"Cô... cô... cô... cô..." Kỷ Lam nói năng lộn xộn chỉ tay vào Ngao An An, cảm giác hai chân mềm nhũn.
Từ trước tới nay, cô luôn tin vào khoa học, dĩ nhiên không thể nào tin trên đời này lại có ma quỷ.
Nhưng tình cảnh này đang ở trước mặt cô: Sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp này chẳng phải phản khoa học quá sao?
"Ta làm sao?" Nhìn sắc mặt Kỷ Lam đã tái nhợt, Ngao An An hỏi ngược lại. Ngồi xuống sô pha, cô vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói: "Ta thấy cô hình như đứng không vững, hay là ngồi xuống đây đi chúng ta vui vẻ tâm sự."
Nghe xong lời này, tim Kỷ Lam đập nhanh một nhịp, môi mấp máy: "Cô có oan khai oan, có thù báo thù. Xin đừng đến tìm người vô tội."
Ý nói Kỷ Lam vô tội, có chuyện gì cũng đừng tìm tới cô.
Nghe vậy, Ngao An An vội cười nhìn Kỷ Lam: "Người ta tìm chính là cô. Ta từ nhà của cái cô Tô Tiệp kia mà đến đây."
Lời nói của Ngao An An khiến người Kỷ Lam càng thêm run.
"Tôi... tôi... tôi... Tôi chưa từng làm chuyện gì xấu. Cũng không quen biết cô, cô tìm... tìm tôi có chuyện gì?"
Sau khi run rẩy nói xong, Hỷ Lam lập tức hận bản thân không thể tát cho mình một cái, lời như vậy mà cô cũng dám nói ra.
Quả thật, cô gái trước mặt rất đẹp. Thời gian cô ở trong giới giải trí tương đối dài, nhưng chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp đến thế. Nhưng vừa nghĩ đến thân phận của cô gái này, cả chút ý nghĩ thưởng thức cô cũng không dám có.
Không ngờ cô lại gặp phải quỷ... Trong đầu Kỷ Lam liên tục lặp lại một câu như vậy.
"Ta chỉ muốn hỏi cô, rằng ta ở đây một thời gian có tiện hay không? Ta chưa hiểu rõ về thế giới này nên cần người giúp đỡ học hỏi thêm." Ngao An An giải thích với Kỷ Lam.
Thấy Kỷ Lam nghe xong lời mình toàn thân run rẩy, cô mỉm cười tỏ thành ý: "Này, cô không cần sợ ra vậy đâu! Ta không có hứng thú với mạng sống của cô. Nếu cô chịu giúp ta, ta chắc chắn sẽ báo đáp cô thật tốt."
"Không... Không... Không cần." Không cần báo đáp, cô nào dám chứ.
"Ý cô là cảm thấy thuận tiện?" Ngao An An hơi nhướng mày hỏi ngược lại.
"Không..."
"Hả?" Âm cuối của cô hơi cao lên.
"Tiện, tiện..." Kỷ Lam lập tức đổi giọng.
Đao đã kề trên cổ, cô còn có thể từ chối sao?
Không thể từ chối, vẫn nên thức thời chút, ít nhất bây giờ tính mạng còn được an toàn.
Dù sao kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Nghĩ đến đó, Kỷ Lam không nhịn được mà cười khổ.
Tuy nhiên không thể không nói, dường như sự sợ hãi trong lòng cô đã vơi bớt đi ít nhiều rồi, chỉ có trong lòng còn hồi hộp chưa yên.
"Vậy về sau phải làm phiền cô rồi." Ngao An An khách khí nói.
"...Được." Kỷ Lam do dự một lúc rồi đáp lại. Tạm thời chỉ có thể suy nghĩ cho... tính mạng nhỏ này của cô.
Quỷ Đao Lao đứng một bên chứng kiến cảnh này, khóe miệng bất giác run rẩy.
Cảnh này cũng quen quá rồi.
Hình như hắn cũng bị khuất phục như thế.
Khác biệt chính là, hắn bị uy hiếp bằng vũ lực, còn người này thì bị khủng bố tinh thần.
Nhưng để so với hắn, người này đúng là bị dọa khủng khiếp hơn.
Nghĩ đến đây, quỷ Đao Lao cảm thấy tâm trạng mình lập tức được an ủi.
Có người còn thảm hại hơn so với hắn này!
Sau khi cảm thấy vấn đề đã giải quyết xong, Ngao An An cầm lấy điều khiển mở TV lên.
Kỷ Lam nhìn Ngao An An quen cửa quen nẻo bật TV xem, trong lòng thấy vô cùng phức tạp.
Còn nói TV bị trục trặc. Xem ra TV tự động bật lên, tự động chuyển kênh, tất cả đều là kiệt tác của con quỷ này đây.
Mà con quỷ này, hiện tại sẽ ở nhà cô.
Nghĩ vậy, Kỷ Lam chỉ cảm thấy sóng gió đang gào thét trong lòng mình. Lại nhìn Ngao An An trên sô pha, cô chỉ có thể cố gắng chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Sau khi Kỷ Lam bình tĩnh lại, nhìn thời gian đã là giữa trưa rồi.
Bụng cô cũng đang réo.
Nhìn Ngao An An đang chăm chú xem TV, Kỷ Lam chần chờ một lúc mới mở miệng: "Cô có muốn ăn gì không? Hay cô ăn hương khói?"
Kỷ Lam hỏi theo suy nghĩ của mình, chẳng phải quỷ sẽ ăn thứ đó sao?
"Ta không cần ăn." Ngao An An trả lời Kỷ Lam, sau đó nghĩ thế nào lại quay sang hỏi quỷ Đao Lao ở bên cạnh: "Ngươi ăn hương khói sao?"
Dù sao đây cũng là thuộc hạ của mình, nên quá bạc đãi.
Quỷ Đao Lao thấy Ngao An An hỏi đến mình, ánh mắt lập tức sáng lên.
Trước kia chỉ có ngày tết Trung Nguyên, bọn hắn mới có thể ngửi một chút hương hỏa. Quỷ Đao Lao bọn hắn không thể lang thang ở nhân gian như một số quỷ khác, giờ có được cơ hội này, thật không thể nào tốt hơn.
Quỷ Đao Lao liền nhìn về phía Kỷ Lam bằng ánh mắt trông mong háo hức.
Kỷ Lam không thấy được quỷ Đao Lao, lúc nghe thấy Ngao An An nói, sắc mặt cô lập tức trắng bệch.
"Trong nhà còn... còn có quỷ?" Kỷ Lam nhìn xung quanh, thanh âm lại trở nên run rẩy.
Nhà cô rốt cuộc có mấy con quỷ vậy?
Trong lòng bị nỗi sợ hãi bao vây, thật muốn bỏ chạy cho xong.
"Ừm, có một con quỷ Đao Lao." Ngao An An gật đầu xác nhận, nhìn về phía quỷ Đao Lao: "Hiện hình cho cô ấy thấy đi! Dù sao sắp tới cũng ở chung dưới một mái nhà."
Kỷ Lam xong, bàn tay vội siết chặt lại.
Quỷ Đao Lao nghe được lời Ngao An An nói, lập tức hiện hình.