Đám người của Long Thần Thôn sau khi tiến vào Tổ Địa cũng không bị tách ra mà đi vào một không gian thần bí, giống như ở trong một ngôi đền. Bốn bên tường đá lạnh lẽo, trần nhà cao vót như nhìn thẳng tinh không.
Cả ngôi đền được thắp sáng lên một ánh sáng xanh mờ ảo của các bấc đèn gắn hai bên tường.
“Trưởng làng...”
Long Thiêm hơi ngập ngừng lên tiếng, không hiểu vì sao mà hắn cảm thấy một cỗ sợ hãi khó tả bao phủ bản thân mình, giống như nơi này tràn đầy một uy thế đặc thù, trời sinh đã khiến hắn phải sợ hãi.
Trưởng làng nhấc tăy lên ra dấu im lặng, thân hình chậm rãi di chuyển về phía trước. Nếu nói ai am hiểu nơi này nhất thì không ai có thể qua được trưởng làng, dù sao hắn cũng chủ trì mấy chục lần tế tổ rồi. Nhưng trưởng làm không làm ra giải thích gì cả, chỉ nói đám người đi theo mình mà thôi.
Ngồi đền hết sức rộng rãi, trải dài không thấy phần cuối, mọi người tiến lên đến đâu thì ánh đuốc tự bốc cháy, thắp sáng đến đó, khung cảm yên lặng quỷ bí vô cùng. Người trẻ tuổi tinh thần căng cứng đề phòng nhìn về bốn phía, giống như chỉ cần có chút dị động là bọn hắn sẽ động thủ liền.
Nhưng không gian tĩnh mịch chẳng có bất ngờ gì, cái sự đè nén này kinh khủng hơn nhiều so với việc phải chiến đấu, có khi không chịu nổi mà điên mất ý chứ.
Ngay khi có người sắp không chịu nổi nữa, thì khung cảnh trước mặt bắt đầu tiến đến phần cuối, từng nấc thang hiện ra trước mắt.
Tổng cộng ba trăm sáu mươi bậc thang đá, trên đỉnh bậc thang dẫn đến một đài bằng phẳng, trên đài chỉ có một chiếc bàn lớn, trạm khắc tinh tế tỉ mỉ. Trên bàn trống trải chỉ có một cái bài vị cùng một cái lư hương, ngoài ra không có bất cứ vật gì hết.
Lư hương có tro hương đã cháy tàn, phủ đầy đến miệng lư. Lư hương này cũng khá kỳ lạ, dùng vật liệu giống như kim loại nhưng cũng không phải kim loại, giống như ngọc nhưng không phải ngọc, khong nhận ra là vật liệu gì. Lư hương màu đồng, trạm chổ tinh mĩ vô cùng, bốn mặt vuông vức có đầu rồng quấn quanh.
Bài vị đặt chính giữa, ngay phía sau lư hương, phong cách trạm trổ giống y hệt, cũng cùng là một loại vật liệu, nhưng khác với lư hương có vẻ bình phàm cổ kính ra thì bài vị lại phát ra một cỗ khí thế uy nghiêm bá đạo.
Đứng ở dưới chân cầu thang, người của Long Thần Thôn có cảm giác hít thở không thông, áp lực đè nén hóa thành thực chất khiến bọn hắn khó mà động đậy, được. Đồng thời, từ trong tâm can lọ ra một ý niệm sợ hãi, muốn thần phục không thể phản kháng với uy áp này.
Đây rõ ràng là huyết mạch áp chế.
Con cháu đối mặt với tổ tiên không được phản kháng, cũng không có khả năng phản kháng, tất cả phải tuân theo một cách vô điều kiện.
Trưởng làng cùng các cường giả thế hệ trước thì khá hơn đôi chúi, nhất là trưởng làng, thân thể cũng không nhún cái nào, chẳng qua lão muốn cho đám thiếu niên tôn kính tổ tiên cho nên mới chậm chạp không lên tiếng.
Một hồi lâu sau, đám người Long Chúc có vẻ thích ứng rồi, trưởng làng mới bước lên một bước, huyết dịch trong người lao nhanh, tiếng máu sôi trào cuồn cuộn nhưng sóng biển gầm thết.
Cỗ khí thế này hết sức đặc thù, tự thành một dạng, mỗi người sẽ sở hữu một loại riêng không ai giống ai. Nhưng cho dù có phát triển thế nào cũng không thể rời đi căn bản, giống như cành lá đi xa đến đâu vẫn mọc ra từ thân cây.
Cho nên cỗ khí thế của trưởng làng cũng không cần tận lực đi điều chỉnh, chẳng bao lâu đã hòa hợp vòa cùng uy áp trên lệnh bài, trưởng làng bắt đầu ngâm xướng với một giọng điệu khác lạ. Trưởng làng sử dụng ngôn ngữ của Long Thần Thôn nhưng cao điệu thì rất khác, tiếng ngâm xướng như có một loại ma lực mọi người nghe được nhưng không thể hiểu được trọn vẹn, càng không thể bắt trước nói theo được.
Đám người chỉ có thể hiểu được đại ý là kính ngưỡng Tổ Thần, cùng với cầu ngài che chở.
Bốn người trung niên khác thì lần lượt bày ra các vật phẩm cúng tế, rất nhiều kỳ hoa dị thảo bên trong mê cung cùng với các bộ phận của quái thú, sử dụng thú huyết đến vẽ một loài đồ hình kỳ lạ nào đó.
Bày biện xong thì tiếng ngâm xướng của trưởng làng cũng càng ngày càng cao, đám người hai mắt trừng lớn, tiếng tim đập trong lồng ngực cũng bất giác nhảy lên nhanh chóng như tiếng ngâm của trưởng làng.
Khuôn mặt của đám người đỏ lên vì tốc độ máu lưu động quá nhanh, giống như cơ thể bị bơm quá đầy máu, có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, nhưng dưới uy áp của bài vị chống đỡ lại, ngăn không cho đám người bạo thể mà chết.
Một ánh sáng lóe lên, vật phẩm toàn bộ biến mất, thoáng cái xuất hiện ở trên bài tận đỉnh của bậc thang. Đôi mắt của trưởng làng bắn ra tinh mang, lão bắt đầu bước ra một bước, đi lên bậc thang đầu tiên, giọng ngâm xướng không ngừng.
Đám người cũng không tự chủ theo sau, hai mắt vô thần trừng lớn, cơ thể giống như những con rối tự mình động đậy. Ý niệm của bọn hắn lúc này đang chìm trong không gian kỳ lạ, ngưỡng vọng về hình bóng của tổ thần, thân cao hàng triệu mét, bao phủ trong ánh sáng thần thánh.
Cứ như vậy, từng người chậm rãi leo lên ba trăm sáu mươi bậc thang đá. Tư chất cùng thực lực của mỗi người cũng có sự khác nhau, nhưng toàn bộ đều không có một ai gặp bất trắc, thuận lợi tiến đến đỉnh.
Trưởng làng toàn thân tắm trong mồ hôi, quần áo ướt sũng, giọng ngâm xướng không dám hạ xuống nhưng khuôn mặt đã hốc hác đi rất nhiều, đồng thời cũng biểu hiện ra sự hụt hơi đáng kể.
Ánh mắt của trưởng làng là ánh mắt có hồn duy nhất trong đám người lúc này, lão đứng đối mặt nhìn về bài vị, quỳ xuống bái một bái, đầu chạm đến mặt đất, sau đó kết thúc tiếng ngâm. Ánh mắt của lão nhìn về phía sau của bài vị, trên bức tường đá trạm chổ một bước tượng hùng vĩ.
“Tổ Thần, ta tới rồi.”
Nói xong, trưởng làng lấy tay của mình đưa lên trên trán. Phốc một tiếng, huyết dịch bắn tung tóe, hai ngón tay của lão giống như làm bằng thép, xuyên thủng thùy trán của mình, sau đó chậm rãi rút ra một mảnh xương.
Mảnh xương này màu vàng kỳ lạ, không phát xạ ánh sáng mà hơi ảm đạm. Hình dáng của nó cũgn rất kỳ quái, tròn dẹp giống như đồng xu, độ lớn chỉ cỡ ba ngón tay, hoàn toàn không ăn khớp với bất cứ khúc xương nào trong cơ thể con người.
Trưởng làng giống như không biết đau đớn, hai tay nâng mảnh xương thả vào trong lư hương, huyết dịch trên đó nhanh chóng bị tro hương hút khô tất cả.
Theo đó, bài vị sáng lên, đúng hơn là chữ viết trên bài vị phát ra quang huy mãnh liệt, toàn bộ rọi xuống mảnh xương tròn trong lư hướng, mảnh xương cũng không khách khí, đem toàn bộ quang huy hút lấy, từ khúc xương dần dần tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Bức tượng được điêu khắc nổi trên tường đột ngột mở miệng, toàn bộ quang huy lẫn người của Long Thần Thôn đều hóa thành chất lỏng, bị bức tượng hút vào trong bụng, kể cả khúc xương kỳ dị kia cũng không thoát khỏi, thậm chí thần đàn cũng biến mất không thấy đâu nữa. Đồ vật cúng tế ở trên bàn cũng biến mất trong miệng của bức tượng.
...
Tình cảnh tương tự cũng diễn ra ở một bên thần điện khác, chỉ khác ở chỗ người ở đây là người của Tiên Nhân Động, ánh sáng từ khúc xương tròn phát ra là ánh sáng năm màu trộn lẫn vào nhau, giống như ngũ hành tương sinh tương khắc, phân rồi lại hợp.
Lam tượng trưng cho thủy.
Hồng tượng trưng cho hỏa.
Nâu tượng trưng cho địa.
Lục tượng treng cho mộc.
Vàng tượng trưng cho kim.
Ánh sáng năm màu chiếu rọi bốn phía, sau đó cũng bị một bức tượng khuôn hình dữ tợn mở miệng cắn nuốt tất cả.
Không gian lại lâm vào yên tĩnh tịch mịch, không có một chút dị động nào.
...
Dương Thiên bước đến bên bức tường trong suốt, huyền khí bị hắn khống chế lưu chuyển theo một nhịp điều kỳ lạ, rung động khuyếch tán ra toàn bộ cơ thể, khống chế từng tế bào đồng đều theo một cách nhất định.
“Tiểu tử kia định làm cái gì?”
Mấy người đang ngồi xếp bằng nhưng thời khắc nào cũng chú ý đến động tĩnh xung quanh. Thấy hành động của Dương Thiên thì ai cũng chú ý đến, mọi người ở đây đều nhận ra Dương Thiên trở nên khác biệt, nhưng cụ thể khác ở đâu lại không thể nhìn ra rõ ràng.
Bọn hắn đến đây cũng có một thời gian rồi, cũng thử nhiều thủ đoạn xem có thể tiến vào bên trong hay không, nhưng hoàn toàn không có chút manh mối nào cá, tất cả chỉ có thể trung thực phá giải bia đá thôi. Nhưng Dương Thiên đến bên bức tường, rõ ràng không giống như thăm dò mà giống như có nắm chắc tiến vào bên trong.
Mọi người đi được đến đây đều là hàng ngũ thiên tài đỉnh cấp, không ai là kẻ ngu ngốc nên cũng không có ai tùy tiện coi thường người khác cả. Mặc dù có kẻ tâm cao khí ngạo, trong lòng âm thầm cười lạnh rằng Dương Thiên sẽ không thể thành công, nhưng cũng không bỏ xót nhất cử nhất động nào của Dương Thiên.
Vừa muốn xem Dương Thiên bị xấu mặt, vửa muốn xem Dương Thiên đã lục lọi ra bí kíp gì. Nhưng bọn hắn chỉ cảm thấy Dương Thiên hơi không được bình thường thôi, còn chưa kịp hiểu ra cái gì thì Dương Thiên đã nhấc chân, dễ dàng xuyên qua bức tường chắn, đi vào phía trong đó.
“Không được!”
Mấy người thấy thanh hô lên, khuôn mặt biến đổi tức thì, không nghĩ đến Dương Thiên có thể đi xuyên vào trong đó, không nhìn đến tường chắn bảo hộ. Mấy người cũng không thể nào bình tĩnh được, lập tức xuất thủ, mong muốn tiến đến theo Dương Thiên, hoặc ít nhất có thể lôi Dương Thiên ra ngoài.
Một đám nhao nhao bắn ra huyền linh thuật của mình, hoặc là cây vào tốc độ của bản thân mà lao đến, trong chớp mắt bắt vào vị trí cũ của Dương Thiên, đáng tiếc tất cả đều bị bức tường cho cản lại, huyền linh thuật lấp lánh đầy trời khiến cho đám người không thể không lùi lại.
“Đáng chết!!!”
Một thiếu niên gầm thét, thân hình từ trên không trung tiếp đất, khí thế kinh thiên bùng nổ ra bốn phía, áp lực ở nơi này giống như không có bất cứ ý nghĩa gì với hắn, đồng thời ánh mắt của hắn khóa chặt thân vào một người.
Tửu Quỷ.
Hồng Nguyệt Lân.