“Lý Khắc Huy?”
Hắc Long hơi cau mày, nghĩ nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng nhớ ra Lý Khắc Huy là ai.
thành phố S rất lớn, hàng năm các ngành nghề đầu có vô số nhân tài nổi bật. Mà Lý Khắc Huy chính là một trong vài người nổi tiếng nhất trong mấy năm nay, nắm trong tay một công ty đã lên sàn có giá trị mấy nghìn tỷ, hơn nữa người này còn là nhân vật lớn ăn sạch hai bên hắc đạo, bạch đạo.
Nếu so sánh, Hắc Long chỉ là trùm lưu manh cắc ké, Lý Khắc Huy với gã mà nói, chính là nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trên tivi hoặc báo chí.
Trong lòng Hắc Long hơi kinh sợ, không khỏi cẩn thận đánh giá ông lão thêm vài lần, nói:
“Cái dáng vẻ nghèo nát này của ông mà lại dám nói mình là ông bô của Lý Khắc Huy, vậy tôi đây chẳng phải sẽ là anh trai của Lý Khắc Huy à!”
“ Tôi không có loại con cái mất dạy như cậu!” Ông lão quát lớn.
“Hớ! Lão già chết tiệt này, ông thật là coi mình thành ông già của Lý Khắc Huy à. Mẹ nó, xem ra không cho ông tí sắc mặt, ông lại cho là Hắc Long này dễ bắt nạt!”
Hắc Long vung tay, gào lên với đám đàn em đang kích động phía sau:
“Đánh bọn nó tàn cho tao, đánh nát hai tay hai chân thằng nhãi này cho tao, để tí nữa tao muốn đích thân trừng trị nó!”
Hắc Long vừa dứt lời, mấy người phía sau gã đã nhào tới chỗ Đường Hạo Nhiên và ông lão, khua khoắng gậy sắt trong tay, không hề cố kỵ với tuổi tác của ông lão. Nếu một gậy này đánh xuống thật, không biết cụ có chịu nổi không nữa.
“Muốn chết hả!”
Trong mắt Đường Hạo Nhiên hiện lên một đốm sáng, dùng cơ thể chặn trước người ông lão.
Cũng không nhìn thấy Đường Hạo Nhiên đã ra tay như thế nào, chỉ nghe mấy tiếng “Bốp bốp bang bang” vang lên, sau đó đám côn đồ vốn còn đang hung hăng, tất cả đều bay ngược ra ngoài. Trên mặt mỗi người bọn họ đều có một dấu tay đỏ chót.
Chỉ trong chốc lát, một mình Đường Hạo Nhiên đã đánh bay hơn mười gã cao to ra ngoài.
Đừng nói là Hắc Long, ngay cả ông lão bên cạnh cũng nhìn đến ngây người.
Thế này thì thật sự quá mạnh mẽ! Tất cả mọi người đến động tác của anh cũng không nhìn rõ, loại tốc độ này có hơi nhanh quá mức quy định, đây còn là người nữa hay sao? Chung quanh lập tức vang lên những tiếng nuốt nước bọt. Bây giờ bọn họ mới hiểu là Đường Hạo Nhiên thật sự không hề sợ hãi. Đánh đấm giỏi thế này, chẳng trách không để Hắc Long vào mắt!
Trên mặt Hắc Long là biểu cảm khiếp sợ, mồm miệng há hốc không biết nên nói gì. Vẻ đắc ý, cười nhạo trên mặt đã hoàn toàn cứng đờ, thay vào đó là một sự sợ hãi tột cùng. Hiện tại gã đã có chút hối hận rồi, hình như gã đã đắc tội với người không nên đắc tội!
Đường Hạo Nhiên lại không có ý định bỏ qua cho Hắc Long, từng bước bước đi về phía gã, trên mặt mang theo ý cười lạnh lẽo.
Cánh tay quấn băng gạc của Hắc Long không ngừng run rẩy, cuối cùng “hộc hộc” một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất, nói:
“Đại ca, em sai rồi, xin anh bỏ qua cho em!”
Đường Hạo Nhiên vừa muốn nói chuyện, đám người lại vang lên tiếng ồn ào nhốn nháo.