Theo thời gian trôi qua, Dương Thiên Lôi càng cảm thụ được sự kỳ diệu của phương thức công kích này. Tuy rằng Lục Thanh Âm chỉ có tu vi cấp sáu đỉnh phong, nhưng loại công kích này của nàng lại không thua gì tinh thần lực ngoại phóng.
Hơn nữa, từ thân pháp ung dung, bình tĩnh, phiêu dật cùng linh động của Lục Thanh Âm, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, Lục Thanh Âm còn dư sức chiến đấu, căn bản không có thi triển ra công kích cường đại nhất của mình.
- Giống! Thực sự rất giống. Thanh Âm muội muội sẽ không phải là… Có quan hệ gì đó với mẫu thân ta đấy chứ? Nếu thực sự là như vậy…
Dương Thiên Lôi nghĩ đến mình có thể có quan hệ gì đó với Lục Thanh Âm, trong lòng nhất thời trở nên bối rồi.
- Phi phi phi! Mẫu thân ta băng thanh ngọc khiết, Thanh Âm muội muội khẳng định không có quan hệ gì với ta. Chẳng qua là khí chất tương tự mà thôi. Hơn nữa, từ khúc này cũng chỉ là từ khúc bình thường, Thanh Âm muội muội biết thổi, có gì kỳ quái đâu?
Dương Thiên Lôi lẩm bẩm:
- Bất quá, công kích sóng âm này có vẻ thực sự không tồi. Có cơ hội nhất định phải học một chút, để ca có thể học đòi văn vẻ. Hắc hắc… Bộ dáng của Thanh Âm muội muội thật khiến ca miên man bất định a…
Trong đầu Dương Thiên Lôi nhất thời hiện ra một vài hình ảnh không phù hợp với lứa tuổi nhi đồng, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười tà ác, nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của Lục Thanh Âm, mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái.
Sau đó, ánh mắt Dương Thiên Lôi lại trở nên xấu xa hèn mọn, không ngừng quét qua quét lại trên người Lục Thanh Âm và Sở Hương Hương, trong miệng lẩm bẩm:
- Nhảy, nhảy, oa, vẫn là Hương Hương tỷ lớn hơn, run run, oa, ca chịu không nổi mất…
…
Nửa canh giờ sau, Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm rốt cục chém giết hết đám ma thú. Hai người cùng đổ mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc, bất quá trong ánh mắt đều mang theo một tia hưng phấn, hiển nhiên đối với lần chiến đấu và thu hoạch này vô cùng thỏa mãn.
Ngay khi hai người đang cao hứng bừng bừng thu hoạch thành quả thắng lợi, Dương Thiên Lôi hấp tấp chạy tới. Tuy nhiên, hắn không có ý hỗ trợ, ngược lại khom người dáo dác mà đứng, đôi mắt hèn mọn rất không khách khí nhìn chằm chằm vào hai nàng đang bận rộn ngồi xổm bên đám ma thú. Cuối cùng, ánh mắt lại vẫn như trước, dừng lại trên cổ Sở Hương Hương.
Cần cổ mê người trắng như tuyết, tuy rằng cách hai tầng y phục, hơn nữa cũng không rộng rãi gì, nhưng bởi vì vô cùng tròn đầy nên vẫn giúp Dương Thiên Lôi nhìn tới khe tuyết trắng thật sâu. Nghĩ đến vừa rồi Sở Hương Hương chiến đấu, khi nàng nhảy lên, bộ ngực cũng run rẩy theo, tràn đầy co giãn và mê hoặc, khiến Dương Thiên Lôi một lần nữa mạnh mẽ nuốt nước miếng.
Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của Dương Thiên Lôi, Sở Hương Hương đang thu gom ma hạch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thiên Lôi, nhất thời thấy được vẻ mặt hèn mọn của hắn khi nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, còn làm động tác nuốt nước bọt đánh "ực" một cái.
Trong nháy mắt Sở Hương Hương liền xấu hổ đỏ mặt. Đã từng có kinh nghiệm của lần ám muội trước, hơn nữa ánh mắt Dương Thiên Lôi lúc này không kiêng nể gì, trong nội tâm Sở Hương Hương vừa xấu hổ lại vừa tức giận, bất chấp tay bẩn, vội vàng bưng chặt lấy ngực mình. Ngay khi đang muốn rít gào, quát mắng Dương Thiên Lôi một trận, biểu tình trên gương mặt bỉ ổi của hắn bỗng nhiên biến đổi.
- Đừng nhúc nhích!
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên trầm giọng nói.
- Ngươi muốn làm gì?
Sở Hương Hương giận dữ nói.
- Hương Hương tỷ, trâm cài tóc của nàng nới lỏng ra rồi, vẫn còn dính máu ma thú, để ta giúp nàng cài lại.
Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói, thanh âm tựa hồ vô cùng đặc biệt.
Dương Thiên Lôi nói xong, không cho Sở Hương Hương cơ hội phản đối, nhanh như thiểm điện khom lưng, nhẹ nhàng tháo trâm cài tóc trên đầu nàng xuống, trực tiếp dùng ống tay áo của mình nhẹ nhàng mà lau sạch. Trong đôi mắt thâm thúy, sáng lấp lánh, hắc bạch phân minh kia tràn ngập vẻ cẩn thận tỉ mỉ, cũng không thấy chút khí tức xấu xa nào cả.
Sở Hương Hương vốn đang muốn nổi bão nhất thời trở nên á khẩu, nhìn ánh mắt của Dương Thiên Lôi, trong nội tâm tràn ngập bối rối.
Cũng chính trong nháy mắt Sở Hương Hương đang bối rối này, Dương Thiên Lôi ôn nhu nhẹ nhàng mà vén mái tóc mềm mại của nàng lên, một lần nữa cài lại chiếc trâm lên mái tóc nàng.
- Được rồi, như vậy đẹp hơn.
Dương Thiên Lôi mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Biểu hiện tuy rằng vẫn nghiêm trang như trước, nhưng trong nội tâm hắn lại như muốn nở hoa, hưng phấn không thôi.
Vừa rồi tỉ mỉ cảm ngộ công kích sóng âm của Lục Thanh Âm, Dương Thiên Lôi đột nhiên có chút ngộ ra. Càng trâu bò hơn chính là, hắn lại có thể dung nhập khí tức huyền diệu ẩn chứa trong sóng âm công kích này vào trong thanh âm của mình, phát huy ra mị lực dụ hoặc như vậy, liền thành công dập tắt lửa giận của Sở Hương Hương.
- Thanh âm của ngươi…
Lục Thanh Âm vốn đang bận rộn cũng đưa mắt tràn ngập khiếp sợ nhìn Dương Thiên Lôi.
- Ẻo lả!
Sở Hương Hương đỏ mặt nói, tuy nhiên thanh âm rõ ràng là không hề tức giận:
- Đừng có làm việc vô dụng nữa, còn không mau đến hỗ trợ.
- Khụ khụ khụ… Hương Hương tỷ, đây là từ tính, rất từ tính đó! Thanh âm có từ tính như vậy, nàng lại nói thành ẻo lả, ca thực quá…
Dương Thiên Lôi rất bất đắc dĩ nói.
- Ca cái gì mà ca. Mau làm việc đi!
Đôi mắt đẹp của Sở Hương Hương trừng lên, nhất thời lấn át giọng nói của Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi không dám nói nữa, vội vội vàng vàng đi thu thập thi thể ma thú.
Mà ánh mắt Lục Thanh Âm lại nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi, nhìn đến nửa ngày không dứt.
Sau khi thu thập hết ma thú, ba người cưỡi Lôi Cưu, một lần nữa đi vào sâu hơn trong Hồng Hoang Sơn Mạch.
…
Trong nháy mắt đã qua mười ngày.
Trong mười ngày ngắn ngủi này, ba người Dương Thiên Lôi đều có bước tiến bộ nhảy vọt. Nhất là Lục Thanh Âm. Bởi vì Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương có rất nhiều đan dược, mỗi lần đại chiến đều có thể dùng một viên Bách Thảo đan khôi phục thể lực và tinh lực, cho nên trong mười ngày ngắn ngủi này, nàng đã đột phá bình cảnh Tinh Giả cấp sáu, tấn cấp tới cảnh giới Tinh Giả cấp bảy.
Từ cấp sáu đến cấp bảy đối với Tinh Giả mà nói, cũng là một chướng ngại thật lớn. Một khi đột phá có thể nói là thoát thai hoán cốt, chỉnh thể thực lực được đề thăng rất lớn. Mà Lục Thanh Âm thân là tu luyện giả chủ tu công kích sóng âm, lại càng có thể phát huy ra chiến lực vượt quá Tinh Giả bình thường. Nhất là trong phương diện quần công, càng có ưu thế thật lớn.
Điều này làm cho Sở Hương Hương cùng phối hợp với nàng càng thêm thuận buồm xuôi gió. Sức chiến đấu do hai người phối hợp được đề thăng lên mấy lần.
Cho dù gặp phải ma thú cấp tám đỉnh phong hai người cũng có thể dễ dàng đối phó. Điều đó khiến Dương Thiên Lôi yên tâm không ít, cũng cho Dương Thiên Lôi thêm càng nhiều thời gian tự do.
Ban đêm, trong một huyệt động trên một tòa núi hoang.
Dương Thiên Lôi, Sở Hương Hương cùng Lục Thanh Âm sau khi chém giết một đầu ma thú cấp tám đỉnh phong trong huyệt động này liền chiếm luôn sào huyệt của nó, biến thành chỗ nghỉ ngơi của bọn họ.
Khiến ba người vô cùng hưng phấn chính là, trong huyệt động này tìm được một thanh Kim Cương Pháp Kiếm, năm thanh Hàng Ma Pháp Kiếm, mấy bình ngọc chứa Bách Thảo đan hoặc Thuần Dương đan.
Chỉ là, khiến hai nàng khiếp sợ chính là, trong động lại rải rác xuất hiện một ít xương cốt hoặc đầu lâu của con người.
Hiển nhiên mấy người này cũng giống như ba người Dương Thiên Lôi, là Tinh Giả đến Hồng Hoang Sơn Mạch này tu luyện, chỉ là rất không may, toàn bộ đã bị sát hại bởi ma thú cấp tám đỉnh phong kia mà thôi.
Thấy một màn này, tuy rằng Dương Thiên Lôi không có biểu hiện thái quá như hai nàng, nhưng trong lòng cũng có chút kinh hoảng, hơn nữa mơ hồ còn có một tia bất an. Hắn không phải sợ hãi những hài cốt này, mà là lo lắng cho đám người Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lệ, Phong Mã Ngưu..
Hồng Hoang Sơn Mạch này đối với tu luyện giả mà nói, thực sự là một nơi tu luyện tuyệt hảo, nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm. Hơi có chút vô ý liền có táng thân trong đó.
Trong số bọn họ, bất kỳ ai táng thân cũng không phải là mong muốn của Dương Thiên Lôi, nhưng hắn lại không có bất luận biện pháp gì. Trong khu vực rộng lớn tới hàng vạn dặm mà muốn tìm được đám người Trương Tử Hàm, không hề nghi ngờ gì chính là mò kim đáy bể.
Dương Thiên Lôi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Sau khi cẩn thận thu nhặt những hài cốt này, Dương Thiên Lôi mang đến khoảng đất trống ngoài động chôn xuống.
Mãi cho đến khi kiểm kê đan dược trong mấy cái bình ngọc, tâm tình Dương Thiên Lôi mới tốt lên một chút, một làn nữa khôi phục lại bộ dáng thường ngày, trong mắt lóe ra quang mang hưng phấn. Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm cũng vô cùng cao hứng. Vừa mở ba bình ngọc ra, liền phát hiện trong mỗi bình ngọc chứa đầy một trăm viên Bách Thảo đan, tổng cộng gần ba trăm viên.
- Thuần Dương đan, ta x… Ha ha ha… Hương Hương tỷ, trong bình ngọc này vậy mà tất cả đều là Thuần dương đan.
Khi Dương Thiên Lôi mở ra bình ngọc thứ hai liền nhất thời hưng phấn lớn tiếng nói.
Mấy ngày nay điên cuồng tu luyện, tốc độ tiêu hao đan dược của ba người thực sự là rất lớn. Nhất là Dương Thiên Lôi, số lượng đan dược mà hắn sử dụng nhiều hơn hai nàng gấp mấy lần. Nếu như không phải hắn đã cố gắng kiềm chế, chỉ sợ sớm đã dùng hết. Lúc này lại bổ sung được nhiều đan dược như vậy muốn hắn không cao hứng cũng khó.
- Thật tốt quá! Bấy nhiêu cũng đủ chống đỡ cho đến khi chúng ta tu luyện xong.
Sở Hương Hương mừng rỡ nói. Đồng thời Lục Thanh Âm cũng vội vàng, kích động mà mở tiếp hai bình ngọc khác. Đáng tiếc, đan dược trong đó đều là Bách Thảo đan. Tuy nhiên, dù vậy cũng đủ khiến ba người hưng phấn không ngớt.
- Kim Cương Pháp Kiếm này vừa vặn để cho Hương Hương tỷ dùng.
Dương Thiên Lôi nói.
- Hay là đưa cho Thanh Âm muội muội đi. Ta dùng Hàng Ma Pháp Kiếm là đủ rồi.
Sở Hương Hương đáp.
- Không cần, Hương Hương tỷ. Muội chủ yếu tu luyện âm kỹ, muội dùng Hàng Ma Pháp Kiếm này là đủ rồi.
Lục Thanh Âm vội vàng nói. Mười ngày nay, nàng vốn đã chiếm của Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương rất nhiều tiện nghi, dùng không ít đan dược của hai người. Hơn nữa, dưới sự trợ giúp của hai người, tu vi của nàng cũng đề thăng lên rất nhiều. Lúc này sao có thể lấy Kim Cương Pháp Kiếm làm của riêng?
- Ừ, Hương Hương tỷ, nàng dùng đi. Thanh Âm muội muội chủ yếu tu luyện âm kỹ, công kích sóng âm xác thực rất cường đại. Ta cũng nhịn không được muốn học đây. Hắc hắc…
- Học cái gì mà học? Tu luyện âm kỹ là cần phải có thiên phú, học tập lung tung ngược lại ảnh hướng đến tu luyện của ngươi.
Sở Hương Hương trầm giọng nói.
- Khụ khụ… Hương Hương tỷ, thật ra ta nghĩ ta có vẻ rất có thiên phú học tập âm kỹ. Thanh Âm muội muội, nếu không ngại… Đưa ngọc tiêu cho ta thử xem.
- Đừng có hồ nháo nữa. Mau tranh thủ thời gian tu luyện đi.
Sở Hương Hương trừng mắt liếc Dương Thiên Lôi nói.
- Hương Hương tỷ…Thiên Lôi hắn… Hình như…Thật sự rất có thiên phú.
Khiến Sở Hương Hương bất ngờ chính là, Lục Thanh Âm lại nói như vậy.
- Đúng vậy đó! Thanh Âm muội muội, đưa ngọc tiêu cho ca, ca thổi cho các ngươi một khúc.
Dương Thiên Lôi đắc ý nói.
Tựa hồ Lục Thanh Âm hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đem ngọc tiêu nàng trân ái nhất nhẹ nhàng đưa cho Dương Thiên Lôi.
Trong nháy mắt khi đón lấy ngọc tiêu, Dương Thiên Lôi rõ ràng cảm ứng được một cỗ khí tức mát lạnh. Ngọc tiêu này tựa hồ không hề đơn giản như bề ngoài thoạt nhìn vậy. Điều này khiến Dương Thiên Lôi vô cùng kinh ngạc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Đạo khí thượng phẩm! Quả nhiên là đạo khí thượng phẩm!
Đúng lúc này, thanh âm Lăng Hi bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Dương Thiên Lôi.
- Đạo khí thượng phẩm? Rất tốt sao?
Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi.
- Đương nhiên tốt! Ngay cả người trong Thần Đạo, có thể sở hữu được đạo khí thượng phẩm cũng không nhiều. Pháp bảo chia làm bốn đẳng cấp. Cấp thấp nhất là pháp khí, thứ hai là linh khí, sau đó là đạo khí, cao cấp nhất chính là thần khí trong truyền thuyết, Tuy nhiên, thần khí đều là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, ta cũng chưa từng thấy qua. May mắn, ngọc tiêu này đã được khí linh ẩn tàng đi khí tức, bằng không e rằng đã sớm bị đoạt mất rồi.
- Khí linh?
- Ừ! Đạo khí đều có khí linh. Đạo khí càng cường đại, khí linh cũng càng cường đại theo. Thân phận nữ hài này hẳn là không đơn giản. Nếu như ta đoán không sai, hẳn là có quan hệ với "Thiên Âm Môn".
Lăng Hi trầm giọng nói.
- Đó không phải là môn phái thần bí nhất trong tám đại môn phái trong truyền thuyết sao?
Trong lòng Dương Thiên Lôi hơi kinh hãi.
- Mấy nghìn năm trước, "Thiên Âm Môn" là một trong tám đại môn phái. Hiện tại tình hình ra sao ta cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên đích xác rất thần bí, cũng rất ít lộ diện tại tu luyện giới. Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa. Ta tiếp tục luyện hóa linh khí chí âm.
Lăng Hi nói xong lại một lần nữa chui vào sâu trong đầu Dương Thiên Lôi.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi và Lăng Hi trao đổi không ít tin tức, nhưng đối với Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm mà nói, chỉ là trong nháy mắt mà thôi, cũng không có biểu hiện ra bất cứ điều gì dị thường.
- Thứ tốt a. Thanh Âm muội muội, ngọc tiêu này của nàng thật ra rất không tệ.
Dương Thiên Lôi mỉm cười nhẹ giọng khen, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mắt Lục Thanh Âm.