anh họ của Cố Tiểu Yên đấy!”
Lãnh Mộng Phàm nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Anh họ cậu? Thật hay giả đấy?”
Việc đã đến nước này, tôi đành phải kiên quyết nói là thật, rồi vội lấy bộ đồ ngủ đi tắm. Cái cô Diệp Hàn đúng là phiền toái quá!
Sau khi tắm xong trở về phòng, tôi rất ngạc nhiên nhìn thấy Lãnh Mộng Phàm đang nằm bò trên giường khóc lóc thảm thiết. Quan Vũ Phi cũng đã về, cùng Diệp Hàn ngồi bên giường an ủi Lãnh Mộng Phàm. Tôi bước tới, hỏi đầy kinh ngạc: Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Hàn nói: “Cậu ấy vừa nhận được điện thoại, báo tin bà nội cậu ấy bị bệnh qua đời.”
Lãnh Mộng Phàm khóc thảm thiết hơn, bờ vai mỏng manh run lên bần bật, mặc cho chúng tôi có an ủi như thế nào cũng không có tác dụng gì. Cho đến tận khi ký túc xá tắt đèn, cô mới dần bình tĩnh trở lại trong nỗi đau đớn tột cùng, nghẹn ngào nói: “Các cậu ngủ đi, không cần lo cho mình, mình không sao đâu!”
Lúc này chúng tôi mới lần lượt trở về giường của mình.
Tối nay bị ngấm mưa, bây giờ mới thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, mặc dù mí mắt nặng trịch muốn dính lại với nhau, nhưng trí óc tôi lại tỉnh táo một cách lạ kỳ. Trong đầu tôi luôn lởn vởn hình ảnh “lửa ma ở bên đầm hoa sen, thực sự là có người đốt tiền vàng sao? La Thiên nói Lưu Tiểu Huệ không phải tự sát, vậy thì cô ấy bị ai giết chứ? Những đốm “lửa ma” đó liệu có phải là hồn ma của cô ấy không? Nếu đúng như vậy, có phải là cô ấy muốn ám thị điều gì không?
Mưa vẫn rơi, ngoài cửa sổ sấm chớp thi nhau rền vang, khó khăn lắm tôi mới mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng cơn ác mộng lại thừa dịp tấn công. Tôi mơ thấy màn đêm đen kịt lao đến tôi như nước thủy triều, đôi bàn tay gầy gò như que củi đang lần đến mép giường tôi, rồi lần đến người tôi, sờ mó lung tung. Tôi không nhìn thấy chủ nhân của đôi tay đó, hắn đang ẩn nấp trong bóng tối. Tôi ra sức giãy giụa, cuối cùng cũng bừng tỉnh, toàn thân đầm đìa mồ hôi.
Đôi tay đó là của ai? Tôi sợ hãi giơ tay lên lau mồ hôi trên trán. Tôi còn chưa kịp định thần lại sau cơn ác mộng, đã nghe thấy tiếng sột soạt ở giường đối diện, tôi kinh hãi quay đầu sang nhìn, thì ra là Lãnh Mộng Phàm đang trở mình. Chắc cô ấy vẫn đang đau lòng vì việc bà nội qua đời. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng hỏi: “Lãnh Mộng Phàm, cậu vẫn chưa ngủ sao?”
Lãnh Mộng Phàm ngừng trở mình, khẽ nói: “Ừ, mình không ngủ được!” Giọng cô hơi khàn, “Cậu cũng chưa ngủ sao?”
“Mình vừa mới gặp ác mộng, giờ cũng không ngủ được.”
“Vậy cậu sang đây ngủ với mình đi!” Nói rồi Lãnh Mộng Phàm dịch người vào trong, để dành chỗ cho tôi.
“Cậu vẫn còn đau buồn về việc của bà nội cậu sao?” Tôi ôm gối trèo lên giường cô, nằm xuống bên cạnh.
Cô khẽ “ừ” một tiếng, hình như lại chuẩn bị khóc. Nhờ vào ánh sáng tia chớp ở phía bên ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy đôi mắt to tuyệt đẹp của cô vừa đỏ vừa sưng. Bà nội cô đã mất rồi, tôi biết có an ủi như thế nào cũng không có tác dụng gì, thế nên tôi hỏi cô: Cậu có xin nghỉ để về nhà không?”
Cô nói: “Có chứ, lúc vừa nhận điện thoại xong, mình đã gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm để xin phép nghỉ rồi. Bảy giờ sáng mai mình đi tàu hỏa về, khi nào lên lớp, cậu đưa giấy xin phép nghỉ học cho lớp trưởng giúp mình nhé?”
Tôi gật đầu: “Được, cậu cũng đừng quá đau buồn.”
Cô thở dài, nói vẻ u buồn: “Sao có thể không đau buồn được chứ? Mình cứ nghĩ đến bà nội là trái tim đau nhói. Thực ra, bà nội rất đáng thương, ông nội mất sớm, bà chỉ có bố mình là con trai duy nhất, bà dồn hết mọi hy vọng vào bố mình. Sau này, bố mình cũng làm ăn được, kiếm được khá nhiều tiền, mua được nhà trong thành phố, cũng đón bà về ở cùng. Nào ngờ, bà và mẹ lại không hợp nhau, cứ vài hôm lại cãi nhau, mẹ mình chê bà tư tưởng cổ hủ, tay chân vụng về, bà cũng chê mẹ mình không có nghề nghiệp gì, cả ngày chỉ biết đánh mạt chược. Bố mình bị kẹp ở giữa cũng khó xử, sau đó, bà nội xót bố mình, không muốn bố mình khó xử, nên tự bỏ về quê. Ôi, bà đã hơn bảy mươi tuổi rồi,sức khỏe lại không được tốt, lần này nghe nói bệnh nặng, nhưng bà sợ bố lo lắng, nên không nói ra. Kết quả là cuối cùng không gắng gượng được nữa, sáng nay lúc bà trút hơi thở cuối cùng cũng không kịp nhìn mặt bố mình lần cuối...”
Nói rồi, nước mắt Lãnh Mộng Phàm lại tuôn rơi, sau đó lại dài dòng kể lể với tôi rằng bà nội yêu thương cô như thế nào, nói đến tận quá nửa đêm cô mới ngủ. Chuyện mẹ chồng nàng dâu tự cổ chí kim vẫn là đề tài thật khó mà nói cho rõ ràng được. Nếu như sau này tôi trở thành vợ của La Thiên, tôi chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với mẹ anh. Vừa nghĩ đến La Thiên, trái tim tôi bỗng trở nên ấm áp vô ngần.
Tôi trở người, khẽ nhắm mắt nhưng khi tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên tai lại thấp thoáng vang lên tiếng khóc thút thít. Tôi mở to mắt chăm chú lắng nghe.
Không sai, đúng là tiếng khóc này, tối qua tôi cũng đã nghe thấy. Tôi rùng mình, lẽ nào thực sự là tiếng khóc ai oán của đứa bé trong đầm hoa sen?
Nghe một lúc, mắt tôi bỗng trợn trừng, không đúng, đây hình như không giống tiếng khóc của trẻ em, giống tiếng khóc của cô gái hơn. Hơn nữa... còn vang lên từ chính căn phòng này.
Điều đáng sợ hơn nữa chính là, tiếng khóc đó hình như được phát ra từ giường của Cao Mẫn...
14.
Trong hai ngày sau đó, tôi luôn có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng khóc đáng sợ đó, khiến cho chất lượng giấc ngủ của tôi xuống dốc thê thảm. Lúc ngồi học thì luôn lơ đễnh, cơ thể chao đảo, cuối cùng, thậm chí tôi còn không dám đến gần chiếc giường của Cao Mẫn nữa. Nghe nói, nếu oán khí của một người quá nặng, vậy thì sau khi chết, hồn người đó sẽ mãi lưu lại nơi người đó chết. Tôi nghĩ, tiếng khóc đó chắc chắn phát ra từ Cao Mẫn, nên hai hôm nay Lãnh Mộng Phàm về nhà, tôi nằm lỳ ở giường cô ấy ngủ. Tôi hơi cảm thấy hối hận ban đầu vì quá hiếu kỳ mà đến trường Đại học Giang Xuyên học. Có một bộ phim điện ảnh có tên “Sự hiếu kỳ giết chết con mèo”, tôi đúng là bị sự hiếu kỳ của mình làm cho khốn khổ.
Tôi không dám nói cho La Thiên biết nỗi sợ hãi của tôi, bởi anh cứ luôn nói tôi, cái gì cũng tốt, chỉ có một điều duy nhất khiến anh đau đầu là dễ dàng tin vào câu chuyện quỷ thần. Thực ra tôi cũng không phải mê tín quá đâu, chỉ là bởi vì có quá nhiều sự việc xảy ra xung quanh tôi, cho nên, tôi thà tin là có, còn hơn không tin.
Trong lúc tôi nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Hàn lao từ ngoài cửa vào, đi đến bên cạnh tôi, huých đùi vào tôi, đưa cho tôi một quả táo vẫn còn đang nhỏ nước.
Tôi uể oải liếc nhìn cô một cái, trở người: “Không ăn đâu, mình buồn ngủ chết đi được!”
Cô lật tôi trở lại: “Còn ngủ nữa à? Sắp vào giờ học rồi đấy.”
Tôi nhíu mày khó chịu: “Mình không muốn đi học, cậu xin phép nghỉ học giúp mình nhé.”
Diệp Hàn vội nói: “Không được đâu, buổi chiều là tiết dạy của ông Phạm.”
Diệp Hàn nói ông Phạm là thầy giáo dạy môn ngữ pháp của chúng tôi, tên Phạm Hải Châu. Bởi vì tôi mới đến trường, cũng không hiểu được ông ta là người như thế nào, nhưng nghe nói ông ta vô cùng nghiêm khắc. Hơn nữa, mỗi lần lên lớp đều điểm danh, trước khi tan học còn điểm danh một lần nữa, nếu vắng mặt, bị ông bắt được thì thê thảm lắm. Ông ta luôn có thể nghĩ ra cách để giày vò, hành hạ sinh viên, cho nên, chỉ cần là tiết dạy của ông, chắc chắn không có ai dám đến muộn về sớm.
Thực ra gọi là “ông Phạm” nhưng thầy không già chút nào, cùng lắm cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc rất thời thượng, dù ở bất cứ đâu, cũng đều ăn mặc chỉnh tề, quần áo phẳng phiu không có chút nếp nhăn nào, đầu tóc thầy cũng bóng mượt. Điển hình nhất là đôi giày da của thầy, bóng lộn đến độ có thể soi gương được. Có trời mới biết tại sao bọn sinh viên lại gọi thầy là ông Phạm.
Tôi uể oải bước ra khỏi giường, phát hiện ra Quan Vũ Phi cũng đã tỉnh dậy. Bộ dạng của cô ấy trông vô cùng tồi tệ, sắc mặt vàng vọt, hai mắt trống rỗng vô hồn. Từ buổi sáng Lưu Tiểu Huệ chết đến giờ, cô chưa ăn thứ gì cả, chỉ uống chút nước, đã ba ngày rồi, là ai thì cũng đều không chịu đựng nổi. Nhưng cô không chịu nói gì cả, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô cả.
Diệp Hàn đưa quả táo đó đến trước mặt Quan Vũ Phi, Quan Vũ Phi yếu ớt lắc đầu, vừa đứng lên lại lảo đảo ngồi vật xuống, xem ra, cô ấy đã đói đến mức không thể gắng gượng thêm được nữa rồi.
Diệp Hàn thấy vậy, vội kêu lên: “Thất tình thôi mà, có gì ghê gớm chứ? Nếu cậu vẫn không chịu ăn gì, thì sẽ chết đấy!”
Tôi cũng bước tới, ngồi xuống cạnh Quan Vũ Phi, ôm lấy vai cô: “Diệp Hàn nói phải đấy, không có gì ghê gớm cả, mình biết chắc chắn cậu đã gặp phải chuyện gì đó, nhưng lại không tiện nói cho bọn mình biết, nhưng cậu không thể hờn giận chính mình được, có gì quan trọng hơn sức khỏe của mình chứ? Nếu cậu bị ốm thì phải làm sao? Bọn mình thấy cậu như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu chút nào.”
Diệp Hàn vội phụ họa theo: “Đúng đấy, đúng đấy! Sức khỏe không có tức là không có gì nữa cả, hãy ăn quả táo này đi, nào!”
Cuối cùng, sau khi nghe tôi và Diệp Hàn thay nhau an ủi khuyên nhủ, Quan Vũ Phi cũng chịu ăn quả táo đó. Chúng tôi thấy cơ thể cô yếu ớt như vậy, như thể bất cứ lúc nào cũng có thế ngất xỉu được, bèn nói xin phép nghỉ học giúp cô, nhưng cô không chịu, nói mình vẫn gắng gượng được. Kết quả là, ở trên lớp, cô vẫn không vượt qua được, nôn hết toàn bộ quả táo vừa ăn. Điều xui xẻo hơn nữa là, lại đúng lúc ông Phạm đi qua chỗ cô ngồi, bãi ô uế vừa vặn nôn trúng vào đôi giày bóng lộn của ông.
Khỏi cần nói cũng biết bộ mặt của ông Phạm khó coi đến nhường nào. Ông ta lập tức trợn trừng mắt, “bốp” một tiếng, ông ném mạnh cuốn sách xuống bàn của Quan Vũ Phi, hét lên đầy giận dữ: “Cô... đi ra ngoài cho tôi! Ngay lập tức!Out!”
Quan Vũ Phi lảo đảo đứng dậy, lại nôn tiếp, ông Phạm vội vàng nhảy bật ra xa, liên tục giậm chân, muốn hất bay đám ô uế dính trên giày. Bộ dạng đó của ông ta thật giống chú khỉ trong đoàn xiếc. Giậm một hồi, ông hét lên đầy khoa trương: “Là loại người gì thế, thật không ngờ dám nôn trong lớp học, I phục you quá!” Rồi lại hét lên với Quan Vũ Phi: “Nếu cô đã nôn xong, lập tức ra khỏi đây cho tôi, biến mất luôn đi!”
Sao ông ta lại có thể không có chút tình người như vậy được chứ?
Thấy Quan Vũ Phi nôn thốc nôn tháo đến độ không đứng thẳng người dậy được, tôi không kiềm chế được, bèn đứng lên: “Thưa thầy, QuanVũ Phi đã ốm đến mức này rồi...”
Còn chưa đợi tôi nói xong, ông ta đã nghiêm giọng ngắt lời tôi: “Shut up!” Sau đó lao nhanh đến trước mặt tôi, trợn trừng mắt hằn học nhìn tôi, nói “Cô... chép lại cho tôi năm mươi lần bài khóa ngày hôm nay, trước giờ tự học buổi tối, hãy đến office nộp cho tôi!”
Ông vừa dứt lời, bèn bực bội bước ra khỏi phòng học. Lúc đi đến cửa, ông ta lại dừng bước, tỏ vẻ vô cùng căm ghét chỉ vào đống ô uế đó, bắt chúng tôi trong vòng ba phút phải dọn dẹp sạch sẽ, rồi còn nói thêm: “Không ai được phép rời khỏi phòng học, không được ồn ào, tôi đi thay giày, về sẽ điểm danh!”
Ông ta đúng là không chỉ biến thái bình thường! Tôi ở phía sau lưng ông, trừng mắt nhìn, nguyền rủa ông ta.
15.
Sau khi ông Phạm đi khỏi, tôi đưa Quan Vũ Phi vào phòng bệnh của trường. Quan Vũ Phi vốn không chịu, nói cô ấy có thể tự đi một mình, cô ấy lo ông Phạm quay lại điểm danh phát hiện ra tôi không có mặt ở đó, sẽ lại trừng phạt tôi. Tôi cười nói không sao, dù sao cũng đã bị phạt chép bài khóa rồi.
Quan Vũ Phi được truyền hai chai nước, sắc mặt cô trông đã khá hơn đôi chút. Sau khi tôi dìu cô trở về phòng ký túc xá, bèn bắt đầu cúi đầu chép bài khóa, những năm mươi lần cơ mà, ông Phạm chết tiệt này! Tôi vừa chép vừa nguyền rủa.
Quan Vũ Phi muốn chép giúp tôi, tôi gạt cô ra nói không cần, bảo cô chịu khó nghỉ ngơi, cô vẫn còn yếu lắm.
Quan Vũ Phi nhìn tôi, trong mắt tràn ngập vẻ áy náy, nói: “Xin lỗi cậu nhé, Cố Tiểu Yên, làm cho cậu bị phạt chép bài khóa.
Tôi huơ huơ tay: “Không sao đâu, cũng có phải lỗi của cậu đâu, đều tại ông Phạm chết tiệt ấy, biến thái quá đi mất, chẳng có chút tình người nào.”
“Hay là để mình giúp cậu chép nhé, nếu không, cậu sẽ không thể nào kịp hoàn thành trước giờ tự học buổi tối đâu.”
“Thực sự không cần đâu, cậu cứ ngoan ngoãn ngủ đi, lát nữa Diệp Hàn về, bảo cậu ấy chép giúp mình là được.”
“Cố Tiểu Yên...” Cô ấy nhìn tôi, định nói gì nhưng lại im bặt.
“Sao vậy?”
Cô đắn đo cân nhắc, trông dáng vẻ vô cùng kỳ quái, hồi lâu, cuối cùng nói một câu: “Cảm ơn cậu!” Rồi nằm nghiêng người xuống giường.
Tôi ngừng viết, đăm chiêu nhìn cô, tôi cảm nhận rõ cô ấy vốn không định nói với tôi ba chữ đó, vậy thì rốt cuộc cô ấy định nói gì với tôi chứ?
Trong lúc tôi đang ngẩn người suy ngẫm, Diệp Hàn đã trở về. Má cô đỏ bừng bừng, còn có phần e thẹn. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cậu sao thế? Mặt đỏ như quả táo vậy.”
Cô ấy không nói gì, ngồi xuống đối diện tôi, nghiêng đầu nhìn tôi, trên mặt nở nụ cười thâm ý sâu sắc. Tôi chẳng thế hiểu nổi chuyện gì nữa, bèn hỏi: “Sao thế?”
Cô vẫn cười, nụ cười càng khó hiểu hơn: “Cậu có muốn biết không?”
Tôi ngẩn người, băn khoăn: “Biết gì chứ?”
Đột nhiên cô ghé sát vào tai tôi, nói vẻ bí mật: “Mình không nói cho cậu biết đâu!” Nói xong, bèn cười vang và bước đi.
Tôi bực mình lườm cô một cái: “Dở hơi, làm mất thời gian chép bài khóa của mình.”
Một lát sau, Diệp Hàn ngừng cười, đi đến bên cạnh giường Quan Vũ Phi, sờ lên trán Quan Vũ Phi hỏi cô đã đỡ hơn chút nào chưa, trách móc: “Đã khuyên cậu đừng có đi học rồi. Cậu thấy đấy, nôn đầy ra giày của ông Phạm, ông ta là người mắc bệnh sạch sẽ, vừa nãy suýt nữa tức phát điên lên, lúc ông ta quay lại lớp học còn đeo khẩu trang nữa kia.”
Quan Vũ Phi khẽ cười: “Diệp Hàn, cậu hãy giúp Cố Tiểu Yên chép bài khóa đi, mình sợ cậu ấy không kịp chép xong, ông Phạm lại nghĩ cách khác để trừng phạt cậu ấy.”.
Diệp Hàn vui vẻ đồng ý, nói với tôi: “Phạt cậu chép bài khóa cũng coi như là nhẹ nhàng lắm rồi đấy, chỉ chép thôi. Trước đây, mình còn bị phạt học thuộc lòng bài khóa cơ, đúng là thê thảm hết chỗ nói!
“Học thuộc lòng bài khóa? Biến thái như vậy sao?”.
“Chẳng phải thế sao, dù sao thì, ai đắc tội với ông ta đều phải chịu hậu quả thê thảm!”
Diệp Hàn vừa nói dứt lời, trong đầu tôi đột nhiên vụt lóe lên một ý nghĩ, vội hỏi lại cô: “Câu vừa nói gì? Ông Phạm là một người mắc bệnh sạch sẽ? Khi quay lại lớp học còn đeo khẩu trang?”
Diệp Hàn nói luôn không suy nghĩ: “Đúng vậy! Quan Vũ Phi chẳng phải đã nôn ra lớp học sao? Cậu mới đến trường nên chắc là không biết, ông Phạm là người mắc bệnh sạch sẽ nặng nhất trường ta đấy. Mình chưa từng gặp người nào ưa sạch sẽ hơn ông ấy, trước đây từng gặp một người, nhưng còn thua xa ông Phạm, cậu biết không...”
Diệp Hàn lại bắt đầu lải nhải, nhưng phần lải nhải phía sau của cô, tôi không nghe lọt tai chữ nào cả, chỉ cảm thấy đầu óc cứ ong ong. Tôi trăn trở suy nghĩ, một người ưa sạch sẽ như vậy, liệu ông ta có phải chính là hung thủ những vụ ám sát liên hoàn mười năm, hai mươi năm trước hay không? Bởi vì ông ta không chịu đựng được sự bẩn thỉu, cho nên, ông ta tương tự cũng không thể nào chịu đựng nổi việc người khác phạm phải “Bảy tông tội”. La Thiên đã từng nói với tôi, anh đoán định hung thủ là một nam giới, độ tuổi từ 38-50.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy ông Phạm chính là hung thủ, thế nên, tôi lập tức chạy ra ngoài cửa để gọi điện cho La Thiên. Nhưng anh không nghe máy, sau đó tôi lại gửi cho anh một tin nhắn, nói cho anh biết suy nghĩ của mình, để anh đi điều tra xem ông Phạm có phải là tín đồ Cơ đốc giáo hay không.
Chập tối, La Thiên trả lời tin nhắn của tôi, anh nói, anh biết rồi, em hãy cẩn thận một chút, ngoan nhé.
16.
Hơn 1 giờ đêm, tôi chợt bừng tỉnh giữa cơn ác mộng. Sau khi tỉnh dậy, tôi không ngủ lại được nữa, trở mình liên tục, tâm trạng buồn bực vô cùng. Từ khi đến ngôi trường khỉ gió này, tôi chưa được ngủ ngon giấc một đêm nào cả, nếu không phải hiện giờ La Thiên cũng có mặt ở trong trường, tôi thực sự chỉ muốn về nhà luôn cho xong.
Trong lúc tôi đang thầm ai oán bản thân mình, Diệp Hàn đột nhiên ngồi bật dậy. Tôi vội hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, có phải là gặp ác mộng nên tỉnh giấc? Nhưng cô không trả lời tôi, cứ thế ngẩn người ngồi trên giường, ngồi thẳng lưng. Tôi thấy hơi khó hiểu, lại hỏi thêm lần nữa, nhưng cô vẫn không có phản ứng gì, như thể không hề nghe thấy.
Một lúc sau, cô mới từ từ xuống giường, chậm rãi bước lại gần giường của Cao Mẫn, đứng yên không nhúc nhích. Bởi vì cô đứng quay lưng lại phía tôi, nên tôi không nhìn thấy nét mặt cô, cũng không biết cô đang làm gì, nhưng tôi cảm giác cô đang chăm chú xem xét thứ gì đó. Sau đó, cô ngồi xổm xuống, lấy tay khẽ vuốt vuốt ga giường, vuốt ve một lúc, lại áp mặt xuống, cứ như đang nâng niu gìn giữ món đồ mình vô cùng yêu quý vậy.
Tôi rùng mình một cái, cô ấy đang làm gì vậy chứ?
Một lúc sau, cô đứng dậy, hình như thở dài, quay người bước ra ngoài.
Trong khoảnh khắc cô mở cánh cửa phòng ký túc xá, tôi cảm nhận rõ được một cơn gió âm u lạnh lẽo ùa vào trong phòng, bủa vây khắp cơ thể tôi.
Tôi lại rùng mình thêm cái nữa, lôi chiếc di động để dưới gối ra xem, 1 giờ 43 phút, muộn thế này, cô ấy định đi đâu chứ?
Tôi lập cập trở người bước xuống giường, vốn định gọi Quan Vũ Phi, nhưng nhìn thấy cô đang ngủ say, không nỡ gọi cô dậy, đành phải một mình bước ra ngoài cửa.
Khi tôi bước ra ngoài cửa, Diệp Hàn đã đi đến cầu thang hành lang, đang định bước xuống.
Lòng tôi thấp thỏm lo lắng, nhớ đến việc khi nãy gọi cô mà cô không hề có chút phản ứng nào, lại nghĩ đến hành động kỳ quái của cô, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, cô ấy chắc không phải bị mắc bệnh mộng du đấy chứ?
Nghĩ vậy, tôi càng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Những trường hợp mộng du tôi đã được đọc khá nhiều trong sách, đêm hôm khuya khoắt thế này có trời mới biết cô ấy muốn đi đâu, làm gì. Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc quay trở lại phòng, mặc kệ cô ấy nhưng tôi lại không ra lệnh được cho bước chân của mình, như thể trên người Diệp Hàn có một lực hút không thể nào cưỡng lại được, thôi thúc tôi bước sát theo sau.
Cứ đi mãi, tôi đột nhiên cảm thấy nỗi sợ hãi ngày càng lớn dần điên cuồng lao thẳng về phía tôi, bởi vì hướng mà Diệp Hàn đi chính là đầm hoa sen.
Bóng dáng cô từ từ đi xuyên qua khu rừng nhỏ, bộ đồ ngủ màu trắng và mái tóc tung bay do gió thổi. Nhìn từ xa, trông như một hồn ma.
Trong lúc mộng du, cô ấy đi đến đầm hoa sen làm gì chứ? Tôi lại nghĩ đến hành động áp mặt vào tấm ga giường của Cao Mẫn của cô lúc ở trong phòng ký túc xá, trái tim tôi bỗng chốc như rơi vào hầm đá lạnh cóng. Bởi vì trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ còn đáng sợ hơn - Diệp Hàn bị Cao Mẫn nhập hồn vào xác rồi!
Khi tôi nảy ra ý nghĩ này, Diệp Hàn đang từ từ bước phía dưới tới cây hòe mà Lưu Tiểu Huệ đã treo cổ chết. Tôi căng thẳng, lo lắng tột cùng, không biết nên gọi cô ấy hay là cứ để cho cô đi, dù sao thì lúc này tôi cũng không thể nào xác định được cô ấy rốt cuộc là đang bị mộng du hay là bị Cao Mẫn nhập vào... Nếu như cô ấy bị mộng du, tôi cũng không thể gọi cho cô ấy tỉnh dậy được, nhưng nếu như cô ấy bị nhập hồn, thì tôi phải làm thế nào chứ?
Cứ như vậy, lòng tôi nóng như lửa đốt nhìn cô ấy từ từ đi xa, đầu óc chuyển động thật nhanh để nghĩ ra đối sách.
Nhưng chính lúc Diệp Hàn chuẩn bị đến gần cây đó, cô đột nhiên dừng bước, tiếp đến cô cứng đơ người giống như một khúc gỗ, ngã vật xuống đất đánh rầm một tiếng.
17.
Sau khi La Thiên nhận được điện thoại của tôi bèn nhanh chóng chạy tới. Tôi nói sơ qua sự việc cho anh nghe, La Thiên không nói gì, chỉ bế Diệp Hàn đến thẳng phòng y tế của trường. Vừa mới đến phòng y tế một lúc Diệp Hàn đã tỉnh lại, nhưng tình trạng của cô ấy rất tệ, tâm thần hoảng loạng, sắc mặt nhợt nhạt, trán bị rách một mảng da nhỏ do vừa rồi bị ngã xuống đất đang rỉ máu.
Bác sĩ sau khi băng bó cho xong, truyền nước cho cô. Đợi bác sĩ bước ra ngoài, tôi vội vàng nắm lấy tay cô, hỏi cô tại sao lại đi đến đầm hoa sen. Cô không nói gì, chỉ mở trừng mắt, sợ hãi nhìn tôi và La Thiên, bộ dạng như bị kinh hãi quá độ.
Quan Vũ Phi cũng đến, cô vừa mới chợt bừng tỉnh, thấy trong phòng không có ai cả, tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng gọi điện thoại cho tôi. Cô vừa nhìn thấy trán Diệp Hàn quấn băng, bèn kêu lên kinh hãi: “Sao... sao... sao thế? Đã xảy ra chuyện gì... gì vậy?”
Tôi ngạc nhiên nhìn Quan Vũ Phi, cô đang lo lắng hỏi thăm xem trên người Diệp Hàn còn bị thương ở đâu nữa không. Thì ra, khi cô căng thẳng, thực sự bị nói lắp.
La Thiên nói: “Đừng hỏi vội, hãy để cô ấy nghỉ ngơi đã!” Sau đó lại nhìn đồng hồ, nói với tôi và Quan Vũ Phi: “Các cô ở lại chăm sóc cô ấy, tôi về trước.”
Diệp Hàn nghe La Thiên nói muốn về, lập tức tỏ vẻ hoảng hốt, nhìn La Thiên với vẻ mặt rất đáng thương, nói: “Thầy La, thầy có thể ở lại với em được không? Em sợ lắm!”
Thấy sắc mặt La Thiên có vẻ khó xử, tôi vội nói: “Thầy La, thầy hãy ở lại cùng Diệp Hàn đi!” Nói xong, cũng không cần biết La Thiên có đồng ý hay không, tôi vội kéo tay Quan Vũ Phi rời khỏi phòng y tế. Quan Vũ Phi nhíu mày hỏi: “Cậu tạo cơ hội cho hai người bọn họ đấy à?”
Tôi cười, lắc đầu: “Đâu có!” Sau đó, tôi kéo cô ấy đến một chiếc ghế đá gần cửa phòng y tế, ngồi xuống.
Cô tháo giày ra, gác chân lên ghế đá, hai tay ôm chặt đầu gối, hơi nghiêng đầu nhìn tôi: “Cậu không nhận ra Diệp Hàn thích anh họ cậu sao?”
Tôi nói: “Không nhận ra!” Thực ra, sao tôi lại không biết sự ái mộ của Diệp Hàn đối với La Thiên cơ chứ. Từ sau buổi tối La Thiên cứu cô ấy, sự ái mộ đó càng nảy nở, cắm rễ sâu trong lòng cô ấy. Tôi để La Thiên ở lại cùng cô ấy, không phải là bởi vì tôi rộng lượng, làm gì có cô gái nào có thể rộng lượng đến độ nhường người yêu của mình cho người khác chứ? Tôi chỉ là thương xót cô ấy, biết rằng cô ấy chắc chắn đã bị sợ hãi hoảng loạn, lúc này, cô ấy đang cần La Thiên ở bên cạnh. Nếu như ngay cả chút độ lượng này mà cũng không có, thì chẳng phải quá hẹp hòi sao? Hơn nữa, tôi tin tưởng La Thiên.
“Nói thực, cậu và thầy La không giống như anh em họ chút nào, thầy ấy thực sự là anh họ cậu?” Quan Vũ Phi hỏi.
“Đúng vậy, sao lại không giống chứ?” Tôi khẽ giật mình, không biết đã để lộ sơ hở nào?
“Chẳng thấy anh em họ nào như hai người, gặp mặt nhau cũng chẳng nói với nhau câu nào, cứ như là không quen biết vậy!”
“Hì hì, chúng tôi không hợp nhau, cứ nói chuyện là lại cãi nhau.” Tôi cười gượng gạo, sợ cô ấy lại hỏi thêm nữa, bèn chuyển đề tài, “Diệp Hàn thường ngày có bị mắc bệnh mộng du không?”
“Mộng du?” Quan Vũ Phi lập tức trở nên căng thẳng, mở to mắt, “Vừa rồi cậu ấy bị mộng du à?”
“Mình cũng không rõ.” Tôi nói vẻ băn khoăn, “Bộ dạng cậu ấy rất kỳ lạ, hơi giống mộng du, lại hơi giống... bị ma nhập.”
“Ma... ma... ma nhập?” Mắt Quan Vũ Phi trợn trừng, hãi hùng nhìn xung quanh, rồi lại dịch sát lại gần tôi thêm chút nữa.
“Thực ra mình cũng không thể nào khẳng định chắc chắn, chỉ là cảm thấy bộ dạng cậu ấy vô cùng kỳ lạ. Trước đây cậu ấy đã bị mộng du bao giờ chưa?”
Quan Vũ Phi nghĩ một lát, nói: “Chắc là chưa, mình chưa từng nghe cậu ấy nói cậu ấy bị mắc bệnh mộng du.” Sau đó, cô lại hạ thấp giọng, nói tiếp, “Nhưng, mình lại tin là Diệp Hàn bị ma nhập.”
“Tại sao?”
“Bởi vì trong trường mình trước đây cũng có người bị ma nhập... Ôi dào, không nói nữa, không nói nữa, đêm hôm khuya khoắt nói mấy chuyện này làm cho người ta sợ chết khiếp, đi thôi, chúng ta về phòng thôi!”
“Còn Diệp Hàn...” Tôi chỉ vào phòng y tế.
“Không sao đâu, cậu ấy truyền nước xong, anh họ cậu chắc chắn sẽ đưa cậu ấy về phòng, chúng ta đừng có làm kỳ đà cản mũi nữa!” Nói xong, cô liền kéo tôi đứng dậy.
Không biết vì sao, mấy chữ “kỳ đà cản mũi” khiến tôi trào dâng cảm giác xót xa. Tôi hít thở thật sâu, cố tỏ ra thoải mái, lên tiếng hỏi: “Giờ cậu cảm thấy thế nào, cậu có thấy khó chịu ở đâu không?”
Cô khoác tay tôi, cười nói: “Không hề gì, mình béo như thế này, đói mấy ngày cũng chẳng sao.”
Tôi biết cô đang tự chữa thẹn, hơn nữa, tôi rất hiếu kỳ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô ấy, nên sau khi suy nghĩ giây lát, tôi bèn thuận đà hỏi tiếp: “Sao cậu lại không ăn mấy ngày liền như thế chứ?”
Cô ấp úng: “Giảm, giảm cân.”
Tôi nhìn cô, nói thật nghiêm túc: “Quan Vũ Phi, cậu không coi mình là bạn cậu sao? Mình thực sự rất muốn giúp cậu!”
Ánh mắt Quan Vũ Phi lập tức tối sầm xuống, giống như chiếc lá rụng mùa thu khô héo, vô cùng thê lương. Cô thở dài, nói vẻ u buồn: “Cậu đừng hỏi nữa, không có tác dụng gì đâu!”
Vẫn là câu nói này! Tôi thấy hơi bực, cảm giác cô ấy thật yếu đuối, “Cậu không nói ra, sao biết là không có tác dụng gì?”
Cô lắc lắc đầu, không nói thêm lời nào.
Tôi hạ giọng dò hỏi: “Có phải là Tô Thần Dương...”
Nào ngờ, cô ấy lập tức cắt ngang lời tôi: “Không phải, không liên quan gì đến anh ấy, chuyện, chuyện của anh ấy, cậu đừng hòi nữa, thực sự không có tác dụng gì đâu, coi như mình cầu xin cậu đi!”
Cô ấy đã nói đến thế rồi, tôi còn có thể làm được gì nữa đây? Xem ra, có đánh chết cô, cô cũng quyết không nói chuyện này ra. Thế nên, tôi thở dài, nói: “Được rồi, mình sẽ không hỏi nữa, chỉ hy vọng sau này cậu đừng tự hành hạ bản thân nữa, thân thể là do cha mẹ ban cho, họ nuôi nấng chứng ta lớn khôn nhường này không dễ dàng chút nào...”
Còn chưa đợi tôi nói xong, Quan Vũ Phi đột nhiên rùng mình một cái, dừng bước, “Cậu nghe xem, Cố Tiểu Yên...”
“Gì vậy?” Tôi thấy bộ dạng kỳ lạ của cô, bất giác cũng rùng mình một cái, ngừng thở theo bản năng, dỏng tai lên lắng nghe.
Bốn bề xung quanh yên ắng, lúc này, mọi người đã ngủ say giấc nồng từ lâu rồi, thả tầm mắt ra xa, cả ngôi trường tĩnh mịch không có lấy một bóng người.
Tôi đang định nói, bèn nghe thấy một thứ âm thanh thấp thoáng chui vào tai mình. Khi tôi đã nắm bắt được thứ âm thanh này, nó bèn trở nên đặc biệt rõ ràng, cho nên, tôi nhanh chóng nhận ra, đó là... tiếng nước chảy nhỏ giọt do vòi nước chưa được vặn chặt.
Tí tách... tí tách... tí tách...
Tôi nhìn sang Quan Vũ Phi, mặt cô dưới ánh trăng trông trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run rẩy. Tôi vốn định hỏi cô xem âm thanh này bắt nguồn từ đâu, thấy cô sợ hãi như vậy, đành phải từ bỏ ý định đó.
Khi tôi quay người lần theo hướng âm thanh đó, lông mao trên cơ thể tôi bỗng chốc dựng đứng cả lên.
Thứ âm thanh đó, thật không ngờ lại bắt nguồn từ trong phòng nước.
Tôi còn nhó, Diệp Hàn đã từng nói với tôi, vòi nước trong phòng nước cứ đến sau 12 giờ đêm là lại tự động mở ra...
18.
Những tiếng tí tách đó vẫn tiếp tục, giữa đêm khuya tĩnh mịch này, ai nghe thấy cũng phải kinh hồn sợ hãi. Tôi chợt cảm thấy lồng ngực đau nhói, như thể những giọt nước đó đang nhỏ thẳng vào trái tim tôi vậy.
Tôi nuốt nước bọt, nói với Quan Vũ Phi: “Đi nào, chúng ta đi xem xem sao!”
Quan Vũ Phi vội buông tôi ra, lùi lại phía sau: “Không... không... không đi đâu, cậu không nghe nói trong phòng nước có, có, có ma à...”
Giọng nói của cô thực sự đã bị biến điệu. Thực ra tôi cũng vô cùng sợ hãi, nhưng sự hiếu kỳ của tôi còn lớn hơn, tại sao cứ đến sau 12 giờ đêm là vòi nước lại tự động mở ra chứ? Thực sự là tự động mở ra sao? Nghĩ đến đây, tôi nắm lấy tay Quan Vũ Phi, sau mấy lượt khuyên nhủ của tôi, hiếu kỳ của cô ấy cuối cùng cũng được thắp lên, chúng tôi cùng run rẩy đi về phía phòng nước.
Trước tiên, chúng tôi nhìn từ ngoài cửa sổ vào trong, bên trong tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có tiếng nước nhỏ róc rách đơn điệu vẫn đều đặn vang lên.
Sau đó, chúng tôi đi đến cửa, phát hiện cửa không khóa, chỉ khép hờ, khẽ đẩy nhẹ, cánh cửa kêu lên tiếng cót két rồi mở ra. Tôi hỏi Quan Vũ Phi có biết công tắc điện ở đâu không? Cô nắm chặt tay tôi, căng thẳng sợ hãi nhìn xung quanh: “Không... không... không biết! Cậu nhìn kìa, không... không... không có gì cả, chúng ta về thôi!”
Mặc dù trong phòng nước không có điện nhưng bởi vì bên ngoài có ánh trăng nên cũng không đến nỗi giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón.
Tôi lần theo tiếng nước chảy đi tới, lần này vừa nhìn đã khiến tôi khiếp sợ nhảy dựng lên, xém chút nửa đã hét lên thất thanh...
Quan Vũ Phi cũng nhìn thấy, cô kêu thét lên, cuống cuồng chạy đến nấp sau lưng tôi.
Người đó ngồi yên dưới đất không nhúc nhích, tôi vẫn thoáng nhận ra đó là nam giới. Lúc này đây, anh ta đang mở to đôi mắt trống rỗng, nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không chút biểu cảm. Điều kỳ lạ là, anh ta hình như đang ôm thứ gì đó trông giống như hai cái cột, dựa vào hai bên vai anh ta.
Trong khung cảnh như vậy, tiếng nước chảy vẫn liên tục vang lên bên cạnh anh ta. Dưới ánh trăng lờ nhờ, trong phòng nước bỗng chốc tạo nên một bức tranh quái dị lạ thường.
Anh ta đêm hôm khuya khoắt đến ngồi ở phòng nước làm gì chứ?
Tôi giơ tay lên ấn chặt vào lồng ngực mình, trấn áp con tim đang đập điên cuồng, bạo gan lên tiếng hỏi: “Này, anh... anh là ai?”
Anh ta không hề có bất cứ phản ứng nào, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không chớp.
Quan Vũ Phi đứng phía sau tôi run lẩy bẩy: “Ma... ma...”
Đúng lúc đó, đột nhiên có một luồng ánh sáng chói lòa soi từ phía sau lưng tôi rọi tới. Tôi và Quan Vũ Phi cùng hoảng sợ đến kinh hồn bạt vía, vội quay phắt lại. Ở cửa ra vào có một người đàn ông trung niên đang đứng, ông ta dùng đèn pin soi vào tôi và Quan Vũ Phi, nghiêm giọng hỏi: “Các cô đêm hôm không đi ngủ, chạy đến phòng nước làm gì?”
Qua giọng nói, đoán rằng ông ta ngoài bốn mươi tuổi.
“Bọn... bọn cháu...”
Còn chưa đợi tôi ấp úng xong, người đàn ông trung niên chợt trợn tròn mắt, như thể gặp ma vậy, hét lớn một tiếng, cứ thế lùi lại phía sau, ngã bệt xuống đất, chiếc đèn pin cũng bị rơi lăn lốc dưới đất.
Ngay lập tức, tôi nhận ra ông ta đã nhìn thấy gì, nhưng Quan Vũ Phi còn nhanh hơn tôi, tiếp đến là một tiếng kêu thảm thiết, cả cơ thể Quan Vũ Phi mềm nhũn, ngất xỉu luôn.
Ngay chính lúc tôi cuống cuồng đỡ Quan Vũ Phi, cũng chợt quay đầu lại...