Huyết Án Liên Hoàn

Chương 11: Thằng hề nhảy múa



56.

Ngày 25 tháng 5, sáng sớm.

Chùa Thiên Nhãn nằm ở khu vực ngoại ô, bởi vì rất nổi tiếng, cho nên tôi chỉ cần hỏi một người là đã biết được ngay. Từ bến xe buýt của trường, tôi bắt chuyến xe số 12 đến quảng trường Nhân Dân, ở đó có một tuyến xe đi thẳng đến Thiên Nhãn.

Bầu không khí nặng nề, âm u, 7 giờ 30 phút sáng nhưng lại giống như buổi chiều tà hoàng hôn buông xuống, từng đám mây xám thật lớn bao trùm lên khắp bầu trời thành phố S, khiến tâm trạng con người cảm thấy vô cùng nặng nề u uất.

Tôi thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, cả thành phố bị bao trùm bởi màu xám xịt mênh mông, hôm nay chắc không phải sẽ mưa đấy chứ?

Nhưng vẫn may, cho đến khi tôi đến được chùa Thiên Nhãn cũng không hề bị mưa, đám mây đen dường như còn tan dần đi đôi chút, nhưng trên bầu trời vẫn có cảm giác âm u.

Tôi xuống xe, vừa nhìn đã thấy ngay một ngôi chùa rộng lớn uy nghiêm đứng sừng sững ở đó, trước cửa là một dãy bậc cầu thang đá rất cao rất dài, từ xa đã ngửi thấy đậm mùi hương khói. Đây là lần đầu tiên tôi đến chùa Thiên Nhãn, nếu như không phải do Quan Vũ Phi nhắc đến, tôi vốn không biết có một nơi như thế này. Tôi sờ vào đồng xu đút trong túi nói thầm: Quan Vũ Phi, cậu yên tâm đi, mình sẽ giúp cậu ném đồng xu vào trong hồ Ước nguyện.

Sau đó, tôi nhấc chân bước thẳng về phía chùa Thiên Nhãn, trước tiên tôi đi thắp hương trong chùa, vái lạy Bồ Tát. Mặc dù bây giờ mới hơn 8 giờ, hơn nữa thời tiết hôm nay lại không đẹp chút nào nhưng người đến đây thắp hương cầu Phật lại rất đông, qua đó có thể thấy hương hỏa của chùa Thiên Nhãn đúng là rất thịnh vượng. Sau khi vái Phật xong, tôi bèn hỏi thăm đường đi đến hồ Ước nguyện. Vừa vặn có một đôi nam nữ trẻ cũng muốn đi đến hồ Ước nguyện, họ nhiệt tình mời tôi đi cùng. Trên đường đi, thỉnh thoảng họ còn cùng trò chuyện với tôi, nhưng về sau thấy tôi lơ đễnh, họ không nói thêm gì nữa.

Tôi thực sự không thể tập trung được, bởi vì tôi luôn cảm thấy có người đi theo tôi, khi tôi quay đầu lại nhìn, lại chỉ thấy những khuôn mặt lạ lẫm. Nhưng thứ cảm giác này lại vô cùng mãnh liệt, bắt đầu từ khi tôi bước chân vào chùa, tôi đã cảm nhận thấy chắc chắn có người đang theo dõi.

Tôi xoa xoa cánh tay, bước thật nhanh, bám sát bên cạnh đôi tình nhân đó, trong lòng thấp thỏm không yên, ai đang theo dõi tôi nhỉ? Nhưng tôi cũng không phải là quá sợ hãi, bởi vì lúc này đây đang có rất nhiều người cùng đi lên đỉnh núi, người đi theo dõi tôi chắc không dám làm gì tôi đâu.

Cứ như vậy, cả chặng đường đi tôi lo lắng bất an, cuối cùng cũng đi lên được đến đỉnh núi. Gió trên đỉnh núi thổi vù vù khiến tôi cảm thấy lạnh, rùng mình một cái, rồi đi cùng mọi người đến hồ Ước nguyện. Hồ không rộng, nước bên trong cũng không sâu, trong suốt có thể nhìn thấy đáy, có thể nhìn thấy trong hồ có rất nhiều đồng tiền xu, ở chính giữa hồ Ước nguyện có một pho tượng đứng sừng sững.

Thấy mọi người đều thi nhau ném đồng xu vào hồ Ước nguyện, tôi cũng lấy đồng xu trong túi ra, chắp hai tay lại, miệng lẩm nhẩm: Quan Vũ Phi, ông trời chắc chắn sẽ bảo vệ cho cậu, để cậu và Tô Thần Dương kiếp sau mãi mãi được bên nhau… Chúng mình kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp sẽ là bạn tốt của nhau…

Khi tôi ném đồng xu vào hồ Ước nguyện trời đột nhiên đổ mưa, từng hạt từng hạt rơi xuống, đoàn người bèn cuống cuồng xuống núi, chỉ có mình tôi vẫn đứng im bất động ở đó, bởi vì tôi cảm thấy cơn mưa này chính là nước mắt của Quan Vũ Phi. Cô ấy chắc chắn nghe thấy lời tôi vừa nói, nhìn thấy tôi ném đồng xu vào hồ Ước nguyện, cô ấy muốn cảm ơn tôi, nhưng chúng tôi, người và ma không chung đường, cô ấy không thể nào bày tỏ cho nên mới chuyển hóa sự cảm kích này thành cơn mưa rợp trời đế nói cho tôi biết…

Có phải như vậy không, Quan Vũ Phi?

Tôi thất thần nhìn chằm chằm vào hồ Ước nguyện, nhìn chằm chằm vào đồng xu dính sơn màu đỏ, tôi cứ thế thất thần nhìn nó mãi. Trong mắt tôi, đồng xu đó dần dần biến thành khuôn mặt của Quan Vũ Phi, hơn nữa các nét trên mặt càng ngày càng rõ, cô đang mỉm cười thật ngọt ngào, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu…

Đúng lúc tôi đang định đi về phía cô ấy, đột nhiên phía sau có một người ôm chặt lấy eo tôi, rồi kêu lên: “Tiểu Yên!”

Tôi chợt bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện ra suýt chút nữa mình đã ngã xuống hồ.

Tôi vẫn hồn bay phách lạc, loạng choạng, đang định nói lời cảm ơn với đối phương, không ngờ vừa ngước mắt lên đã phát hiện ra anh ta chính là La Thiên, tôi bèn đẩy anh ra: “Anh đi theo dõi em?”

Anh nhìn tôi với vẻ xót xa: “Em hãy về đi, trời mưa rồi!”

Tôi hằn học trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng có mà đi theo dõi em, em không muốn nhìn thấy anh!” Nói xong, tôi không cho anh cơ hội mở miệng nói, lau nước mưa trên mặt, bước nhanh xuống núi.

Vừa đi được không xa, tôi liền nhìn thấy một bé trai khoảng chừng 7,8 tuổi đang ngồi xổm bên cạnh một phiến đá to khóc nức nở, trông bộ dạng hình như đã bị lạc mất người lớn.

Tôi đang định đi đến hỏi, La Thiên đã chạy đến trước mặt cậu bé, nhẹ nhàng hỏi: “Chào bé, trời mưa rồi sao cháu không về nhà chứ? Bố mẹ cháu đâu?”

Bé trai sợ sệt nhìn La Thiên, rồi lại nhìn tôi, thút thít nói: “Cháu không biết, hu hu… cháu muốn bố mẹ…”

Xem ra, cậu bé đúng là bị lạc mất người lớn rồi.

La Thiên cúi người đỡ cậu bé đứng dậy, an ủi: “Được rồi, đừng khóc đừng khóc, ngoan nào chú sẽ đưa cháu đi tìm bố mẹ nhé.”

Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu, nhưng chính trong lúc này, đã xảy ra một việc thật bất ngờ, đứa bé đột nhiên giằng ra khỏi La Thiên, lao đến chỗ tôi cướp lấy túi khoác trên vai tôi, quay người bỏ chạy. Tôi kinh ngạc đến độ mở tròn mắt, nhưng còn chưa đợi tôi kịp định thần lại sau nỗi bàng hoàng, đứa bé có thể là do quá cuống, lại cộng thêm trời mưa, bị vấp vào một hòn đá, tiếp đến là một tiếng kêu thét thất thanh, đứa bé lăn xuống vách núi, bên dưới là vực sâu vạn trượng…

Tôi hồn bay phách lạc lao đến, nhưng La Thiên còn nhanh hơn tôi, chính khoảnh khắc đứa bé sắp rơi xuống đã vội nắm chặt được tay cậu bé. Đứa bé lớn tiếng kêu lên: “Mau cứu cháu lên, chú ơi, chú ơi cứu cháu với, sau này cháu không dám thế nữa…”

Tôi không kịp suy nghĩ gì nhiều, nắm chặt lấy bàn tay La Thiên, muốn giúp anh kéo đứa bé lên. Nào ngờ trượt chân, tôi cứ thế lao trượt xuống dưới.

“Tiểu Yên!” La Thiên dùng bàn tay còn lại nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi kêu thất thanh không thể nào kiềm chế được, khát vọng sinh tồn khiến tôi nắm chặt lấy bàn tay La Thiên, thứ cảm giác trọng tâm bị rơi xuống, mà ở dưới chân lại là cảm giác hoàn toàn trống rỗng khiến tôi gần như nghẹt thở. Tôi gắng gượng ngẩng đầu, gào thét: “Mau cứu em lên, La Thiên!”

Mặt La Thiên đỏ bừng bừng, nước mưa chảy dọc theo anh rơi xuống, tôi cảm thấy mặt anh đã biến dạng, anh nói: “Nắm chặt nhé, Tiểu Yên, không được thả tay, anh chắc chắn sẽ cứu em lên…” Mặc dù nói như vậy, nhưng tôi lại cảm nhận rõ rằng tay mình đang trượt dần xuống dưới… Tôi tuyệt vọng gào khóc, nỗi sợ hãi tột cùng.

Thằng bé đó cũng khóc, gào khóc như đứt từng khúc ruột.

Tiếng khóc vang vọng khắp khe núi.

Tôi biết La Thiên sắp không thể kiên trì được nữa, với tình trạng mỗi bên tay kéo một người, hơn nữa trời lại mưa, anh vốn không thể nào kéo lên được.

Sau đó, anh nhìn tôi vẻ nghiêm túc, trong ánh mắt đó tràn ngập sự trấn tĩnh và kiên nghị, nhìn thẳng vào nơi sâu kín nhất trong tâm hồn tôi, anh nói: “Tiểu Yên, em có tin tưởng anh không?”

Tôi gật đầu một cách khó khăn: “Tin tưởng…” Nước mưa chảy đầm đìa khắp mặt khiến tôi không thể nào mở mắt ra được, tôi cứ tưởng anh muốn ám chỉ đến cái chết của Quan Vũ Phi, nhưng tiếp đến con tim tôi chợt rùng mình một cái, bởi vì tôi nhận ra được anh đang chọn lựa giữa tôi và đứa bé đó, lẽ nào anh chuẩn bị thả tay đứa bé ra sao?

Đúng lúc tôi đang chuẩn bị nói, anh đột nhiên nở nụ cười thê lương, khẽ nói một câu: “Tiểu Yên, em nghe này, anh yêu em…” Lúc lời nói vừa thốt ra, anh kiên quyết thả tay tôi ra…

57.

Tôi biến thành một cánh diều đã bị đứt dây, cứ thế rơi thẳng xuống dưới, bên tai vang lên tiếng gió rít, đâm thẳng màng nhĩ tôi. Tôi giơ tay ra điên cuồng quờ quạng khắp nơi, mong tìm thấy một thứ gì đó, mong có thể nắm được thứ gì đó để cản trở việc tôi tiếp tục rơi xuống, nhưng những cành cây và cỏ dại đó lại giống như vô số những con dao sắc nhọn, cứa vào da thịt tôi. Khi tôi đâm vào một đám cỏ dại tiếp tục lăn xuống dưới, trong đầu óc tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: lần này chết chắc rồi.

Đúng vào lúc tôi nảy ra ý nghĩ đó, tôi đột nhiên phát hiện ra thật không ngờ mình đã dừng lại một cách thần kỳ, ý thức cũng vô cùng tỉnh táo, lẽ nào… tôi không sao? Tôi chớp chớp mắt như không thể tin được vào mắt mình, cử động cái đầu, vừa nhìn đã khiến tôi hoảng hốt bởi vì tôi nhìn thấy phía bên phải mình vẫn là vực sâu vạn trượng, tôi bất giác hít thở một hơi thật sâu, rốt cuộc tôi đã lăn vào đâu đây?

Tôi muốn cử động cơ thể để nhìn xem đây là nơi nào, nhưng vừa mới dùng sức một chút, toàn thân đã đau ê ẩm. Vô cùng bất lực, tôi đành phải nằm im không nhúc nhích, nhưng ngay lập tức tôi lại nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: “Mình không phải là đã bị ngã tàn phế đấy chứ?”

Nghĩ đến đây, tôi vội tập trung ý thức vào đầu ngón tay, hình như vẫn có thể cử động được, tiếp đến, tôi lại tập trung ý thức vào đùi, hình như cũng vẫn có thể nhúc nhích được, thế nên tôi thở phào nhẹ nhõm. Đảo con mắt nhìn xung quanh, bên phải là khoảng không vô tận, còn bên trái lại là đám cỏ dại, không thể nào nhìn được đến đỉnh. Tôi vừa rồi chắc là lăn từ trên đó xuống thì phải?

Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, tên La Thiên đáng chết, sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy chứ? Vì một thằng nhóc ăn trộm thật không ngờ đã từ bỏ sinh mạng của tôi, tôi xin thề, đợi đến khi tôi ra khỏi cái nơi chết giẫm này, tôi lập tức tìm ngay một người bạn trai khác để làm cho anh ta tức chết!

Tôi vừa nguyền rủa anh, vừa thử cử động cơ thể, bởi vì tôi cảm thấy mình càng lúc càng lạnh, hơn nữa mặt và cổ tôi rất có thể đều đã bị cành cây cào xước, nước mưa rơi xuống mặt, đau đến độ toàn thân run rẩy. Nếu sớm biết trước có kiếp nạn như thế này, ngay lúc đầu lẽ ra tôi nên ném thêm một đồng xu nữa vào hồ Ước nguyện cho chính mình, ít ra cũng cầu xin Bồ Tát che chở cho tôi không bị hủy hoại nhan sắc…, nếu như bị hủy hoại nhan sắc, trời ơi, tôi thực sự không dám nghĩ đến nữa.

Không biết mất bao lâu thời gian, cuối cùng tôi cũng có thể động đậy được, lúc này mới phát hiện ra vị trí tôi đang ở chính là một gờ bằng phẳng rộng hơn 10m2. Tấm gờ này thò ra giữa lưng chừng núi. Vừa rồi khi tôi rơi từ trên xuống, vừa vặn lăn xuống đây, bị một cái cây chặn ngang eo, mới có thể giữ được mạng sống này.

Tôi nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, bởi vì tôi phát hiện ra, tình cảnh này hơi giống với cảnh trong phim “Tuổi trẻ Bao Thanh Thiên” phần 3. Bao Chửng cũng rơi xuống một gờ bằng phẳng được thò ra ở giữa lưng chừng núi, chắc họ không phải là đến quay ở đây chứ?

Tôi gắng gượng ngồi dậy, phát hiện ra, toàn thân tôi mình đầy thương tích, trông vô cùng thê thảm, cả người toàn máu và bùn đất. Tôi tỉ mỉ quan sát địa hình, xem có thể nghĩ ra cách để trèo lên trên hay không. Nhưng tôi phát hiện ra đây là điều không thể, nó cao quá, mà giờ tôi toàn thân đầy thương tích, ngay cả việc đi bộ cũng không hề dễ dàng, càng đừng nói đến việc trèo lên đỉnh núi.

Bỗng chốc tôi cảm thấy tuyệt vọng, lẽ nào hôm nay tôi thực sự phải chết ở nơi này sao? Tôi không kìm nén nổi, khóc tức tưởi, La Thiên chắc chắn cho rằng tôi đã chết rồi, cho nên anh chả buồn đến cứu tôi nữa. Từ khi tôi rơi xuống đây đến giờ, ít nhất cũng đã ba tiếng đồng hồ, nếu La Thiên đến cứu tôi, tại sao ở trên đó lại chẳng có chút động tĩnh gì?

Tôi đứng dậy một cách khó khăn, chậm rãi đi về phía mép gờ, lại lần nữa chửi mắng La Thiên đến trăm lần. Đột nhiên, có một bàn tay lạnh lẽo ẩm ướt nắm chặt lấy cổ chân tôi, tôi sợ hãi kêu lên thất thanh, vội vàng lùi lại phía sau, ngã bệt xuống đất, đôi mắt bỗng mở trừng trừng.

Chỉ nhìn thấy phía bên ngoài mép gờ, có một người toàn thân đầm đìa máu đang gắng sức trèo lên.

Tôi căng thẳng đến độ gần như ngừng thở? Chắc không phải là người rừng đấy chứ? Tôi vội vàng nhặt lấy một cục đá, chuẩn bị ném về phía đó.

“Người rừng” cuối cùng cũng trèo lên được, bàn tay tôi đang nắm cục đá trong tay cũng gắng dồn sức, không dám thở mạnh. “Người rừng” nằm nhoài người dưới đất thở dốc, từ từ ngẩng đầu lên… Tôi bỗng chốc ngẩn người, thật không ngờ đó chính là La Thiên!

Tôi không thể nào hình dung được tâm trạng trong khoảnh khắc này của mình, cũng không nhận ra được là nỗi vui mừng hay sự bi thương, tôi khẽ lẩm bẩm hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Anh gắng gượng ngồi dậy, dựa vào cây. Có thể nhận ra anh đã bị thương, hơn nữa còn bị thương khá nặng, toàn thân nhếch nhác, chỉ có đôi mắt vẫn sáng lấp lánh như kim loại. Anh khẽ cười nói: “Anh không tìm thấy em ở bên dưới, cho nên anh trèo lên xem…”

Tôi nhìn anh đầy chấn động, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh lại kiên quyết thả tay tôi ra như vậy, bởi vì trong lòng anh đã đưa ra một quyết định, cùng nhảy với tôi. Nhưng nếu như lúc đó anh chọn lựa buông tay đứa bé, vậy thì có lẽ cả đời anh cũng không được yên lòng, cho dù đối phương chỉ là một tên trộm vặt hoàn toàn xa lạ.

Tôi chớp mắt nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Anh nhảy xuống… cao như vậy…”

“Anh chỉ là muốn đuổi kịp theo em trên đường xuống hoàng tuyền, em đã nói, chỉ cần có anh ở bên cạnh em, em sẽ không sợ gì cả.”

Tôi không thể kiềm chế thêm được nữa, lao đến ôm chặt lấy cổ anh, khóc nấc không thành tiếng: “La Thiên, vừa rồi em thực sự rất sợ hãi, chỉ có một mình em… em cứ tưởng không bao giờ có thể gặp anh nữa, em tưởng anh không cần em nữa… Thực ra, cái chết của Quan Vũ Phi không phải em không thể tha thứ cho anh, mà là em không thể tha thứ cho chính bản thân mình, em xin lỗi, La Thiên…”

58.

Ngày 27 tháng 5.

Nạn nhân tiếp theo chết vì “ngạo mạn”.

Cảnh sát phát hiện ra một lá bài ma quỷ trên người Đinh Cường, bởi vì trên 10 đầu ngón tay của Đinh Cường bị chặt đứt, cho nên hung thủ bèn dùng ghim ghim lá bài ma quỷ vào áo Đinh Cường. Trên tấm bài ma quỷ lần này là hình ảnh của một vị thiên thần có sáu đôi cánh, phía bên dưới lá bài có chữ tiếng Anh: “Lucifer”. Không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta chính là ma quỷ chói mắt nhất: Thiên thần sa đọa Lucifer. Trên lá bài bằng giấy, toàn thân ông ta sáng lấp lánh thứ ánh vàng kim chói lòa, có vẻ đẹp vượt lên trên tất cả vạn vật, thế nhưng ông ta cũng không làm mất vẻ uy nghiêm của bậc quân vương, đôi đồng tử màu xám sâu thẳm lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào, như thể không coi ai ra gì, đó là sự cao ngạo của kẻ thống trị thiên hạ. Điều duy nhất khiến người ta sợ hãi nổi da gà chính là, khuôn mặt vốn rất tuấn tú của Lucifer đã bị bút mực màu đỏ gạch xóa trở nên vô cùng thê thảm, giống như một người bị hủy hoại khuôn mặt vậy.

Tôi bất giác rùng mình một cái, hỏi La Thiên: “Nạn nhân tiếp theo chết vì ngạo mạn, hơn nữa sẽ bị hủy hoại khuôn mặt?”

La Thiên gật đầu, nói: “Đúng rồi, Lucifer trong “Bảy tông tội” đại diện cho ngạo mạn…”

Tôi không kìm nổi ngắt lời anh: “Anh có cảm giác hung thủ đang đùa cợt chúng ta không? Lần trước ám thị là tham ăn, mặc dù trạng thái lúc chết giống như trên lá bài ma quỷ, nhưng Đinh Cường vốn không phải là một người béo, thế nào thì cũng không thể nói cậu ta chết vì tham ăn được chứ?”

La Thiên rút ra một điếu thuốc châm lửa, than thở: “Đây chính là sự sơ suất của anh, đã chui vào ngõ cụt “người béo”, thật ra còn có một loại người, anh ta vốn có khả năng ăn rất giỏi, nhưng anh ta dù có ăn bao nhiêu cũng không béo, mà Đinh Cường lại chính là loại người này.” Nói xong, La Thiên lại lôi ra từ trong túi mấy lá bài giấy đưa cho tôi, “Đây là những lá bài tìm thấy trong túi của Đinh Cường, đừng làm đảo lộn thứ tự nhé.”

Tôi giơ tay ra đón lấy, nhìn thấy trên lá bài đó là những chú hề, với đủ các loại tạo hình khác nhau, nhìn qua thấy giống như đang nhảy múa, hoặc là đang biểu diễn xiếc. Ở lá bài đầu tiên vẽ hai chú hề, người bên trái đang đứng, trên đầu có một chiếc gậy nhỏ giống như gậy ma thuật đặt nằm ngang, hai chân khép lại, hai đầu mũi chân xòe ra bên ngoài, tạo thành hình chữ, giống như hình chữ T bị ngược, người bên phải thì nằm dưới đất, hai chân giơ thẳng lên trên và xòe ra, trông giống như hình chữ V. Trên lá bài thứ hai cũng có hai chú hề, tư thế của bọn họ giống như tư thế của chú hề phía bên trái ở trên lá bài đầu tiên, trên đỉnh đầu cũng có một chiếc gậy nhỏ, chân lại tạo thành hình chữ. Trên lá bài thứ ba, chỉ có một chú hề, lần này trên đầu chú không có thứ gì cả, mũi chân cũng không hướng ra phía ngoài, cứ đứng yên ở đó, thẳng người giống như một cây cột điện. Ở bên phải chú ta có một vòng lửa rất lớn, bên phải chiếc vòng lửa có một chú chó, trông giống như đang huấn luyện chó. Trên lá bài thứ tư cũng có một chú hề, tư thế giống y như tư thế của chú hề bên phải trên lá bài thứ nhất, nằm dưới đất, hai chân hướng thẳng lên trên xòe ra. Lá bài thứ năm, cũng chính là lá bài cuối cùng, trên đó có ba chú hề, chú hề ở bên trái xếp chồng lên nhau – người ở bên dưới cong lưng 90 độ, hai đùi dạng ra, giống như chữ V lộn ngược, chú hề ở bên trên nằm lên người anh ta, hai chân giơ thẳng, chú hề đứng ở bên cạnh trên đầu có một cây gậy, chân đứng thành hình chữ Nhất.

Tôi nhìn hồi lâu vẫn không hiểu năm lá bài này là ý gì, hỏi đầy băn khoăn: “Anh cho rằng những lá bài này là do hung thủ để lại sao? Nhưng qua đây vốn không nhận ra được điều gì mà, xem thẳng xem ngang vẫn chỉ là một đám hề, nói không chừng chính là Đinh Cường thì sao?”

“Không thể nào, chắc chắn đây là ám thị hung thủ để lại, giống như bài thơ cổ trong túi Tống Tịnh Như, rất có khả năng vẫn liên quan đến Thánh kinh.”

“Thánh kinh? Không phải chứ? Đám hề có thể liên quan gì đến Thánh kinh được chứ?”

“Không biết, nhưng anh cảm thấy chắc chắn chúng có liên quan, có thể… là những ký hiệu gì đó.”

“Ký hiệu? Vậy sao không đi tìm Cố Lượng? Cậu ấy có khả năng nhìn một lần là nhớ, có lẽ cậu ấy đã nhìn thấy những kí hiệu này ở đâu đó.”

Nghe tôi nói xong, La Thiên vội bấm số máy của Cố Ngôn, Cố Ngôn lập tức đồng ý, nói bây giờ sẽ đưa em trai Cố Lượng đến ngay. Ai ngờ Cố Lượng vừa nhìn thấy La Thiên đã gào thét nói La Thiên là kẻ xấu, cứ một mực đòi đi, La Thiên khóc dở mếu dở đành phải đi mua kem cho cậu ta, mua liền một lúc năm cái, Cố Lượng lúc này mới chịu mỉm cười.

Khi La Thiên đưa mấy lá bài cho Cố Lượng xem, Cố Lượng bèn ném luôn que kem đang cầm trong tay, vui mừng nói: “Ôi! Mấy chú hề đáng yêu quá!”

La Thiên không dám nói chuyện với cậu ta nữa, sợ làm cậu ta buồn bực, cho nên ra hiệu bằng mắt với tôi, tôi hiểu ý gật đầu, khẽ nói với Cố Lượng: “Cố Lượng, chị biết em là một cậu bé vô cùng thông minh, chỉ cần thứ gì em nhìn thấy một lần thì sẽ không bao giờ quên. Vậy bây giờ chị muốn kiểm tra em, em xem xem những chú hề này, nếu như không coi họ là những chú hề, thì em có thể nhận ra họ là gì không?”

Nét mặt Cố Lượng hơi mơ màng như thể không hiểu nổi câu nói của tôi, nhưng cậu vẫn rất nghiêm túc nhìn ngắm kỹ mấy lá bài đó, hỏi vẻ băn khoăn: “Bọn họ vốn là hề mà, tại sao lại không coi họ là hề được chứ?’

“Không phải, ý của chị là, tư thế mà họ đang đứng… có phải là một ký hiệu nào đó không?”

“Ồ.” Lần này cuối cùng Cố Lượng cũng đã hiểu, lại chăm chú xem những lá bài đó, nói: “Đây hình như là ký hiệu thứ tự số học.” Sau đó, nhanh chóng viết vào tờ giấy một tổ hợp con số như sau: IV II 10. V XI.

La Thiên lập tức cầm tờ giấy lên, chau mày hỏi: “Đây là ý gì vậy?”

Cố Lượng nhìn La Thiên cười khinh bỉ: “Cái này mà cũng không biết? Là thứ tự số học đánh vào máy vi tính, chính là 31P40 mà, thực sự dốt nát quá đi!”

Tôi và La Thiên cùng nhìn nhau, đồng thời buột miệng nói: “Trang 31 đoạn 40!”

Lần này không cần La Thiên hỏi, tôi bèn cầm tay Cố Lượng, hỏi vẻ căng thẳng: “Trang 31 đoạn 40 trong Thánh kinh nói gì vậy?”

“Ban ngày tôi chịu đựng sự nóng nực, ban đêm tôi chịu đựng sự giá lạnh, không thể nào chợp mắt ngủ được, tôi thường xuyên như vậy.”

“Chỉ có một câu này thôi sao?”

“Ừ, chỉ có một câu này.”

59.

Đợi sau khi hai anh em Cố Ngôn đi khỏi đó, tôi băn khoăn hỏi La Thiên: “Ban ngày tôi chịu đựng sự nóng nực, ban đêm tôi chịu đựng sự giá lạnh, không thể nào chợp mắt ngủ được, tôi thường xuyên như vậy” là ý gì? Đây là ám thị sao?”

Đôi lông mày La Thiên nhíu chặt: “Chắc chắn là như vậy, ở trong đây chắc chắn còn có mật mã nữa.”

“Còn có mật mã? Vậy phải giải thế nào? Theo em thấy… nếu thực sự là do hung thủ để lại, có thể là đang ám thị tâm lý của hắn thì phải, hoặc là đang ám thị cuộc sống của hắn…” Nói đến đây, đôi mắt tôi chợt bừng sáng, kêu thốt lên: “A, em hiểu rồi, hung thủ chắc chắn là đang ở trong một ngôi nhà tồi tàn, anh nhìn này,“Ban ngày tôi chịu đựng sự nóng nực, ban đêm tôi chịu đựng sự giá lạnh”, đây chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Nơi hắn sống ban ngày thì rất nóng, đến tối lại rất ẩm ướt, rất có khả năng còn có cả muỗi nữa, không khéo đêm nào hắn cũng đều không ngủ ngon giấc, cho nên em cảm thấy anh nên đi điều tra xem ai đang sống ở nơi tồi tàn như vậy thì chính là hung thủ rồi… Sao lại nhìn em như thế, em nói không đúng sao?”

“Đương nhiên không đúng rồi, nếu hung thủ đơn giản như vậy, sao hắn còn bày ra thơ cổ và những chú hề để chúng ta giải chứ? Hơn nữa, bất kì một hung thủ nào, cho dù hắn có lợi hại đến mấy, cũng không thể nào dám bạo lộ thông tin của mình ra ngoài.”

Tôi nhún nhún vai, không nói gì nữa, lặng lẽ suy ngẫm lại câu nói đó, nếu không phải là đang ám thị tâm lí hay cuộc sống của hung thủ, vậy thì rốt cuộc là đang ám thị điều gì đây? Đột nhiên, toàn thân tôi rùng mình một cái, bởi vì tôi chợt thấy câu nói khá giống với câu Bồ Bằng nói với tôi, nói rằng ông là người không có quá khứ cũng không có tương lai. Tôi lập tức nói với La Thiên: “La Thiên, anh không cảm thấy Bồ Bằng là người khả nghi nhất sao? Lần nào phát hiện ra người chết cũng đều là ông ta, có sự trùng hợp đến như vậy sao? Em cảm thấy lời nói của ông ta vô cùng thâm sâu bí hiểm, nói nào là thực vật có sinh mệnh, nhưng có một số người lại không có sinh mệnh, nói ông ta là người không có quá khứ cũng không có tương lai… Phải rồi, khu nhà ông ta ở có phải là rất tồi tàn, ban ngày rất nóng, ban đêm lại rất ẩm ướt không…”

La Thiên cắt ngang lời tôi: “Anh vừa nói với em rồi còn gì, câu nói đó không phải là ám chỉ cái gì mà nơi ở tồi tàn, có rất nhiều sự việc không thể chỉ nhìn ở bề ngoài, em cảm thấy Bồ Bằng khả nghi nhất đúng không? Vậy, từ bề ngoài nhìn, đúng là ông ta rất khả nghi, nhưng chúng ta không thể dựa vào cảm giác để đi bắt người được, phải không? Cảm giác là gì? Quả là không đáng tin, phá án đòi hỏi chứng cứ, em có hiểu không?”

Tôi bất mãn, lườm anh một cái, con người này sao lại có thể không nói lý chút nào như thế chứ? Anh thì có thể dựa vào cảm giác của mình để đoán định tình hình vụ án, cảm giác của tôi lại không đáng tin? Nhưng tôi chẳng buồn so đo với anh, nói vẻ bất lực: “Được rồi, cứ coi như vậy đi, tiếp theo anh sẽ làm thế nào? Hôm nay đã là ngày 27 rồi, còn hai người sẽ phải chết, tìm ra được đặc trưng của nạn nhân tiếp theo để bảo vệ vốn không hề có tác dụng, giống như nạn nhân lần trước, anh đã tìm hết những người béo trong toàn trường, nhưng kết quả thì thế nào chứ? Người hung thủ giết vốn không phải là người béo, còn bây giờ thì sao? Ngạo mạn? Có bao nhiêu sinh viên như vậy biết tìm thế nào? Hung thủ đã dám diễu võ giương oai như vậy, đủ để chứng minh kế hoạch của hắn vô cùng hoàn mĩ, sao có thể dễ dàng để anh bắt được hắn chứ?”

La Thiên nhìn tôi, nói vẻ nghiêm túc và có phần cố chấp: “Không, chỉ cần là vụ án do con người gây ra đều không thể nào hoàn mĩ 100%, anh tin rằng chắc chắn có thể tìm ra được sơ hở!”

Tôi thở dài, không biết nói gì, anh quá cố chấp, nếu như là tôi, tôi chắc chắn không giống như anh, bây giờ chỉ còn lại bốn ngày nữa thôi, cứ cố để giải những mật mã đó thì có tác dụng gì chứ? Đợi sau khi giải được thì không chừng mọi người đã chết hết rồi… Tôi đột nhiên hơi hốt hoảng, nếu như tôi là một người cảnh sát, đối diện với một vụ án không có bất cứ manh mối nào như thế này, tôi cần phải làm gì đây?

Suy ngẫm hồi lâu, tôi vẫn cảm thấy Bồ Bằng khả nghi nhất, nhưng nếu như trực tiếp đi tìm ông ta, muốn tìm được chút manh mối gì từ miệng ông ta, đó là điêu không thể. Bởi vì cái cách này tôi đã thử dùng mấy lần, lần nào cũng thất bại, ông ta còn xảo quyệt hơn cả hồ ly. Nếu chiêu này đã không thành, tôi phải nghĩ ra cách khác thôi. Giây lát sau, trong não tôi đột nhiên lóe sáng, tại sao tôi lại không lén đi theo dõi ông ta chứ?

Nghĩ đến đây, tôi lập tức hào hứng hẳn lên, trong bốn ngày tiếp theo đây, buổi tối nào tôi cũng đi theo ông ta, tôi không tin ông ta lại không lộ ra cái đuôi hồ ly. Nhưng sự việc này lại không thể để cho La Thiên biết, nếu anh biết chắc chắn sẽ không đồng ý, đừng có mà làm hỏng kế hoạch của em.

Tôi đang hào hứng suy nghĩ, điện thoại của La Thiên chợt vang lên, anh nhấc máy nghe, sắc mặt bỗng chốc sa sầm, trở nên vô cùng khó coi, cứ ngẩn người nhìn tôi.

Tôi không thể hiểu nổi, đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào cuộc điện thoại đó có liên quan đến tôi?

Sau khi nhìn thấy anh tắt máy, tôi thử hỏi: “Ai gọi đến vậy?”

Anh hít liền hai hơi thuốc, sau đó ấn đầu thuốc lá vào trong gạt tàn, lạnh lùng nói: “Là Diệp Hàn nhờ anh nói với em, bạn trai Vương Đào của em tặng em 99 bông hồng.”

Tôi vô cùng kinh ngạc, tên Vương Đào này rốt cuộc là ai chứ? Tại sao lại cứ âm hồn không tan như ma quỷ vậy?

Thấy tôi không nói gì, La Thiên lại nói: “Lát nữa em hãy đi mua một cái điện thoại di động đi, để bạn trai em tìm em cho dễ, anh không muốn sau này cậu ta lại gọi điện thoại đến chỗ anh đâu.” Nói xong, anh bèn đứng dậy, đi thẳng luôn.

Tôi đờ đẫn ngẩn người ngồi nguyên tại chỗ, chuyện này là thế quái nào đây?

60.

Tôi trở về ký túc xá, đã nhìn thấy ngay trên bàn đặt một bó hoa hồng đỏ rực rất to, Diệp Hàn và Lãnh Mộng Phàm đang đứng cạnh bó hoa cười cười nói nói. Vừa nhìn thấy tôi quay về, Diệp Hàn đã ôm bó hoa nhảy đến trước mặt tôi, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ thần tượng: “Cố Tiểu Yên, cậu có người bạn trai lãng mạn như thế từ khi nào vậy? 99 bông đấy! Nếu như ngày nào đó có người tặng mình nhiều hoa hồng như vậy thì bảo mình làm gì cũng được.”

Tôi cắn chặt răng, cướp bó hoa đó từ trong tay Diệp Hàn, dồn toàn bộ sức lực của mình đập mạnh nó xuống đất, sau đó lại điên cuồng giẫm đạp lên. Sau khi giẫm xong vẫn chưa thấy hết bực bội trong người, thế là tôi liền nhấc một chiếc ghế lên, dằn cho bó hoa nát bét, rồi mới ngồi phịch xuống giường thở dốc. Tên Vương Đào khốn kiếp này, sẽ có một ngày tôi sẽ tóm được hắn ta để băm nhừ!

Diệp Hàn và Lãnh Mộng Phàm thấy vậy trợn tròn mắt kinh ngạc, hồi lâu sau, Lãnh Mộng Phàm mới từ từ lấy lại sức nói với vẻ vô cùng khâm phục: “Thật không ngờ cậu cũng có lúc bạo lực đến như vậy, thật là ngầu quá!”

Tôi bực bội lườm cô một cái: “Ai mang hoa đến vậy?”

Lãnh Mộng Phàm nói: “Là một bé gái, đem đến tận phòng ký túc xá, nói là bạn trai Vương Đào nhờ cô bé đó đưa đến. Điện thoại của cậu chẳng phải đã làm mất rồi sao, bọn mình không tìm thấy cậu, cho nên Diệp Hàn đã gọi điện cho anh họ cậu, sao cậu lại phải tức giận như thế chứ, cãi nhau với bạn trai à?”

Tôi rầu rĩ lườm một cái lầu bầu: “Bạn trai cái con khỉ, mình vốn không quen biết hắn ta!”

Diệp Hàn vốn đang ngồi xổm dưới đất để nhặt số hoa đó, nghe tôi nói vậy, cô kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Không quen biết? Đùa gì thế? 99 bông hoa hồng đấy, người ta lại còn nói rõ là tặng cho cậu…” Nói đến đây cô đột nhiên như chợt hiểu ra điều gì: “Mình biết rồi, chắc chắn là cãi nhau với bạn trai, không vừa rồi sao lại có thể vùi dập nó như thế chứ, chậc chậc, thật đáng tiếc, cậu không cần thì có thể tặng nó cho mình mà, sao lại phải hủy hoại đi như thế?”

Tôi không muốn giải thích, tôi biết tôi có giải thích như nào thì bọn họ cũng sẽ không tin, sự việc này chắc chắn là một âm mưu, tôi cần phải tìm ra được cái tên đáng ghét đó. Tôi và La Thiên khó khăn lắm mới có thể sống sót được, làm lành với nhau như lúc ban đầu, không thể nào để cái tên Vương Đào đó hủy hoại tình cảm của chúng tôi được. Thế nên, tôi hỏi hai bạn xem trong trường có ai tên Vương Đào hay không?

Lãnh Mộng Phàm nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Cậu định giở trò gì thế? Vương Đào chẳng phải là bạn trai của cậu sao? Cố Tiểu Yên, cậu có phải là hôm trước bị ngã nên đã mất trí nhớ rồi không?”

Diệp Hàn cũng ngồi sán lại bên cạnh tôi: “Phải rồi, Cố Tiểu Yên, hôm trước cậu thực sự bị ngã ở chùa Thiên Nhãn đúng không? Hôm nay, mình nhìn thấy anh họ cậu, trên người anh ấy cũng bị thương, hai người cùng ngã sao?”

Tôi không dám kể lại cho họ nghe những việc xảy ra hôm trước ở chùa Thiên Nhãn, nhưng lúc đó bị ngã thành ra bộ dạng như vậy chắc chắn là không thể giấu được, cho nên bèn nói dối họ là không may bị ngã. Tôi huơ huơ tay nói: “Mình chẳng ngã cùng anh ta đâu, trời mới biết vết thương trên người anh ta từ đâu mà có, có khi lại đắc tội với ai, bị người ta đánh cho đấy.”

Thấy Diệp Hàn bán tín bán nghi, tôi lập tức chuyển đổi đề tài: “Đừng nói đến anh ta nữa, mình nhìn thấy anh ta là thấy ghét. Mình vừa hỏi các cậu trong trường ta có ai tên là Vương Đào không?”

Diệp Hàn nói: “Cậu thực sự không quen anh ta? Nhưng anh ta nói là bạn trai của cậu…”

“Ôi dào! Cậu hãy nói cho mình biết rốt cuộc ở trong trường có ai tên Vương Đào không?”

“Okie, nhưng mình cũng không biết có hay không, trường học đông người như vậy, dù sao trong số những người mình quen biết không có ai tên Vương Đào cả.”

Tôi nhìn Lãnh Mộng Phàm, Lãnh Mộng Phàm so vai nói: “Mình cũng không quen!”

Tôi rầu rĩ phủ phục người xuống giường, Vương Đào ơi Vương Đào, rốt cuộc cục tôi có chỗ nào đắc tội với anh mà anh lại trêu chọc tôi như vậy chứ?

61.

12h đêm, Diệp Hàn đã ngủ say, nhưng Lãnh Mộng Phàm lại trở đi trở lại, hình như ngủ không được yên giấc. Cô ấy đã trở người rất lâu, lúc đầu tôi giở vờ không biết, bởi vì tôi muốn đợi cho hai người bọn họ ngủ say rồi sẽ lén đi đến chỗ Bồ Bằng xem thế nào, nhưng Lãnh Mộng Phàm đã trở mình hơn một giờ đồng hồ, hơn nữa còn có khả năng vẫn sẽ trở mình tiếp, nên tôi đành phải hỏi cô sao thế, nếu cô cứ trở mình mãi như vậy, chỉ e cô không ngủ được còn tôi lại ngủ say mất. Mí mắt tôi đã bắt đầu sụp xuống rồi.

Lãnh Mộng Phàm ngừng xoay người, khẽ hỏi tôi: “Cố Tiểu Yên, cậu hãy nói cho mình biết, cậu cảm thấy mình… ngạo mạn không?”

Tôi nói luôn không suy nghĩ: “Không hề!” Lời tôi nói là thực, Lãnh Mộng Phàm chẳng hề ngạo mạn chút nào, hơn nữa còn khá hòa đồng.

“Nhưng… lần trước Diệp Hàn nói mình ngạo mạn.” Giọng của cô càng khẽ khàng hơn, gần như mang theo chút gì lo lắng.

“Cậu ấy chỉ đùa thôi, cậu không phải là không biết, cậu ấy cứ như vậy đấy, cậu đừng nghe cậu ấy nói.”

“Mình… hôm nay đã là ngày 27 rồi…”

Trái tim tôi bỗng lạnh ngắt, lập tức nhận ra cô ấy đang lo lắng điều gì, vội vàng an ủi: “Không sao đâu, cậu tốt bụng như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu, cậu hãy tin mình, mình xin thề với trời, cậu không hề ngạo mạn chút nào.”

An ủi hồi lâu, cuối cùng Lãnh Mộng Phàm cũng yên tâm ngủ thiếp đi, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm theo. Vốn dự định lát nữa sẽ đi đến chỗ Bồ Bằng, thật không ngờ lại ngủ say mất.

Đợi đến khi tôi tỉnh dậy, đã là ba rưỡi rồi, tôi ngái ngủ, dụi dụi mắt, lần mò đi xuống giường. Chiều nay tôi đã hỏi được Liên Thành chỗ ở của Bồ Bằng, ở ngay sau tòa lầu thực nghiệm, là một khu nhà ba tầng cũ kĩ. Nghe nói nó vốn là khu kí túc xá của giảng viên, bây giờ chỉ có bảy, tám người nhân công và người nhà họ. Bồ Bằng ở phòng 303. Nghe Liên Thành nói hình như ông ta chỉ sống một mình, không có người thân, thậm chí tại sao ông ta không có người thân, Liên Thành cũng không biết.

Tôi lén la lén lút bước xuống dưới lầu, nhờ vào ánh trăng, vừa đi vừa nấp đến được tòa lầu thực nghiệm. Trong lòng tôi căng thẳng sợ hãi đến tột cùng, xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến độ khiến tôi phát run. Đúng lúc tôi đang định đi đến tòa lầu thực nghiệm, bất ngờ có một bàn tay vỗ vào vai tôi từ phía sau. Theo bản năng, tôi kêu thất thanh, không dám quay đầu lại cứ thế chạy một mạch về phía trước, nhưng đã bị người đó kéo tay lại, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi: “Là anh, Tiểu Yên.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì ra là La Thiên, thế nên, tôi bực bội trừng mắt nhìn anh một cái: “Sao anh lại đi phía sau lưng em mà không lên tiếng? Em suýt nữa bị anh dọa cho chết khiếp rồi!”

Sau đó tôi lại lấy làm lạ hỏi anh: “Anh đến đây làm gì vậy? Sao thế, anh cũng cảm thấy Bồ Bằng rất khả nghi? Em đã nói với anh rồi mà, nhưng anh không nghe…”

Cũng không đợi tôi nói xong, La Thiên chỉ mải đi thẳng về phía sau tòa lầu khu thực nghiệm, tôi đành phải ngậm miệng lại, hậm hực đi theo phía sau anh. Chúng tôi nhanh chóng tìm thấy khu nhà ở của nhân công, chỉ nhìn thấy một cửa sổ ở tầng 3 sáng đèn, những ô cửa sổ khác đều tối đen. Tôi hỏi La Thiên: “Đó là phòng của Bồ Bằng phải không?”

La Thiên nói: “Chắc là đúng, chúng ta cứ đợi ở đây đi.” Nói xong, anh kéo tôi vào một góc tối om om, ngồi xổm xuống.

“Muộn như vậy, ông ta còn để đèn sang làm gì nhỉ? Lẽ nào còn chưa ngủ?”

“Không biết, đừng nói gì!”

Ngồi xổm một lúc khá lâu, ở trên tầng vẫn không có chút động tĩnh gì cả, tôi cảm thấy thật mất hứng, chân đã bị tê, tôi khẽ chạm nhẹ vào La Thiên, hỏi anh: “Hôm trước khi ở chùa Thiên Nhãn anh đã nói với em câu gì?”

“Cái gì?”

“Chính là… chính là lúc em chuẩn bị rơi xuống, cái câu mà anh nói.”

“Câu nào? Em có tin tưởng anh không?”

“Không phải, là câu phía sau cơ, có ba chữ.”

“Có ba chữ? Có không? Sao anh lại không nhớ gì?” Sau đó anh kéo tôi đứng dậy, đi nào, lên xem xem, có gì đó hơi khác thường.

Tôi bực bội lườm anh một cái, chẳng lãng mạn tí nào cả, Vương Đào mặc dù rất đáng ghét, nhưng anh ta còn tặng tôi 99 bông hồng cơ đấy, còn anh thì sao, ngay cả một cái lá cũng chẳng tặng cho tôi bao giờ.

Tôi chẳng vui vẻ chút nào, đi theo La Thiên, anh đi rất vội, chỉ loáng cái đã lên đến tầng trên, sau đó chúng tôi dừng trước cửa phòng 303, qua khe cửa có thể nhìn thấy bên trong vẫn sáng đèn.

La Thiên khẽ gõ cửa: “Ông Bồ, ông có ở đó không, ông có nhà không?”

Bên trong không có chút phản ứng nào.

La Thiên lại gõ thêm mấy cái, hỏi thêm mấy lần, nhưng bên trong vẫn không có phản ứng. Không biết vì sao, tôi lại căng thẳng đến độ toát mồ hôi lạnh ở lòng bàn tay.

La Thiên cuối cùng không nhẫn nại thêm được nữa bèn vặn khóa cửa, cánh cửa lặng lẽ mở ra…

Dưới ánh đèn lờ nhờ, Bồ Bằng đang ngồi trên chiếc ghế ở giữa phòng đối diện với cửa chính. Chiếc áo phông trên người ông ta bị đẫm máu, đầu ông ta ngoẹo sang vai bên phải, cả khuôn mặt bị xước xát hết, vết thương chồng chéo lên nhau, giống y như khuôn mặt của Lucifer trên lá bài ma quỷ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv