“Ta còn tưởng nhà ngươi sẽ chôn thân trong Hoàng Bá phủ rồi?” bạc môi lạnh nhạt phun ra lời nói lạnh lẽo.
Nữ nhân cười e lệ “Nha, người ta nào quên đại gia ngài chứ?”
“Phải không?”
“Ngươi nói thử xem?” bàn tay không tự chủ ôm lấy gáy của nam nhân, khiến cho không gian của hai người càng thu nhỏ lại.
“Đủ rồi” không khí ái muội liền bị tiếng thô rống của nam nhân phá vỡ, đôi mắt trợn lên “Ta không thích nữ sắc, đừng chạm ta”
Tiếng cười hồn nhiên, hào sảng vang lên, thấy nam nhân đẩy mình ra, nữ nhân bất đắc dĩ ngao ngán “Chặc chặc, nếu để cho người ngoài nghe thấy được một đại nam nhân, không ham mê nữ sắc, mà lại yêu thích nam sắc, ngươi nói xem sẽ có hậu quả gì”
Châm nến lên, căn phòng lập tức được thắp sáng, hiện lên dung nhan của đôi cô nam quả nữ trong phòng.
“Là do ai?” thanh âm oán trách vang lên, lộ lên tuấn nhan trẻ trung, vạn người mê.
Nhún nhún vai, giật lấy chén trà của nam nhân “Ta nói, tứ muội a, ngươi cũng thật thảm” mỗi lần nói tới đây, nàng liền không khách khí ôm bụng cười.
Giật lại chén trà, hống lên “Ngươi có tin ta công bố thân phận của ngươi cho khắp thiên hạ biết không hả – Khả Tâm Nguyệt” thật là một nữ nhân không biết tốt xấu, dám dẫm đạp lên vết thương của người ta.
(Khả Tâm Nguyệt: là tên nữ chủ trước khi xuyên qua)
Liễu Thiên Nguyệt cười ngọt, một giây, hai giây, khóe miệng theo đó mà kéo dãn ra, nhìn thập phần quái gở “Không sợ hoàng huynh trảm đầu, thì cứ tự nhiên”
Nam nhân –Thần Vũ Phong cười không thể tin nổi, khoanh tay trước ngực rồi mỉa mai nói “Chỉ sợ không được như ý nguyện của ngươi”
“Chặc chặc, xem kìa, mới vậy thôi đã nổi hỏa rồi sau, đúng là không có chút khí khái của….” chữ ‘nam nhân’ chưa kịp nói liền bị cắt đi “NND [1], nếu muốn nam nhân, Hoàng Bá phủ đầy ắp cho ngươi chọn”
“Ghen tỵ?” nhướng cao mày chất vấn.
“Nực cười, bổn vương gia ta đây, có chỗ nào thua kém hai huynh đệ hắn” Thần Vũ Phong cạy mạnh miệng.
“Phải không?” mi liễu cụp nhẹ xuống, lộ ra dáng vẻ yêu kiều, mảnh mai như xà yêu.
Nghe người bạn tốt của mình chất vấn, thì Thần Vũ Phong mím chặt môi “Cuối cùng yêu nữ nhà ngươi có việc gì?”
“Bộ phải có việc gì mới có thể ghé qua phủ đệ của hoàng đệ sao?” chớp chớp mắt, nàng lộ ra vẻ ngây thơ vô số tội.
“Cái nữ nhân này, ngươi thật biết cách làm phiền người ta” kéo ghế, Thần Vũ Phong ngồi hẳn xuống ghé, rồi nói thêm “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thở dài, Liễu Thiên Nguyệt nói ra mục đích mà mình đến “Ta muốn ngươi dùng thân phận của mình đi tới tàng kinh các của thiếu lâm, mượn vài thứ”
Mày nhướn cao lên “Với thân phận của ngươi, ngươi làm được điều đó”
“Còn không phải nói do hai người, đã bảo hai người đừng có lạm dụng chức quyền….”
“Stop” cắt đứt lời nói của nàng, Thần Vũ Phong ném cho nàng ánh mắt khinh miệt “Yêu cầu của ngươi, cũng là lấy chức vị của ta ra, ngươi nói thử xem, nhà ngươi có lạm dụng chức quyền?” nực cười.
Lè lưỡi ra, nàng xấu hổ nói “Gì chứ…chẳng qua, người ta không thích xuất hiện giữa chốn đông”
Cằm chặt cằm tinh xảo của nàng “Sợ bị cầu thân sao?”
Nói tới đây, thì cả khuôn mặt Liễu Thiên Nguyệt trầm lại, thấy mình nói sai lời, thì Thần Vũ Phong vội sửa chữa “Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi”
“Đa tạ” khóe môi miễn cưỡng rặn lên một nụ cười
“Mà thứ ngươi cần mượn, là vật gì….”
“Sách y”
…….
Chim chóc kêu líu lo ngoài vườn, từng tia nắng chiếu rọi khắp mặt đất, một ngày mới lại tới.
“Chủ nhân của nhà ngươi đâu?” vừa mới mở cửa, Tố Lạc Hiểu đã giáp mặt với khuôn mặt so với đáy nồi không hơn không kém.
Ném cho người đối diện ánh nhìn khinh thường “Không biết”
Lập tức cảm thấy có một hung khí bao vây lấy cả thân mình, nhưng Tố Lạc Hiểu đã quật cường đáp lại với khí lạnh quanh mình, mắt đối mắt với hung thủ.
Tưởng chừng hắn sẽ nổi giận, nào ngờ, hắn lại xoay người bỏ ra đi.
Đúng là nha hoàn trung thành, cũng phải, Hoàng Bá Thuần – hắn đã đối xử rất tệ với chủ nhân nàng ta, rất xứng đáng bị đối xử như vậy.
Vừa mới sáng sớm, hai người đã ra ngoài, đi tới du hồ, ngoạn một chuyến.
Đứng tại đầu thuyền, ánh nắng chiếu rọi vào khuôn mặt trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, mái tóc đen huyền theo gió mà tung bay, trên đôi mắt chấp chứa một tâm sự nặng.
“Không phải ngươi chứ, ta có lòng tốt, mời ngươi đi dạo hồ, nào ngờ ngươi lại trưng bày bản mặt này cho bổn vương xem sao?” từ trong thuyền, truyền ra thanh âm châm biếm của của một nam nhân
“Cứ ăn đồ của ngươi đi” ném cho Thần Vũ Phong ánh nhìn mỉa mai, Liễu Thiên Nguyệt lạnh nhạt nói.
Tay phải cầm cánh gà, tay trái cầm đùi ngỗng, cả bàn đều chứa đựng sơn hào hải vị, rất may trên thuyền ngoại trừ hai người, chỉ có thuyền phu, và thuộc hạ thân cận của Thần Vũ Phong, sớm chứng kiến cảnh ăn uống của chủ nhân nhà mình, nên không mấy ngạc nhiên cho lắm, nếu không chỉ sợ người ta cười rớt răng.
“Con quỷ cái, nhà ngươi đừng vội cao ngạo” mặc dù có hơi chột dạ, nhưng da mặt của Thần Vũ Phong sớm đã luyện tới đao thương bất nhập.
“À phải, hôm nay là ngày gì, vì sao lại náo nhiệt như vậy” bấy giờ ta mới để ý tới, ngoại trừ thuyền hoa của tứ vương phủ, thì còn có rất nhiều thuyền hoa khác.
Ném cho thuộc hạ thân cận –Phiên Vân ánh nhìn, Phiên Vân vội mở miệng nói “Là ngày đại hỷ của Trần viên ngoại với Lương đại nhân –Đô đốc đại nhân”
“Lương Du Thiên?” nghe ta nói, thuyền phu chỉ gật đầu, coi như ta nói đúng.
“Sao, ngươi biết lão?” cắn một miệng thật bự trên cánh gà, Thần Vũ Phong thuận miệng hỏi.
“Không, nhưng lại quen biết nữ nhi của lão” bước vào khoang thuyền, vội chỉnh lại váy áo, ta dựa lưng vào gối nhuyễn bên thuyền, thuận tay hớp lại một miếng trà.
“Nữ nhi? Ta chỉ nghe nói lão có nhi tử” lập tức nhận được ánh nhìn miệt thị của Liễu Thiên Nguyệt, nàng hừ hừ nói “Ta đã tra qua, ở quê, lão còn có một vị thiên kim”
“Hóa ra là vậy”
Đột nhiên thuyền hơi rung một chút, theo phản xạ, cả hai người liền liếc nhìn bóng dáng vừa mới lên thuyền “Đã mạo phạm, xin tứ vương gia tha tội”
Bỏ hết thức ăn trên tay, Thần Vũ Phong khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt, Phiên Vân khom lưng nói nhỏ bên tai của hắn “Là người của Lương đại nhân –Đô tổng đốc; Nhạc Ngạn thuộc hạ thân cận của lão”
Gật gật đầu, giọng điệu ảm đạm “Có việc gì?”
“Đại nhân nhà ti chức kính thỉnh tứ vương gia cùng vị bằng hữu đi một chuyến tới Phúc Yên Lâu để dự một buổi tiệc nhỏ” thuyền của An thân vương phủ quả có khác, dẫn dụ được ánh mắt của vô số người trên sông, sớm đã truyền tới tai của Lương Du Thiên.
Liếc mắt nhìn Liễu Thiên Nguyệt như hỏi ý nàng “Được thôi”
Rồi nhìn Nhạc Ngạn, nói “Nghe rồi chứ?”
“Ân” rồi xoay người, phi thân về lại thuyền của mình.
“Sao, chắc hẳn là thiên kim của lão xinh đẹp tựa thiên tiên, nên nhà ngươi mới nghĩ đại ca của nàng ta chắc hẳn không thua kém đi?” vừa thấy người ra đi, nàng đã vội nói lời cợt nhã.
“Vẫn là ngươi hiểu ý ta” vì kẻ được Liễu Thiên Nguyệt để ý, nhất định rất đẹp, nên nàng ta mới khắc sâu vào tim kỹ như vậy.
Lắc đầu, Liễu Thiên Nguyệt cười bất đắc dĩ, tật hám trai vẫn chưa bỏ, thuyền của họ chuyển đi hướng khác, chậm rãi mà đi tới tòa thuyền lâu năm tầng trôi bồng bềnh giữa sông.
Cả Phúc Yên Lâu đều bị Trần – Lương hai nhà bao hết, rất nhiều thuyền đã đỗ về đây để dự hôn lễ của hai nhà.
Khi thuyền hoa của An Thân phủ liền thu hút không ít ánh nhìn của người ngoài, vì nghe đồn, Tứ vương gia –Thần Vũ Phong lạnh nhạt không nói, mà không ham mê nữ sắc, thân là bào đệ cũng là đại hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, vốn dĩ nên thu nạp rất nhiều bình hoa, chim yến đi, nhưng mà đằng này, Tứ vương gia liếc cũng không thèm liếc tới những nữ nhân tuyệt sắc do các đại thần dâng lên, nói chung Tứ vương gia tuyệt đối là một nam nhân đáng giá nhất trong Thần Trường quốc.
Nhưng hiện nay, như thế nào bên cạnh lại xuất hiện một nữ nhân, nhìn kìa, nhìn kìa, nắm tay thật thân mật, mọi người thầm nói trong lòng.
Vì tỏ ra mình ga lăng, nên Thần Vũ Phong liền đưa tay ra, đỡ lấy Liễu Thiên Nguyệt, không ngờ chính hành động này, đã gây lên một trận sóng gió.
Thu hồi hình ảnh đáng ghét kia vào mắt, mím chặt môi, tay cũng siết chặt thành quyền.
“Thuần đại ca, người sao vậy?” ngồi kế bên, không quan sát được cảnh vật ở bên dưới, Lương Chiêu Nghi tò mò hỏi.
“Không có gì” chết tiệt!
Thay vì mặc đồ nam nhân, ta sớm đã thay bộ y phục nữ nhân, nên thu hút được không ít ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Nhưng đối với những ánh mắt này, cả hai người cũng đã quen rồi, nên ứng xử rất tự nhiên.
“Tứ vương gia vạn tuế, vạn vạn tuế” tất cả mọi người trong hiện trường thấy được bóng dáng kia xuất hiện, liền quỳ rạp xuống đất.
“Không cần đa lễ, đều đứng lên đi” nghe vậy, hiện trường lập tức khôi phục lại, chỉ có một điểm khác biệt là từ vui vẻ tới im lặng.
“Như thế nào, bổn vương đáng sợ sao? Vì sao lại đón tiếp với bổn vương bằng khuôn mặt kia, các ngươi không thấy bổn vương đang mặc gì sao? Hôm nay chính là ngày đại hỷ, không cần phải quá để tâm thân phận” chính vì Thần Vũ Phong rất ít xã giao, toàn dành hết thời gian vào việc đốc thúc quân, nên không ít người tưởng lầm là kẻ thường chém giết trên sa trường nhất định là một người lạnh lùng, nghiêm khắc
Lương Du Thiên liền liếc nhìn mọi người, sau đó họ lại giả vờ rặn lên nụ cười, hiện trường miễn cưỡng khôi phục lại ba bốn phần đi.