Chim Lạc bay nhanh hơn liên đăng cho nên thay vì mất năm sáu ngày mới tới nơi thì họ chỉ mất hai ba ngày. Một phần là bởi vì Tịch Nhiên nóng ruột nên truyền nhiều nguyên lực để bay nhanh hơn.
Lần này Tịch Nhiên không dừng ở ngoại thành Hải Linh mà bay thẳng vào trong. Sơ Âm cũng nhận ra có điều bất thường. Tịch Nhiên nhìn vẻ ngoài bình thản, nhưng chàng lại có vẻ gấp gáp. Nhân tộc ở bên dưới nhìn thấy trên trời xuất hiện một con chim lớn bay vào trong thành thì nháo nhác cả lên. Trước giờ Linh tộc không có phô trương như vậy, huống gì họ nghĩ chim Lạc là yêu thú, mà ngự yêu thú cũng không phải là điều đơn giản, nên họ cho rằng đây phải là nhân vật phong vân nào đó.
Tịch Nhiên cho chim Lạc bay đến chỗ khách lâu, nhìn thấy bên dưới bị bao vây bởi mấy vòng lính, có Nhân tộc cũng có có Linh Nhân. Bọn chúng đang tìm cách phá kết giới. Mà bên trong kết giới Triệu Linh Nhã đang đứng khoanh tay nhìn không lên tiếng. Tịch Nhiên hừ lạnh phất tay một cái, kết giới bất ngờ vỡ tan đánh văng đám lính đang đứng gần nhất. Triệu Linh Nhã tái mặt nhìn kết giới vỡ nát, nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vì bà đã nhìn thấy Tịch Nhiên ở phía trên.
Tịch Nhiên đáp xuống trước mặt Triệu Linh Nhã, che chắn cho bà ta và khách lâu. Triệu Linh Nhã ra hiệu cho hạ nhân quỳ xuống cùng mình, rất khoa trương hô.
“Cung nghênh Nhiên công tử!”
Tịch Nhiên có chút cứng nhắc, chàng cũng không có cần khoa trương như vậy. Sơ Âm đứng một bên che miệng cười trộm. Nhưng rất ý tứ thu ngay nụ cười vào, nàng nghĩ sau khi trở về sẽ dùng cái này để trêu ghẹo chàng. Tịch Nhiên hắng giọng, thôi thì đã khoa trường rồi thì khoa trương đến cùng vậy.
“Tất cả đứng lên đi. Bà chủ Triệu, hôm nay có lễ hội gì hay sao mà khách lâu lại đông vui như vậy?”
Triệu Linh Nhã đứng dậy, vờ vịt chấm nước mắt kể khổ.
“Nhiên công tử người vừa đi được mấy ngày, Thành hoàng đã cho người đến đòi người. Thành hoàng nói nếu không giao công tử và học trò của công tử ra thì sẽ cho người san bằng nơi này. Ta nói công tử cùng các học trò đã rời khỏi thành Hải Linh nhưng họ không tin, một mực bao vây nơi này đã nhiều ngày nay.” Để thêm phần chân thật, Triệu Linh Nhã còn nặn ra hai giọt nước mắt.
Tịch Nhiên trắng mắt nhìn Triệu Linh Nhã vờ vịt. Sau đó quay lại mỉm cười với lính của Thành hoàng, chưa kịp mở lời nói gì thì đã nghe tiếng thông tri eo éo.
“Thành hoàng giá đáooooo!”
Tịch Nhiên cảm thấy mỗi lần nghe tiếng thông tri này là mỗi lần đau đầu. Tại sao có một cái giọng nói khó nghe đến như vậy mà còn đi thông tri chứ. Sơ Âm đứng bên cạnh Tịch Nhiên lại không tỏ thái độ gì, nhưng bờ vai hơi run làm cho người ta biết nàng đang nén cười.
Thành hoàng béo ú lần này ngồi trên kiệu được người ta khiên tới, dáng vẻ vẫn khệnh khạng như trước kia. Hắn ra lệnh hạ kiệu, sau đó liếc mắt về phía Tịch Nhiên lại ngoài ý muốn nhìn thấy Sơ Âm yêu kiều đứng cạnh bên. Ánh mắt hắn tỏa sáng, trong lòng thì xuất hiện những ý nghĩ đê tiện. Tại sao tên nhóc thần bí này lúc nào xuất hiện cũng đi cùng với nữ nhân xinh đẹp hết vậy.
Sơ Âm cảm giác có người nhìn mình thì bắt gặp ánh mắt thèm khát đê tiện của lão Thành hoàng bên kia. Nàng kéo tay Tịch Nhiên thì thầm.
“Nhiên, chàng xem có nên chọc mù hai mắt hắn không?”
Tịch Nhiên cũng nhìn thấy ánh nhìn đáng khinh đó nhưng chỉ cười lạnh. “Như vậy thì dễ dãi cho hắn quá, nhưng bây giờ không phải lúc.” Nói xong thì dịch sang một bên che chắn cho Sơ Âm.
Thấy tiểu mỹ nhân bị che khuất, hắn mới thu hồi tầm mắt lên tiếng trịnh thượng.
“Lần trước ta có ý mời ngươi ở lại làm khách, nhưng ngươi chẳng những không biết ơn mà còn đả thương người của ta, đánh lén ta.”
Tịch Nhiên giữ nguyên nụ cười lạnh, không mặn không nhạt nói.
“Chẳng phải ta đã cảm ơn ý tốt của ngài rồi sao? Ta còn mời ngài đến Linh thành chơi, ta sẽ tiếp đãi ngài. Sao ngài chóng quên vậy?”
“Hỗn láo, ngươi nghĩ ngươi là ai mà vời được ta đến? Đừng tưởng mình là Linh tộc rồi ở đây làm càn. Nơi này là thành trì của ta. Đến Linh chủ còn phải nể ta mấy phần.”
“Nể mấy phần?” Tịch Nhiên híp mắt nhìn cái thân hình béo ục trước mặt. Sau lần trước chàng đã về điều tra qua, bởi vì trước đây em gái của Linh tổ mẫu thành thân cùng một vị quý tộc ở Hải Linh thành, sau này con trai hai người họ trở thành Thành hoàng. Chính là cái tên béo ục ngồi đây. Cho nên Linh chủ tiền nhiệm, tức là cha của Tịch Nhiên niệm tình huyết thống của hắn mà chưa bao giờ làm hắn mất mặt. Tịch Nhiên hết sức phiền muộn vì tính mềm lòng của cha mình.
Thành hoàng thấy thái độ của Tịch Nhiên vẫn ngạo mạn thì càng tức giận. Tức giận hơn khi tiểu mỹ nhân phía sau chàng cứ lấp ló, làm hắn không nhìn rõ được nàng. Hắn ra hiệu cho thuộc hạ đứng cạnh bên, thuộc hạ hiểu ý liền hô lên một tiếng, đám lính lập tức lao về phía Tịch Nhiên.
Thế nhưng đám lính không kịp đến gần Tịch Nhiên thì đã bị một đạo liệt hỏa chém tới, bức lui bọn chúng về sau. Hỏa diễm tản đi, chúng mới thấy Sơ Âm đang chắn phía trước Tịch Nhiên từ bao giờ, trên tay là một thanh trường kiếm. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chúng.
“Các ngươi đụng đến chàng chỗ nào, ta thiêu chỗ đó của các ngươi.”
Từng chữ rõ ràng nhẹ tênh nhưng làm binh lính rét lạnh. Tịch Nhiên ý vị nhìn nàng nhưng không ngăn cản, chỉ quay lại ra hiệu cho Triệu Linh Nhã đưa người của bà vào trong, phía ngoài để chàng và Sơ Âm lo liệu. Sau đó chàng ung dung lấy một cái ghế ngồi xuống sau lưng nàng. Dân chúng xung quanh thấy tình hình nguy hiểm cũng chạy trốn vào nhà không dám ở lại.
Binh lính đã nhận lệnh thì không thể lui, chỉ có thể liều mạng xông vào. Sơ Âm điểm nhân một cái xoay người thi triển Lưu Hỏa Kiếm Vũ, một chiêu năm thức. Mỗi thức nàng múa đều để lại một luồng lưu hỏa khiến đám lính Nhân tộc khổ sở vô cùng. Tuy nhiên những binh lính Linh Nhân thì không. Nhìn thấy nàng không chút lưu tình như vậy chúng xông lên, mỗi người thi triển nguyên tố của mình để chèn ép nàng. Phải nói rằng vì nơi này nằm bên cạnh biển, cho nên Thủy tố dường như chiếm ưu thế. Tịch Nhiên vẫn ngồi nhìn Sơ Âm giao đấu với binh lính. Còn một chút, chỉ một chút nữa thôi. Thành hoàng ở bên kia ngắm tiểu mỹ nhân thích mắt lại mở miệng châm biếm tới Tịch Nhiên.
“Ngươi xem ngươi có đáng mặt nam nhân không. Ngồi phía sau để nữ nhân bảo vệ.”
Tịch Nhiên rũ mắt cười cười.
“Để cho nàng hoạt động một chút, tôm tép thế này không cần ta ra tay.”
Nói là nói như vậy, trong lòng chàng cũng sốt ruột lắm. Nhỡ đâu nàng bị thương thì sao đây. Bên kia Sơ Âm đã thôi dùng trường kiếm mà sử dụng đàn, bắt đầu thi triển Âm chiêu. Nàng dùng tay gảy trên phím đàn, xuất ra những âm đơn mang theo sát khí nhằm vào những tên lính Linh Nhân vừa tới. Tịch Nhiên trong mắt đầy sự tán thưởng dành cho nàng. Đối với địch đông thế này, người có nguyên lực thấp như nàng nên sử dụng chiêu thức ít hao tốn nhưng sát thương cao như Âm.
Nhưng chỉ chốc lát sau Tịch Nhiên đã nhìn thấy Sơ Âm có biểu hiện không ổn. Mặt nàng đỏ bừng, thở dốc và sắp không đứng vững nữa. Binh lính cũng thấy được nàng không ổn nên dồn toàn lực tấn công. Lúc này nàng quay sang nhìn Tịch Nhiên, lại thấy chàng mỉm cười nhìn mình. Chỉ chớp mắt nàng lại rơi vào lồng ngực thoảng hương trà ấm áp quen thuộc.
Tịch Nhiên ôm nàng mượn lực lui về sau, sau đó một tay đặt lên phím đàn ngón tay lướt qua trông nhẹ nhưng hữu lực, sóng âm đánh bay những binh lính đang xông tới. Chàng thì thầm bên tai nàng.
“Còn nhớ nửa khúc Nhạc Triều hạ đoạn ta dạy nàng không? Bắt đầu từ đó thi triển, rót tất cả nguyên lực vào.”
Sơ Âm bị chàng nói bên tai nên nhột, mặt đỏ tai hồng nói được. Sau đó tập trung đàn. Tịch Nhiên rời khỏi nàng, lúc này mới chậm rãi triệu hồi ngọc kiếm, lười biếng nói.
“Được rồi, đến giờ hạ màn rồi. Kẻ nào muốn lên thì lên nhanh đi. Lên cùng một lúc cũng được.”
Lính Nhân tộc và Linh Nhân cùng nhau xông đến, nhưng chẳng thể chạm đến chàng. Tất cả đều bị một thanh ngọc kiếm xuyên qua. Binh lính chật vật tìm kẽ hở để tấn công, mà Tịch Nhiên đứng trong vòng vây chém chém giết giết lại vô cùng tiêu sái. Được một lúc chàng lại quay về kề tai nàng nhỏ giọng.
“Đem nguyên lực nương theo âm khúc vờn quanh đây, thu lấy tất cả Hỏa tố ở không gian này.”
Nói rồi lại đỡ một đòn từ binh lính đánh tới, mỉm cười với nàng rồi mới chạy ra đối phó. Sơ Âm ở tại chỗ nghe lời Tịch Nhiên, đưa nguyên lực vờn quanh không gian, phát giác càng vờn quanh nơi này Hỏa tố của nàng càng nồng đậm, giống như thu thập được Hỏa tố của kẻ khác vậy. Phía bên kia, không một tên lính nào dám xông lên nữa. Bởi vì trên người Tịch Nhiên đã toàn là máu, máu chảy dọc thân kiếm đến mũi kiếm, từng giọt từng giọt rơi xuống. Trên mặt chàng vẫn nở nụ cười quỷ dị. Chàng lại đến bên Sơ Âm, cười nói.
“Thu lại tất cả, dẫn dắt nguyên lực của nàng về. Luân chuyển ba vòng trong cơ thể. Rồi có thể kết thúc.”
Thành hoàng bên kia bấy giờ mới kinh ngạc thốt lên.
“Các ngươi, các ngươi vậy mà dùng thuộc hạ của ta để tiến cấp!!!”
“Thì sao?” Tịch Nhiên nhướng mày ngoái lại nhìn hắn. “Vốn dĩ không cần thiết, nhưng ngươi đã tự dâng tới nơi. Ta chỉ lãnh mệnh nhận lấy thôi.”
Nói rồi chàng áp sát Thành hoàng mà không để hắn trở tay, cười âm u.
“Thành hoàng, ngươi nói xem Linh chủ gặp ngươi phải nể mấy phần? Ngươi đừng nghĩ năm xưa ngươi là con của ngoại thích[1] mà lên mặt. Kể cả Thủy tố trong ngươi đã đến cấp năm thì sao? Bổn tọa muốn phế thì sẽ phế được! Giao Khống Hồn Linh ra đây!”
“Ngươi! Ngươi là ai?” Thành hoàng run rẩy sợ hãi. Trên đời này rất ít người biết hắn là con của ngoại thích Linh tộc. Hắn tuy không được nuôi dạy ở Linh tộc, không được biết sự tình bên trong nhưng cứ mang những ưu đãi của Linh chủ để tác oai tác quái một phương. Mà người biết hắn giữ Khống Hồn Linh chỉ có người đã tặng cho hắn, Linh chủ. Nhưng người trước mặt này dường như không giống với Linh chủ hắn đã từng gặp năm xưa.
Tịch Nhiên không trả lời mà chỉ cười. Chàng biết hắn đang nghĩ gì. Ngoại trừ nội bộ cao tầng Linh tộc, bên ngoài không ai biết Linh chủ sống không thọ, lại chưa ai từng thấy Linh chủ già đi. Đây đã là bí mật tối cao của Linh tộc, cho nên hắn vẫn nghĩ chàng là Linh chủ tiền nhiệm. Năm xưa Linh chủ tiền nhiệm tặng cái này cho hắn vì một lời hứa vớ vẩn. Cho nên bây giờ chàng phải đòi lại thứ này, hắn không xứng với bảo vật.
Lúc này Sơn âm vừa tiến cấp xong, cả người không còn sức lực ngã xuống. Cơ thể nàng còn cần thời gian để điều chỉnh nguyên lực. Nàng không giống với bất kì ai, người ta tiến cấp xong sẽ vô cùng khoái hoạt mạnh mẽ, nàng tiến cấp xong sẽ mất một đoạn thời gian để thích nghi, cả người trở nên vô lực. Thành hoàng cảm thấy thời cơ tới lập tức nhảy ra khỏi kiệu ngồi, lấy ra Khống Hồn Linh thi triển Khống Hồn Thuật. Hắn điều khiển đám lính đã chết đến chỗ Sơ Âm hòng bắt cóc nàng. Tịch Nhiên đứng giữa hai lựa chọn, cứu Sơ Âm sẽ vuột mất Thành hoàng. Đuổi theo Thành hoàng thì mất Sơ Âm. Vừa lúc chàng quyết định sẽ cứu Sơ Âm, thì Triệu Linh Nhã từ bên trong chạy ra, dẫn theo vài người đến chống đỡ bảo vệ Sơ Âm. Triệu Linh Nhã hét lên với chàng.
“Công tử, mau đuổi theo hắn. Ở đây giao cho ta.”
Triệu Linh Nhã dẫu gì cũng bên cạnh Long Đản nhiều năm như vậy, cũng học được cách dùng nguyên thạch để sử dụng nguyên lực. Bên cạnh bà cũng không ít người như vậy, dù sao cũng là một thế gia cao thủ chắc chắn không ít. Nhìn thấy Sơ Âm an toàn, Tịch Nhiên xoay người đuổi theo Thành hoàng. Trông hắn béo ục nhưng chạy rất nhanh, chẳng bao lâu đã ra đến cảng biển. Tịch Nhiên trào phúng nói.
“Với cái thân hình như vậy mà ngươi có thân thủ nhanh nhẹn thế này, bổn tọa có lời khen đấy.”
“Hừ, Linh chủ, ngươi nuốt lời. Ngươi tặng cho ta bây giờ đòi lại.”
“Tặng cho ngươi là tiền nhiệm Linh chủ, không phải bổn tọa. Ông ấy không còn nữa, không tính là nuốt lời chứ.” Tịch Nhiên xuất kiếm. Nói cho hắn nghe điều này thì không thể giữ lại mạng hắn được rồi.
Thành hoàng kinh ngạc, quả nhiên không phải Linh chủ năm đó, nhưng mắt thấy Tịch Nhiên cầm kiếm cười quỷ dị đi về phía mình, Thành hoàng không nghĩ nhiều hoảng sợ quay lưng bỏ chạy ra biển. Hắn đạp sóng mà đi, dù cho nguyên lực của hắn có cao cách mấy cũng không đấu lại Linh chủ nắm giữ Thần lực. Tịch Nhiên cong môi cười, ánh mắt hiện lên tia phấn khích khó thấy muốn đuổi theo thì giữa biển xuất hiện một con yêu thú khổng lồ to bằng cả cái khách lâu ba tầng. Thành hoàng kinh hãi thốt lên.
“Hải Long!!”
Hải Long không phải là một con rồng. Nó là một con yêu thú khổng lồ, thân mình như tê giác nhưng đuôi lại dài như đuôi rồng cho nên mới được gọi là Hải Long. Năm mươi năm trước một vị Linh chủ đã phong ấn nó ở một hòn đảo, đảo đó sau này gọi là Hải Long Vĩ. Còn cắt cử người đến trông coi. Long Đản là một trong số đó.
Hải Long gầm lên dùng đuôi tấn công Thành hoàng. Thành hoàng vội xòe tay ngưng kết một thanh đao từ nước. Hắn cầm thanh đao hò hét xông tới con yêu thú đang chắn đường chạy trốn, chém một đao vào mắt nó.
Yêu thú bị đau, gầm lớn một tiếng bổ nhào đến toan nuốt chửng Thành hoàng. Thành hoàng dù sao cũng là Thành hoàng, hắn né trái né phải thoát được công kích của yêu thú. Tịch Nhiên đứng đằng sau lạnh mặt nhìn, con yêu thú này không phải bị phong ấn ở Hải Long Vĩ sao? Bọn họ làm gì để nó thoát được ra tới đây?
Thành hoàng giao đấu một lúc với yêu thú thì thấm mệt. Hắn không quen động tay chân, một thân nguyên lực chỉ để sử dụng Khống Hồn Linh điều khiển người khác. Trước giờ với cấp nguyên lực của mình đã không ai động đến hắn rồi, lấy đâu ra việc nhảy tới nhảy lui đánh nhau chứ. Phía trước là yêu thú, phía sau là Linh chủ sát khí đầy mình. Hắn đổ mồ hôi không biết làm sao. Trước đó hắn cũng từng thử thôi động Khống Hồn Linh để trấn áp Hải Long nhưng không thành. Rõ ràng đẳng cấp của hắn không đủ để đối phó với nó.
Ngay lúc đó thì Lam Vũ cùng Phong Nguyệt xuất hiện.
“Ôi trời ơi đuổi theo một ngày một đêm, cuối cùng cũng đuổi tới.” Phong Nguyệt một tay tì lên vai Lam Vũ thở dốc, cả người nhếch nhác.
“Nhìn kìa, nó đang giao đấu với ai đó. Mau đến xem.” Lam Vũ cũng không khá hơn, sắc mặt tiều tụy thấy rõ.
Vừa đến gần một chút, cả hai nhận ra đây chẳng phải là Thành hoàng đáng khinh kia sao. Phong Nguyệt buột miệng thốt lên.
“Sao hắn cả người chật vật ở đây đánh quái? Chẳng lẽ con yêu thú này đã gây hại gì cho Hải Linh thành nên hắn ra tay? Không đúng, cái tên béo ục này không giống người sẽ vì dân trừ hại…”
Nghe thấy có tiếng nữ nhân, Thành hoàng lập tức quay đầu nhìn, thấy Phong Nguyệt tuy cả người nhếch nhác nhưng bộ dáng vẫn rất xinh đẹp. Hai mắt hắn sáng rỡ, nhìn chòng chọc vào da thịt bị lộ ra của nàng.
Tịch Nhiên, “…” Cái tên bại hoại này trong lúc sống chết còn vẫn ham mê sắc dục như vậy.
Nhân lúc hắn không chú ý, con yêu thú giơ vuốt bổ tới, hắn tránh không kịp bị đánh bay xuống cảng biển. Lam Vũ và Phong Nguyệt nhìn theo hướng hắn rơi xuống mới thấy Tịch Nhiên đang đứng đó, Linh phục nhuốm đầy máu. Cả hai khiếp sợ, không biết có chuyện gì mà lại khiến Linh chủ khai sát giới. Nhưng không đợi cả hai cảm thán thêm câu nào, yêu thú đã chuyển hướng về phía họ.
Tịch Nhiên chậm rãi đi đến chỗ Thành hoàng đang nằm thoi thóp. Đòn này của yêu thú quá nặng, xương cốt của hắn như đã gãy hết rồi. Tịch Nhiên ngồi xuống đặt tay lên bụng hắn ấn ấn mấy chỗ, sau đó nhìn hắn cười. Thành hoàng nhận ra ý đồ của Tịch Nhiên run rẩy cầu xin.
“Linh chủ, ta xin ngài, đừng. Dù sao ta cũng là Thành hoàng, dù sao…cũng là ngoại thích…”
Nụ cười của Tịch Nhiên càng sâu, chàng vận sức ấn xuống, từ hai quả thận của hắn chầm chậm lấy ra được một quả cầu nước xanh thẫm đại diện cho Thủy tố cấp năm. Tịch Nhiên vừa ra tay vừa cười tăm tối nói với hắn.
“Ngươi không biết là Linh tộc không có truyền thừa gia tộc sao? Một nhà ba đời chỉ tính trực hệ. Cho nên không có nội thích ngoại thích gì hết. Ngươi, không liên quan đến bổn tọa.” Cho nên ngươi là ai thì lúc này cũng phải chết.
Thành hoàng dù nói không ra hơi vẫn giãy dụa kêu lên.
“Linh chủ ngươi…ngươi là đồ độc ác khốn kiếp. Ngươi lại dám sử dụng cấm thuật…A A A A A…”
Tịch Nhiên không nói gì, dứt khoát thu thập Thủy tố, phế đi một thân nguyên lực của hắn. Thành hoàng nằm im, không còn động đậy nữa.
***
[1] Ngoại thích: họ nhà ngoại