Huyền Học Đại Sư Không Phải Người

Chương 7



"Nếu chuyện như vậy lại xảy ra một lần nữa chị nhất định sẽ tới chỗ em." Kỷ Lam lập tức nói.

"Dạ được."

Nghe xong, Kỷ Lam liền cúp máy.

Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Kỷ Lam lại trông thấy Ngao An An nhìn điện thoại di động giống như đang suy tư điều gì, lòng bỗng chốc hồi hộp, "Tôi..."

"Cô có thể mua cho ta một chiếc điện thoại giống như chiếc cô đang cầm không? Về phần tiền, đợi khi nào ta có rồi sẽ trả lại sau."

"Không... Không thành vấn đề." Kỷ Lam ngập ngừng một chút, lập tức đáp. Tuy rằng cô không biết đối phương cần di động để làm gì, nhưng hiện tại đã đến nước này cô cũng chỉ có thể đồng ý mua thôi.

Nhìn thái độ của Kỷ Lam, Ngao An An nhướng mày nói: "Vì cô là một người hiểu chuyện nên tôi khuyên cô một câu, cái cô diễn viên tên Tôn Tiệp dưới trướng của cô thực sự không tốt cho lắm đâu. Ta thấy nếu cô có nhiều tài nguyên thì tốt nhất nên tìm một người mới khác đi."

Nghe Ngao An An nói như vậy, Kỷ Lam sửng sốt một chút, "Em ấy không tốt chỗ nào thế?"

"Ấn đường quá hẹp, chứng tỏ cô ta không phải người khoan dung độ lượng có thể tha thứ cho kẻ khác. Hơn nữa đuôi mày loạn, loại người này sẽ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, địa vị thấp thì không vấn đề gì nhưng một khi địa vị thay đổi, tham vọng sẽ ngày càng lớn, cô không kiểm soát được cô ta đâu." Ngao An An nói một cách thản nhiên, nhưng mỗi một câu nói của cô đều đánh mạnh vào lòng Kỷ Lam.

Theo bản năng, Kỷ Lam muốn phủ nhận lời Ngao An An nói.

Dù sao Tôn Tiệp ở trước mặt cô luôn rất nghe lời, lại biết ăn nói, quan trọng nhất là luôn nỗ lực làm việc, cũng vì những điều này mà cô coi trọng Tôn Tiệp hơn những người khác, phân chia tài nguyên cho em ấy cũng nhiều hơn vài phần.

Mà Tôn Tiệp cũng không phụ kỳ vọng của cô, từng bước một mà phát triển, hiện tại đã dần dần có được ít danh tiếng, có thể thấy trước mắt là tương lai tươi sáng, vậy mà Ngao An An lại nói với cô rằng người như Tôn Tiệp không dụng được? Như vậy làm sao cô có thể tin?

Nhưng ở trong lòng cô luôn tồn tại cảm giác sợ hãi với Ngao An An vì vậy lời nói chưa tới bên miệng đã bị Kỷ Lam ép nuốt trở lại bụng, mở miệng nói sang lời khác: "Cảm ơn cô nhắc nhở."

Ngao An An không tỏ ý kiến gì với thái độ của Kỷ Lam, "Lời đã nói hết."

Sau đó Ngao An An không để ý tới Kỷ Lam nữa, tiếp tục xem TV.

Kỷ Lam thấy thế cũng không dám nói gì, sau đó nhìn thời gian mới phát hiện đã sáu giờ rồi.

Nhận thấy bụng đang đói, Kỷ Lam lấy di động để gọi cơm.

Sau khi chọn bừa vài món, Kỷ Lam trở về phòng của mình trước.

Tuy rằng Ngao An An yêu cầu cô ở lại, nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân không nên ở cùng một chỗ với Ngao An An thì hơn.

Một lát sau, chuông ở cửa nhà vang lên.

Mũi của Ngao An An nhanh nhạy phát hiện mùi hương mê người ở bên ngoài, tâm niệm vừa động, lập tức đi mở cửa.

"Xin chào, là cô Kỷ sao? Cơm hộp của cô... Tới rồi." Nhân viên giao cơm hộp nói, vừa nhìn thấy gương mặt của Ngao An An thì bị kinh diễm một chút.

Lúc này, Kỷ Lam cũng từ trong phòng đi ra, vừa tới cửa đã thấy nhân viên giao cơm hộp đang đứng cùng Ngao An An mặt đối mặt, mà người nhân viên này còn đang đưa hộp cơm tới trước mặt Ngao An An.

Sắc mặt Kỷ Lam vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc không thôi, tiến lên nói với nhân viên giao cơm hộp: "Cậu thấy được cô ấy à?"

"Đương nhiên là nhìn thấy rồi." Nhân viên giao cơm hộp khó hiểu mà trả lời.

Trên mặt Kỷ Lam hiện rõ vẻ kinh nghi không đổi.

Mà lúc này, Ngao An An đã nhận lấy hộp cơm, nói với nhân viên giao hàng, "Cảm ơn."

"Không có gì." Nhân viên giao cơm đáp lời, sau đó xoay người rời đi, chỉ là trong đầu vẫn hồi tưởng lại lúc nhìn thấy Ngao An An, trong lòng nhịn không được than một tiếng: Xô gái kia thật xinh đẹp.

Bên này, sau khi Ngao An An cầm hộp cơm liền trở về phòng, rồi nhìn về phía Kỷ Lam nói: "Đây là đồ ăn của các cô sao? Mùi thơm quá."

Kỷ Lam nghe tiếng Ngao An An nói, giật mình hoàn hồn, sau đó theo bản năng hỏi: "Sao người giao cơm kia có thể nhìn thấy cô?"

"Ta muốn cho ai nhìn thì người đó có thể nhìn được thôi." Ngao An An thuận miệng trả lời.

Nghe được lời này, Kỷ Lam mới chợt phản ứng lại, đúng vậy! Cô có thể nhìn thấy thì sao những người khác lại không thể chứ!

"Ta có thể ăn thử một chút cơm hộp này của cô không?" Ngao An An hỏi.

"...Được." Thực ra Kỷ Lam nghĩ, ăn của Ngao An An chắc là ngửi đồ ăn thôi.

Mặc dù như vậy rất kỳ quái, nhưng đồ ăn bị ngửi xong chắc là cô vẫn có thể ăn được.

Chỉ là lát sau...

Kỷ Lam chứng kiến một cảnh khiến cô trợn mắt cứng họng.

Trước mắt cô, Ngao An An cho một miếng gà rán vào miệng, còn lộ ra vẻ mặt ăn thật ngon.

Kỷ Lam cảm thấy thế giới quan của mình lại thay đổi lần nữa.

Quỷ... Quỷ cũng có thể ăn sao?

Vừa nghĩ tới, Kỷ Lam đã nhịn không được đem lời trong lòng ra khỏi miệng.

Nhưng sau khi hỏi xong, Kỷ Lam lại cảm thấy có chút ảo não, cô hỏi chuyện này làm cái gì chứ, người ta chắc gì đã thèm trả lời mình!

Chỉ là vượt ngoài ý muốn của Kỷ Lam, Ngao An An lại mở miệng trả lời.

"Đúng là quỷ không thể ăn được, nhưng ta có nói ta là quỷ bao giờ đâu?"

Kỷ Lam mới nghe nửa câu đầu còn nghĩ nói nếu không thể ăn thế sao cô lại đang ăn ngon lành vậy kìa, nhưng sau khi nghe được nửa câu còn thì cô lập tức bị kinh sợ.

Cái gì? Cô ấy... Cô ấy không phải quỷ?

"Vậy cô là... Người?" Kỷ Lam tính hỏi thử, trong lòng dâng lên một ít hy vọng, có lẽ đối phương chẳng qua chỉ là một người có khả năng đặc biệt gì đó thôi.

"Ta cũng không phải người." Ngao An An nhanh chóng phủ nhận.

"Vậy cô..." Rốt cuộc là thứ gì?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv