Một ngày, Sơ Âm hiếm hoi mở mắt tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu. Từ ngày tiến vào pháp trận, hầu như nàng không tỉnh lại nữa, hoặc là mơ mơ hồ hồ thức giấc, cũng không nhận biết rõ ràng xung quanh. Nàng thấy mình đang nằm giữa một pháp trận lấp lánh sáng, xung quanh không có ai.
Bất chợt có tiếng mở cửa, nàng xoay đầu lại nhìn, thấy người tới là Tịch Nhiên thì vui vẻ không ít.
“Hôm nay nàng có vẻ tỉnh táo hơn mọi lần.”
Tịch Nhiên nhìn thấy Sơ Âm mắt sáng long lanh trông lấy mình thì mỉm cười, đặt hộp gỗ trên tay xuống rồi đến bên giường ngọc giữa pháp trận đỡ lấy Sơ Âm.
Sơ Âm cũng tùy ý dựa vào Tịch Nhiên, cười ngọt ngào.
“Gần đây lúc nào cũng mê mê mang mang, cuối cùng cũng có ngày thanh tỉnh. Nhi tử trong bụng cũng không có quấy phá.”
Nói rồi nàng nhẹ tay xoa bụng to của mình, ánh mắt ấm áp. Tịch Nhiên ôm lấy nàng, tay đặt tên tay nàng dịu dàng nói.
“Con ngoan, mẫu thân đã vất vả mang con mười tám tháng. Đợi sau này chào đời con nhất định phải thay ta chăm sóc nàng thật tốt.”
Nói rồi chàng khẽ đặt một nụ hôn lên môi nàng. Sơ Âm nhắm mắt đón lấy nụ hôn của chàng. Nàng mong giây phút này mãi dừng lại, để một nhà ba người có thể bên nhau mãi mãi. Nhưng mà nàng biết, tương lai nàng đi chỉ có nàng và nhi tử dựa vào nhau. Nghĩ đến đây, tim nàng như thắt lại, bụng dưới cũng cảm thấy nhoi nhói.
Bọn họ quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng tổng số thời gian ở bên nhau lại thực sự ít ỏi. Vừa mới vén màn quá khứ, đáng lẽ nên được ở bên nhau dài lâu, thế nhưng hiện thực phũ phàng dội cho họ chậu nước lạnh. Số mệnh đã định họ chỉ có thể cùng nhau một đoạn đường ngắn ngủi như vậy thôi.
Một hàng nước mắt lăn dài trên má.
Dường như nhi tử trong bụng cũng đồng cảm với nỗi đau của nàng, cho nên nàng cảm thấy dưới bàn tay mình có một bàn chân nhỏ bé đang khẽ đạp một cái. Sơ Âm ‘A’ lên một tiếng, lại cùng Tịch Nhiên cũng vừa cảm nhận được nhi tử vừa đạp bốn mắt nhìn nhau, rồi lại bật cười.
Tịch Nhiên lau đi giọt nước mắt trên mi nàng, sau đó đem hộp gỗ tiến tới chỗ Sơ Âm.
Nàng nghi hoặc nhìn hộp gỗ trên tay Tịch Nhiên, chợt nhớ lại ngày nào đó sau khi hai người thành thân, Tịch Nhiên đã đưa nàng quay lại ‘Cấm Phòng’. Chàng lấy một cái bình đựng thứ chất lỏng bàng bạc tưới lên hai thanh kiếm sắt mà A Chiêu mang về từ tàn tích Tiêu Kiếm.
Chất lỏng bàng bạc sóng sánh trong bình này là thứ mà Mặc Hiên mang về tử đảo Hải Long Vĩ.
Chất lỏng chậm rãi bao bọc lấy hai thanh kiếm sắt giống như đang nuốt chửng chúng. Sau khi chất lỏng bao kín hai thanh kiếm sắt không còn kẽ hở, chỉ nghe ‘tư tư tư’ mấy tiếng, một luồng sáng chói mắt phát ra.
Tịch Nhiên rất đúng lúc che lấy mắt nàng.
Đợi ánh sáng qua đi, Tịch Nhiên mới buông tay, Sơ Âm lập tức nhìn thấy hai thanh kiếm không còn là thanh sắt rỉ bỏ đi. Lúc này hai thanh kiếm tỏa ra quang mang ngũ sắc, khí tức phập phồng giống như là người đang hít thở.
Tịch Nhiên đưa tay cầm lên một thanh kiếm, thanh kiếm liền bùng nổ khí tức chống đối, giãy dụa.
“Thanh kiếm này có linh tính sao?” Sơ Âm trông thấy một màn này thì thốt lên. Nàng đọc sách cũng biết rằng vũ khí đến một trình độ nhất định cũng sẽ có linh tính, nhưng mà trăm ngàn năm nay chưa ai từng thấy vũ khí có linh tính.
Tịch Nhiên cong cong đôi mắt gật đầu, chàng mím môi, xung quanh chàng cũng xuất hiện một luồng ánh sáng trắng. Thanh kiếm càng rung lắc dữ dội, ánh sáng trắng quanh người chàng cũng càng sáng lên. Từ tay cầm kiếm của Tịch Nhiên hiển hiện một đạo phù văn từ từ quấn lên thanh kiếm giống như rắng trườn lên cây. Đạo phù văn này vừa xong thì xuất hiện một đạo phù văn khác tiếp tục quấn.
Một lúc sau trên trán Tịch Nhiên lấm tấm mồ hôi, nhưng chàng vẫn không bỏ cuộc, những đạo phù văn càng lúc xuất hiện càng nhiều quấn kín thanh kiếm. Cuối cùng lại một lần bùng nổ khí tức nữa làm Sơ Âm nhịn không nổi che đi hai mắt, thế nhưng vẫn làm mắt nàng mất một lúc mới mở ra được.
Lúc này thanh kiếm trên tay Tịch Nhiên đã thu liễm khí tức, nó không còn tỏa ra ánh sáng ngũ sắc mà chuyển thành ánh sáng trắng nhàn nhạt. Những đạo phù văn lúc trước quấn lấy như rắn thì nay ẩn hiện mờ ảo giữa những luồng ánh sáng, giống như chớp mắt là biến mất, cũng giống như khắc sâu vào thanh kiếm.
Tịch Nhiên thở ra một hơi, cả người lảo đảo. Sơ Âm vội chạy đến đỡ lấy chàng. Nàng tò mò hỏi.
“Rốt cuộc là chàng vừa làm gì?”
“Thuần phục nó.” Tịch Nhiên cười nói, nheo mắt ngắm thanh kiếm trên tay. “Thanh kiếm này có linh tính, vậy nên trước khi sử dụng phải thuần phục nó. Cũng không thể dùng thủ pháp bình thường, mà phải dùng nguyên lực áp đảo nó, lấy phù văn trói lấy bản nguyên của nó.”
Tịch Nhiên múa vài đường kiếm trong không khí, dù rất thu liễm, Sơ Âm cũng cảm giác được chấn động không hề nhỏ. Nàng thì thào hỏi.
“Cái này…Thanh kiếm này gọi là gì?”
Tịch Nhiên thu kiếm, thản nhiên nói ra.
“Tịch Diệt Kiếm.”
“Sao chàng biết?” Sơ Âm hỏi.
Tịch Nhiên mỉm cười, đưa thân kiếm cho nàng xem, bên trên khắc ba chữ Tịch Diệt Kiếm. Nét chữ hữu lực, cũng hữu thần. Nàng nhìn sang thanh kiếm còn lại vẫn đang nằm trong hộp gỗ, hiếu kì hỏi.
“Vậy còn thanh kiếm này? Chàng vẫn phải dùng nguyên lực áp đảo nó sao?”
Nàng cũng muốn cầm lên xem thử, nhưng quang mang ngũ sắc phản kháng thực sự quá mạnh mẽ, nàng không chạm vào được. Nàng cũng không có ngốc, quang mang như thế, đến Tịch Nhiên thân mang Thần lực chạm vào còn toát mồ hôi thì cỡ nàng làm sao chạm, tốt nhất là đứng xa một chút.
“Thanh còn lại là Hư Không Kiếm.”
Tịch Nhiên cười thần bí chỉ nói một câu như vậy rồi cất Tịch Diệt Kiếm vào hộp.
Chuyện hôm đó đã sớm bị Sơ Âm ném ra sau đầu, ngày hôm nay nhìn thấy Tịch Nhiên mang chiếc hộp quen mắt đến, nàng không hiểu chàng muốn làm gì.
“Chẳng phải đây là Tịch Diệt Kiếm sao? Chàng mang đến đây làm gì?”
“Quà cho nhi tử.” Tịch Nhiên cười.
Sơ Âm nhăn mày nói.
“Có phụ thân nào như chàng tặng thứ mang sát khí cho con chứ. Tặng mấy thứ hiền lành một chút không được sao?”
Tịch Nhiên xoa đầu nàng, cười vui vẻ.
“Tặng kiếm để nó thay phụ thân bảo vệ mẫu thân.”
Sơ Âm còn muốn nói gì nữa nhưng bất chợt một cơn đau ập đến khiến nàng gập cả người ôm lấy bụng. Tịch Nhiên nhìn thấy biến hóa trên người nàng, ẩn ẩn biết là chuyện gì, nhưng vẫn thận trọng hỏi.
“Nàng làm sao vậy?”
Sơ Âm đau đến không thở nổi, chỉ nắm chặt tay Tịch Nhiên, cắn môi gằng từng chữ.
“Ta…ta sắp…sinh…”
Gương mặt Tịch Nhiên bình tĩnh, nhưng đôi tay hơi run rẩy không khống chế được đã bán đứng chàng. Chàng đỡ nàng nằm xuống, nhẹ giọng nói.
“Cố gắng một chút, ta gọi người đến.”
Sơ Âm cố hết sức gật đầu, Tịch Nhiên xoay người bước nhanh ra ngoài. Trên bầu trời lôi vân đã kéo đến phía ngoài Linh thành. Chàng đưa mắt nhìn trời, trong mắt lộ vẻ khẩn trương.
Người dân trong Linh thành từ hôm trước đã nhận được lệnh giới nghiêm, nội bất xuất ngoại bất nhập. Hôm nay trời vừa sáng họ đã thấy mây đen vần vũ ngoài thành, đang bàn tán xôn xao thì cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố phát ra từ phủ Linh chủ, bao trùm toàn bộ Linh thành. Từng ngóc ngách trong thành lặng lẽ dâng lên một cỗ khí tức lạnh lẽo trong lúc chẳng ai hay biết.
Lúc này Sơ Âm đang cực kỳ đau đớn được bà đỡ và Tử Vân trấn an. Bà đỡ là một người nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, nhưng đây cũng là lần đầu tiên bà hộ sinh cho thiếu Linh chủ.
Nhắc đến chuyện này phải quay ngược về nhiều đời trước, để đảm bảo bí mật, hộ sinh cho Linh mẫu thường là Linh tổ mẫu. Nhưng mà đời này Tịch Nhiên không tin Linh tổ mẫu, cho nên mới tìm một bà đỡ khác đến. Tịch Nhiên cũng không sợ bà ta lan truyền cái gì ra ngoài, bởi vì chốc lát nữa bà ta cũng sẽ không thể rời khỏi đây.
Bà đỡ liên tục trấn an Sơ Âm, chỉ huy nàng hít thở. Tử Vân ở bên cạnh giúp đỡ, lo lắng hiện rõ trong mắt. Lần sinh thiếu Linh chủ này vậy mà còn có lôi vân giáng thiên phạt. Bà lo lắng nữ nhi của mình không chống đỡ nổi, thân tử đạo tiêu.
Mà đám người còn ở bên cạnh cũng theo trật tự đứng vào vị trí trận đồ, sẵn sàng chờ lệnh. Ai nấy cũng đều căng thẳng thần kinh, chỉ sợ bản thân có một chút lơi lỏng cũng làm hỏng việc. Vất vả nhiều năm như vậy là chờ đến một ngày này.
Trận đồ này lấy Sơ Âm làm trung tâm, mà Linh giả Thân vệ sẽ chia làm hai nhóm. Nhóm thuần nguyên tố chia nhau đứng theo ngũ hành, còn nhóm không thuần sẽ đứng ở vòng ngoài, yểm trợ cho bên trong. Dưới chân núi các trưởng lão dẫn dắt các Linh giả Đại thừa vây kín ngọn núi, không để bất kì thứ gì lọt ra ngoài. Lần này thiếu Linh chủ ra đời quá nhiều người biết, lại đang trong thời chiến, ắt có nguy hiểm.
Lam Vũ đứng ở vòng ngoài nhìn Minh Viễn đang đứng ở vị trí vốn thuộc về Phong Nguyệt có chút ẩn ẩn đau. Nếu hắn mạnh hơn một chút, nếu hắn không ngu ngốc hiểu lầm thì có lẽ không đi đến kết cục này. Mà suýt chút nữa cũng phá hỏng sắp xếp của Linh chủ. May mắn Minh Viễn cũng là một kẻ thuần nguyên Thủy.
Ròng rã một ngày trời, rốt cuộc cũng nghe bà đỡ từ bên trong vui mừng reo lên.
“Thấy rồi, nhìn thấy đầu rồi. Cố lên, tiếp tục hít thở.”
Bà đỡ cũng căng thẳng muốn ngất. Lần đầu tiên bà hộ sinh lại có nhiều linh giả đứng vây quanh, lại còn thả ra khí tức khủng bố như vậy. Mặt người nào người nấy như vặn thành một nắm, ở bên kia Linh chủ còn đứng đó âm trầm nhìn bà.
Nhưng mà Linh chủ của bọn họ dù đeo một cái mặt nạ vẫn trông có vẻ rất là đẹp trai đó nha.
Lôi vân lúc này đã kéo đến phía trên Linh thành, người dân Linh thành mặc kệ là Linh tộc hay Linh Nhân tộc đều hồi hộp đứng đầy ngoài đường, chờ đợi thời khắc thiếu Linh chủ ra đời. Bọn họ cũng không vì lôi vân gió lốc mà e sợ. Bởi vì bọn họ muốn xem thời khắc thiếu Linh chủ ra đời.
Một đứa trẻ kéo ống tay áo một ông lão già nua lọm khọm hỏi.
“Thiếu Linh chủ ra đời sẽ có lôi vân đến sao gia gia?”
Ông lão hướng đôi mắt gần như khép chặt nhìn lên bầu trời, lắc đầu nhỏ giọng nói.
“Ta không biết, trước nay chưa từng có tiền lệ.”
“Vậy thiếu Linh chủ ra đời sẽ là cảnh tượng thế nào đây?” Đứa bé vẫn kiên trì hỏi.
“Chuyện này khó nói. Gia gia sống hơn trăm năm, cũng không biết đã qua mấy đời Linh chủ chứ đừng nói là thiếu Linh chủ. Vạn năm nay chưa từng có ghi chép về thời khắc các thiếu Linh chủ ra đời. Vậy cũng có nghĩa là không có cảnh tượng gì hết.”
Ông lão nói một hơi, ánh mắt cũng chuyển về hưởng phủ Linh chủ bên kia. Cho nên một lần động tĩnh này mới làm cho toàn bộ Linh tộc hướng về trông ngóng như vậy. Trong lòng họ tự biết được, lần này là biến chuyển không tầm thường. Là gió tanh mưa máu, hay là trời quang mây tạnh cũng không biết chắc được.
.
Sơ Âm đau đớn vật vã tới ngày thứ hai thì trên bầu trời phủ Linh chủ đã bị lôi vân bao lấy.
Lúc này lôi điện không còn ẩn trong lôi vân nữa mà càng lúc càng lộ ra nhiều tia thăm dò. Tất cả Linh giả đều căng thẳng lên, mà nhóm Thân vệ và Minh Viễn bên trong đều nín thở chờ đợi.
Nam tử thần bí lúc này đang đạp không mà đi từ đỉnh núi này sang đỉnh núi khác, mỗi bước đi như tùy ý, nhưng lại ở chỗ không ai chú ý có một quy luật nào đó không thể lý giải nổi. Hắn cứ như vậy đi mấy vòng Linh thành mới dừng lại. Nhìn xa xa thấy con bướm lúc trước hắn thả đi. Vừa thu được tin tức từ nó, khóe môi hắn hơi cong lên, thì thào tự nói.
“Thì ra là ngươi. Đã như vậy, để ta thu lấy tính mạng của ngươi đi.”
Nam tử thần bí vừa định cất bước đi tiếp thì cảm giác sau lưng mình có người. Hắn không do dự một giây xoay người lại, trong tay xuất ra một thanh loan đao, nhìn cũng không nhìn một đao chém xuống. Đối với hắn, kẻ vô thanh vô tức tiếp cận từ phía sau chỉ có thể là địch nhân. Mà địch nhân thì không cần giữ lại.
Thế nhưng một đao chém xuống lại bị người phía sau tránh được. Nam tử thần bí lúc này mới nhìn thấy đây là một phụ nhân Linh tộc, cả người cũng mặc Linh phục che kín, đến mặt cũng đeo mạng che. Không đợi hắn lên tiếng, phụ nhân này khàn khàn lên tiếng.
“Ngươi là ai? Vì sao lại bố trí huyết sát trận?”
Nam tử thần bí hơi ngạc nhiên, sát trận này hắn đã bố trí một cách cẩn thận không dấu vết, lẽ ra phải không ai tìm ra mới đúng. Nhưng không quan trọng, trận này trước đó đã bố trí xong, hiện tại cũng chỉ là kích hoạt từng vòng từng vòng, cũng không phải nói giải thì giải được. Bà ta có biết cũng không thay đổi được gì.
Thấy nam tử thần bí chỉ đưa mắt nhìn mình lại không có ý muốn trả lời, phụ nhân mới lại lên tiếng.
“Thiếu Linh chủ sắp ra đời, ta mặc kệ ngươi là ai, muốn làm cái gì đều bỏ ý nghĩ đó đi.”
Nói rồi phụ nhân thôi động nguyên lực, xung quanh tản mát sát ý. Phụ nhân một ngón tay giơ lên, điểm về phía trước một cái, một đạo kình lực bắn về phía nam tử thần bí. Hắn cười lạnh, cổ tay vừa động, đao trên tay mang theo đao ngân trực tiếp chém ngang, hủy đi một đòn này của phụ nhân.
Phụ nhân nhìn nam tử thần bí, mà nam tử thần bí cũng nhìn lại bà, đôi bên đều chưa rõ đối phương là hệ nguyên lực nào, hay rốt cuộc là người bên phe nào phái tới.
Nam tử thần bí liếc về bầu trời phía trên phủ Linh chủ, ánh mắt ngưng trọng. Hắn cảm nhận thấy gần lắm rồi.
Phụ nhân thấy hắn hơi có chút lơ là, lập tức song trảo vươn tới muốn kéo mũ trùm của hắn ra. Nhưng mà nam từ thần bí kịp thời lấy lại cảnh giác, bộc phát khí tức thật sự, đưa đao chặn lấy trảo thủ của phụ nhân, lùi về mấy bước.
Mà bên này phụ nhân vừa cảm nhận được khí tức thật sự của hắn thì thoáng chút chấn động. Hai mắt mở to như không thể tin được.
Chính lúc này, phía trên phủ Linh chủ truyền đến tiếng ầm ầm. Lôi vân rốt cuộc muốn giáng xuống.
Phía ngoài Linh thành, một đội quân đang âm thầm áp sát chờ đợi, nhìn thấy tràng cảnh này tinh thần hưng phấn lên.
***
Lời tác giả:
Rốt cuộc đến ngày này. Xin lỗi mọi người vì ra chương chậm. Thực sự là chương này viết xong từ tuần trước, nhưng mà mình vẫn không hài lòng tình tiết lắm nên đã chỉnh sửa lại đến bây giờ mới xong.
Thực ra chương này trong quá trình viết xảy ra rất nhiều vấn đề. Ví dụ như mình không có kinh nghiệm viết về sinh nở. =)) Thật sự là mình còn phải hỏi mấy người bạn rằng "Đau đẻ tả làm sao đây???" Bọn họ cũng chỉ có thể nói "Đau đớn" ngoài ra cũng không biết thế nào. Vậy nhưng mà thông qua một người bạn đặc biệt chém gió một chút, cuối cùng viết ra mấy dòng sinh nở sứt sẹo phía trên. Mong mọi người thông cảm.
Cũng có một chút vấn đề cá nhân bên ngoài làm chậm tiến độ. Nhưng mình sẽ cố gắng hết sức có thể để viết xong. Mong mọi người tiếp tục đồng hành cùng gia đình Tịch Nhiên đi đến cuối cùng nha.