Nghe Sở Hương Hương nói vậy, Lục Thanh Âm liền nhìn về phía Dương Thiên Lôi, trong mắt giống như đang dọ ý. Người không có người thân và nhà cửa như nàng, lúc này đây, mặc kệ là vởi vì Lục Diệu Âm hay là vì tận sâu trong nội tâm của nàng đã coi Dương Thiên Lôi là chỗ dựa, trong tiềm thức đều đã biến Dương Thiên Lôi trở thành người mà nàng tin cậy nhất.
- Đi thôi! Bất quá… Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói, vừa nói tới đó, đột nhiên lại chậm rãi đi tới trước mặt Lục Thanh Âm, chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng đưa về phía khăn che mặt của Lục Thanh Âm: - Còn nhớ rõ ca đã nói gì với ngươi không? Một ngày nào đó, ca sẽ gỡ khăn che mặt này của ngươi xuống! Hiện tại, hai yêu nữ hủy diệt Thiên Âm môn đã bị ca giết chết! Mà cái Võ Hồn điện gì đó của bọn họ, theo như mẫu thân nói thì cũng sẽ để chúng trả giá đắt gấp trăm ngàn lần! Hiện tại, không ai có thể tiếp tục bắt nạt ngươi nữa! Để ca giúp ngươi gỡ xuống có được không?
Cái khăn che mặt màu đen chậm rãi được gỡ xuống, để lộ ra gương mặt thanh tú tuyệt luân kia của Lục Thanh Âm, bởi vì nhiều năm không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời nên gương mặt của nàng cũng trắng như tuyết.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào gương mặt của Lục Thanh Âm. Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương đã từng gặp rồi, nhưng Trương Tử Hàm, Mộc Tử Vi và Dương Thiên Lệ lại là lần đầu nhìn thấy. Nhưng lúc mỗi người nhìn tới gương mặt của Lục Thanh Âm, đều lộ ra vẻ kinh ngạc như cũ. Đẹp, tự nhiên là không cần phải nói nữa, quan trọng nhất chính là gương mặt nhỏ nhắn của nàng lại tràn ngập một cỗ ôn như khiến co người khác cảm thấy yêu mến, hơn nữa khí tức thanh nhã như hoa lan trên người của nàng chẳng kém chút nào so với chúng nữ.
- Ân, như vậy mới đẹp. hắc hắc! Dương Thiên Lôi mỉm cười đầy vẻ phởn chí, đưa tay sờ mó gương mặt nhỏ nhắn của Lục Thanh Âm, thế nhưng mới vươn ra được phân nửa đã bị Sở Hương Hương đánh bốp một cái, nói: - Muội muội, chúng ta đi! Để tên đại sắc lang này chỉ có thể nhìn, không thể sờ!
- Ách…
- Hẹn gặp lại! Trương Tử Hàm, Mộc Tử Vi đồng thời trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, cùng theo Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm rời khỏi Dương gia.
Lúc này, chỉ còn lại mỗi mình Dương Thiên Lôi và Dương Thiên Lệ.
Khóe miệng của Dương Thiên Lệ nhếch lên, nói: - Phúc phần của đệ đệ ngươi đúng là không tệ! Tử Hàm, Hương Hương, Thanh Âm, Tử Vi, còn có Thanh Nhã…. Chậc chậc, cả đám đều là đại mỹ nhân hiếm có…
- Đúng vậy, bất quá…
- Bất quá cái gì?
- Nhị tỷ, ta bây giờ chẳng có áp lực, lại không có cấm kỵ…. người lại ôm ta như vậy… chậc chậc, trắng thật… sâu quá…. Dương Thiên Lôi quay đầu nhìn Dương Thiên Lệ đang khoát tay lên vai hắn, đột nhiên hơi cúi đầu, nhìn vào ngực của Dương Thiên Lệ, nói chẳng biết xấu hổ là gì.
- Hắc hắc… thích không?
Dương Thiên Lôi vốn tưởng là nói như vậy xong thì Dương Thiên Lệ sẽ tránh đi, nhưng không ngờ tới, tiểu ma nữ Dương Thiên Lệ này cư nhiên lại không hề sợ chút nào, đôi mắt mê chết người không đền mạng kia ngược lại còn nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi, mỉm cười hỏi.
- Khụ khụ… rất thích, nếu có thể…. Dương Thiên Lôi vô sỉ làm ra bộ dạng như long trảo thủ, ánh mắt đầy vẻ thô bỉ mà nói.
- Bốp! Dương Thiên Lệ phất tay đánh móng vuốt của Dương Thiên Lôi ra chỗ khác, nói: - Đừng có mơ! Tỷ tỷ bây giờ là nghĩa tỷ của ngươi, thành thật một chút… đệ đệ, hay là chúng ta đi ra ngoài trước đi, bằng không thì lỡ bọn họ tỉnh lại rồi hỏi chúng ta lung tung thì ta sợ khó mà giải thích!
- Ừ!
..
Sau nửa cnah giờ, mọi người trong Dương gia đều tỉnh lại, mọi người đều chẳng biết tại sao mình lại nằm ngủ ở đây?
Một lúc lâu sau, Dương Thiên Lôi và Dương Thiên Lệ đang ẩn nấp bên ngoài Dương gia, sau khi cảm ứng được toàn bộ người trong Dương gia đều đã tỉnh lại, Dương Thiên Lệ liền nắm tay Dương Thiên Lôi kéo đi, quang minh chính đại mà xuất hiện tại cửa lớn của Dương gia.
- Nhị tiểu thư? Khi thủ vệ canh giữ trước cửa nhìn thấy Dương Thiên Lệ thì nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh hỉ mà kêu lớn, đồng dạng, ánh mắt của đám thủ vệ cũng có chút hiếu kỳ len lén đánh giá Dương Thiên Lôi.
- Ân, các ngươi quen hắn không? Dương Thiên Lệ chỉ vào Dương Thiên Lôi mà hỏi, nàng muốn xem thử chuyện Lục Diệu Âm nói đã xóa hết ký ức có hiệu quả thật hay không. Dù sao đi nữa thì tới bây giờ bọn họ vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Mấy tên thủ vệ đều nghi hoặc lắc đầu, lúc này thì Dương Thiên Lệ mới yên tâm.
Lúc Dương Thiên Lệ mang theo Dương Thiên Lôi xuất hiện trong Dương gia, sau khi gặp phải đám đệ tử Dương gia, rất nhanh liền thật sự an tâm.
Mọi người hoàn toàn không biết mình là ai, có vẻ như ký ức đã được xóa sạch rồi, căn bản nhìn không ra bất kỳ sự khác thường nào. Dương Thiên Lôi cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ thần thông của mẫu thân cư nhiên lại cường đại như vậy, giống như là sau khi bọn họ bị xóa đi ký ức thì gần như đã mất sạch tin tức về hắn và mẫu thân, những chuyện khác căn bản không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.
Hơn nữa, năm tháng Dương Thiên Lệ ngây ngốc ở Dương gia cũng bị mọi người quên sạch, giống như là Dương Thiên Lệ mới về nhà thôi vậy.
Sau một lát, đệ tử Dương gia liền kinh hỉ chạy ùa lại.
Dương Hồng Toàn, Dương Yến Quân, Dương Huyền Phong lát sau cũng đều đi ra nghênh tiếp.
Lần thứ hai nhìn thấy bộ dáng của gia gia Dương Hồng Toàn và phụ thân Dương Huyền Phong, Dương Thiên Lôi mới thật sự cảm nhận được vô thượng thần thông của mẫu thân cường đại cỡ nào.
Nhìn gương mặt tươi cười không hề biết gì của bọn họ, lúc này đây, trong lòng Dương Thiên Lôi lại sinh ra một tia biến hóa vi diệu.
Bọn họ đúng là phàm nhân.
Bị Lục Diệu Âm thay đổi quỹ đạo đời người đơn giản là vậy cũng chẳng hề có cảm giác gì.
Vô tri, cũng là một loại hạnh phúc, chí ít đối với Dương Huyền Phong mà nói thì đúng là như vậy.
- Thiên Lệ, vị này chính là…. Lúc Dương Thiên Lệ thân thiết ôm lấy cánh tay của Dương Thiên Lôi, giống hệt như sao vây trăng sáng, lúc bị đệ tử Dương gia và mấy vị trưởng bối vây quanh, Dương Hồng Toàn sắc mặt hồng hào, ánh mắt mang theo một tia hiếu kỳ, lấp lánh nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi, hỏi.
Còn phụ mẫu của Dương Thiên Lệ thì lại càng khiếp sợ hơn nữa, nhưng trên mặt lại tràn ngập vẻ mừng rỡ. Bọn họ rất rõ tính cách của Dương Thiên Lệ, lớn như vậy rồi nhưng nàng có khi nào lại có hành động thân thiết cỡ ấy với nam hài tử đâu?
Lại còn là ở trước mặt bao nhiêu người!
- Gia gia! Ta là đệ tử của Trảm Không kiếm phái, Tiêu Thiên. Là nam bằng hữu của Thiên Lệ!
Lúc Dương Thiên Lệ đang muốn giới thiệu Dương Thiên Lôi thì Dương Thiên Lôi lại quả đoán cắt lời, mỉm cười rồi nhẹ giọng giới thiêu. Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng lại truyền vào tai từng người ở đây rõ mồn một. Dương Thiên Lôi lúc này đây, tuy rằng đã mất đi pháp lực, nhưng thần niệm và cảnh giới thì vẫn như thế, quanh thân phát ra một cỗ khí chất cổ phàm thoát tục.
Dương Thiên Lệ vừa muốn phản bác Dương Thiên Lôi thì Dương Thiên Lôi đột nhiên lại nắm chặt lấy tay nàng, ám chỉ nàng không nên nói bậy.
- Nam bằng hữu? Tốt… Tốt lắm! Ánh mắt của Thiên Lệ nhà ta quả nhiên không tồi… Huyền Quân, mau phân phó xuống dưới, chuẩn bị yến tiệc! Đây đúng là chuyện vui lớn! Ha ha ha! Bữa yến tiệc long trọng của Dương gia khiến Dương Thiên Lôi lại một lần nữa trở thành một thành viên của Dương gia, lấy thân phận mới, một lần nữa nhận thức mọi người trong Dương gia.
Dương Hồng Toàn vẫn là gia gia như cũ, nhưng người đã từng là đại bá, bá mẫu thì lại biến thành nhạc phụ, nhạc mẫu tương lại, mà người đã từng là cha thì lại trở thành tam thúc. Tuy rằng cũng có chút tiếc nuối, nhưng nói tóm lại, rốt cuộc cũng đã rất hoàn mỹ rồi.
Trong bữa tiệc, Dương Thiên Lôi đương nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người, những đệ tử trong Dương gia đều được Dương Thiên Lôi tặng một phần lễ vật.
Lễ vật rất nhẹ, nhẹ tới mức Dương Thiên Lôi có cảm giác như chẳng cầm gì trên tay, cũng không phải Dương Thiên Lôi keo kiệt, mặc dù là muốn toàn bộ tài sản của hắn đi nữa thì hắn cũng sẽ không do dự lấy ra tất. Nhưng Dương gia lại không xài nổi những thứ đó. Bọn họ chỉ là một gia tộc trong thế tục giới mà thôi. Cho nên, lễ vật rất nhẹ trong mắt Dương Thiên Lôi, đối với Dương gia mà nói thì lại rất nặng. Nặng tới mức mọi người trong Dương gia cũng không dám tin. Chỉ là Dương Thiên Lôi che giấu không nói rốt cuộc đó là gì, sau đó chỉ cho bọn họ biết tu vi gì thì dùng cái gì, mỗi lần dùng bao nhiêu mà thôi.
Bách Thảo đan, Thuần dương đan, những thứ bình thường gì gì đó trong tu luyện giới, mấy đệ tử tuổi còn trẻ trong Dương gia đều được tặng mười viên Bách thảo đan, mấy đệ tử có tu vi cao hơn thì được tặng mười viên Thuần dương đan, còn mấy người Dương Hồng Toàn, Dương Huyền Phong, Dương Huyền Quân thì Dương Thiên Lôi lại âm thầm cho rất nhiều, nhất là Dương Huyền Phong.
Mấy thứ đan dược này, đủ để cho Dương gia trong vòng mười năm sinh ra vô số Hậu thiên cao thủ, thậm chí sẽ có rất nhiều cao thủ tấn thăng tới cảnh giới Tiên thiên.
Đồng thời, Dương Hồng Toàn, Dương Huyền Phong cùng với cha mẹ Dương Thiên Lệ, cùng với nhị thúc, mỗi người đều được biếu một cái Trường sinh quả.
Có mấy thứ này, Dương gia ở thế tục giới sẽ sở hữu địa vị không thể lung lay. Hơn nữa, sau đó khẳng định cũng sẽ có không ít đệ tử trẻ tuổi bước vào tu luyện giới.
Toàn bộ Dương gia, cũng chỉ có Dương Hồng Toàn, Dương Huyền Phong và một số ít người là loáng thoáng biết được mức độ quý giá của những thứ mà Dương Thiên Lôi tặng.
Bởi vì bọn họ biết Bách thảo đan.
Mà Bách thảo đan lại là thứ có giá trị thấp nhất là Dương Thiên Lôi tặng.
Tràn ngập vui mừng giống như Dương gia đương nhiên còn có Hoàng cung, Mộc gia và cả Trương gia đã theo địa vị của Trương Tử Hàm mà được tiến thân tới hàng những gia tộc đứng đầu Cát Ương đế quốc, đồng thời đã dọn tới Cực Dương thành.
Vầ phần Lôi gia, Cát Ương đế quốc hàng năm đều phải tới Trảm Không kiếm phái tiến cống khoáng thạch và vật phẩm, sau khi biết được Lôi Hoành bị Dương Thiên Lôi giết chết thì lại tương đối thê thảm. Tuy là bởi vì đám người Lôi Kinh còn tồn tại nên còn chưa hoàn toàn xuống dốc, nhưng cũng đã từ gia tộc hàng đầu rớt xuống gia tộc hạng hai, cũng đã mất đi quyền lên tiếng ở Cát Ương đế quốc.
Hoàng gia, cũng chính là Sở gia, và Dương gia, Mộc gia, Trương gia đã trở thành những gia tộc đứng đầu Cát Ương đế quốc. Hơn nữa tứ đại gia tộc quan hệ mật thiết, vững vàng đoàn kết cùng một chỗ.
Trong khoảng thời gian nửa năm này, Nạp Lan đế quốc bị mấy yêu nữ Thiên Âm môn giả kích động cũng dần bị nhét vào bản đồ của Cát Ương đế quốc.
Yến hội kết thúc, Dương Thiên Lôi được Dương Hồng Toàn tự mình an bài trong biệt viện Dương gia.
Dương Thiên Lôi đương nhiên vẫn chọn tiểu viện vốn thuộc về hắn.
Còn Dương Thiên Lệ thì vẫn ở phòng sát vách của nàng.
Nhìn căn phòng không nhiễm một hạt bụi, quan cảnh quen thuộc hệt như năm đó, trong lòng Dương Thiên Lôi liền cảm khái vạn phần.
Vô luận là thế nào, hắn đều không ngờ tới, giờ phút này, quan hệ giữa hắn và Dương gia lại sinh ra chuyển biến kinh thiên động địa như vậy!
- Đệ đệ!
Đám người Dương Hồng Toàn vừa mới rời khỏi không bao lâu thì Dương Thiên Lệ liền đi tới trong tiểu viện của Dương Thiên Lôi, gọi.
Người thần kinh có vấn đề, mê chết người không đền mạng là nàng giống như chẳng bị chuyện quan hệ giữa hai người chuyển biến vi diệu ảnh hưởng chút nào, vẫn giống hệt như trước.
- Nhị tỷ, có gì sao? Muốn tới chỗ ta ngủ à? Dương Thiên Lôi nhịn không được mà nghĩ tới cảnh tượng năm đó Dương Thiên Lệ chạy tới phòng của hắn qua đêm, đồng dạng cũng là lần đầu tiên Dương Thiên Lôi "tình cờ" nhìn thấy cảnh tượng tấm lưng trần bóng nhẵn của Dương Thiên Lệ.
- Có thể lắm, chẳng lẽ tỷ tỷ còn sợ ngươi sao? Dương Thiên Lệ vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.
- Ách.. nhị tỷ… Lúc Dương Thiên Lôi thấy cách ăn mặc của Dương Thiên Lệ thì con mắt nhất thời trừng lớn.
- Ha ha…. Thế nào? Dương Thiên Lệ giống như đã sớm biết được Dương Thiên Lôi sẽ có phản ứng như thế này, nhất thời cười tới mức chảy cả nước mắt, cũng đưa hai tay kéo nhẹ vạt váy, xoay nhẹ một vòng trước mặt Dương Thiên Lôi.
Đôi chân thon dài, cân xứng, trơn nhẵn kia quả thực như đang khiêu kích thần kinh của Dương Thiên Lôi: - Nhị tỷ, ngươi không biết như vậy sẽ chết người sao?
- Chết người? Tại sao lại chết người? Dương Thiên Lệ ngừng xoay, lộ ra nụ cười như ma nữ, nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi hỏi.
- Mặc kệ! Đây là do ngươi khiêu khích! Dương Thiên Lôi nhất thời bạo gan, thân hình nhoáng lên, tuy rằng đã không có pháp lực, nhưng nhục thân cường hãn không gì sánh được của hắn, vẫn sở hữu sức mạnh kinh người, trong nháy mắt liền nhằm về phía Dương Thiên Lệ.
- A! Đệ đệ, ngươi muốn làm gì? Thân ảnh của Dương Thiên Lệ nhoáng lên một cái liền chạy được ra khỏi cửa, nhìn thì giống như đang hoảng sợ, nhưng trong mắt lại phát ra quang mang đắc ý, lên tiếng hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
- Nhị tỷ, được rồi, ngươi ăn mặc dụ hoặc như vậy, ngươi nói ta muốn làm gì? Hiện tại, giữa ta và ngươi chẳng có cấm kỵ gì cả! Dương Thiên Lôi hung tợn trả lời, ánh mắt không chút lưu tình liền quét khắp người Dương Thiên Lệ, giống như hận không thể nuốt luôn cả Dương Thiên Lệ vậy.