Đại sư Liên đã từng bắt vô số quỷ nhưng thấy được hào quang công đức chiếu xuống lại là lần đầu tiên, hơn nữa lần này ông còn không có ra tay.
Như vậy là ông hưởng ké Ngao An An hả?
Giờ khắc này, trong lòng đại sư Liên âm thầm đưa ra một quyết định.
Về sau, nhất định bám gót thật sát Ngao An An.
Ngoài đại sư Liên ra, quỷ Đao Lao cũng coi như thu được tương đối lợi ích, sau khi hấp thu sát khí của con quỷ kia, hắn trực tiếp từ Lệ quỷ biến thành Quỷ tướng, sát khí toàn thân càng thêm ngưng đọng, mặt cũng càng thêm xanh.
Lúc này, quỷ Đao Lao rất vui vẻ nhìn cánh tay màu xanh lục của mình, đây là tượng trưng cho việc hắn ngày càng mạnh mẽ hơn đó.
Càng xanh, càng mạnh!
Về phần Ngao An An, khi nhận thấy hào quang công đức chiếu lên người mình nhiều như vậy, liền cảm thấy linh lực bị hao tổn lúc vượt giới dường như khôi phục lại không ít, trong lòng thoáng chút vui mừng.
Mặc dù có bốn mươi chín Thiên Đạo đưa cô tới đây nhưng để có thể tiến vào thế giới này một cách thuận lợi, cô cũng phải tự mình xuất lực xé rách thời không.
Rồi đến khi cô rời khỏi đây lại phải tự xé thời không lần nữa, lúc đó chắc chắn sẽ cần tới nguồn linh lực to lớn chống đỡ, cô vốn còn chưa tìm được phương pháp bổ sung linh lực nhanh chóng, hiện tại hào quang công đức này lại đem tới cho cô một tin vui bất ngờ lớn đến như vậy.
So với để linh lực chầm chậm tự khôi phục, thì hiển nhiên hấp thu hào quang công đức sẽ nhanh hơn nhiều.
Xem ra, về sau có thể tiêu diệt nhiều ác quỷ chút để thu thập công đức.
Nghĩ đến đây, Ngao An An càng thêm tự tin vào thể chất "khí vận vô địch" của mình.
Đầu tiên là gặp quỷ Đao Lao, rồi lại gặp Kỷ Lam, kế tiếp là gặp đại sư Liên, bên trong dường như có gì đó dẫn dắt cô từng bước đi được đến ngày hôm nay.
Nếu đúng là như thế, vậy những ngày sau ở thế giới này, cô hẳn là nên thuận theo tự nhiên thôi.
"Đại sư Liên, đại sư Ngao, lần này thật sự cảm ơn hai người." Giang Đông sau khi phản ứng lại đã vội vàng đi tới nói lời cảm tạ.
Hôm nay, thật sự khiến anh được một phen mở mang tầm mắt, cũng rõ trên thế giới này tồn tại những thứ mà không phải ai cũng biết.
"Bọn ta cũng chỉ là nhận tiền làm việc thôi." Ngao An An nói thẳng.
Giang Đông vừa nghe, nhanh chóng đáp lời: "Đại sư Ngao yên tâm, tiền rất nhanh sẽ gửi tới tài khoản của hai người, không thiếu một đồng."
Nhìn thái độ của Giang Đông, ánh mắt Ngao An An lóe lên: "Nói đến vấn đề này, anh có thể giúp tôi một việc được chứ?"
"Ngao đại sư có việc gì cần xin cứ nói."
"Từ nhỏ tôi ở trong núi tu hành, gần đây mới chuyển vào thành phố sinh sống, mà giấy tờ tùy thân đều bị mất nên cũng không có cái gọi là tài khoản ngân hàng, vì thế nên..."
"Đại sư Ngao yên tâm, tôi sẽ mau chóng giúp cô xử lý chuyện hộ khẩu với tài khoản." Giang Đông nghe xong vội vàng đồng ý.
Anh còn đang nóng lòng nghĩ cách tạo mối quan hệ tốt với Ngao An An, vậy nên cơ hội này đối với anh đúng là cầu còn không được!
"Ừm, vậy phiền anh rồi." Ngao An An thấy Giang Đông thức thời như thế, khách khí nói.
"Không phiền, không phiền chút nào." Giang Đông vội vàng đáp.
Sau đó, Giang Đông lại mời Ngao An An dùng cơm tối.
Ánh mắt Ngao An An sáng lên, lập tức đồng ý.
Vừa được ăn ngon lại không tốn tiền, cô đương nhiên đồng ý.
Trong lòng Giang Đông lại có thêm một ấn tượng khác về Ngao An An: Thích ăn.
Đồng thời cảm thấy hình như bản thân đã tìm ra cách lấy lòng Ngao An An.
Đại sư Liên ở một bên thấy cảnh này, ánh mắt nhìn Ngao An An tràn đầy khâm phục.
Một lúc sau, Ngao An An ăn no nê mới trở về nhà Kỷ Lam.
Lúc về đến nơi, Kỷ Lam vẫn chờ Ngao An An ở phòng khách như trước.
Khác với lần chạy trối chết hôm trước, lần này Kỷ Lam lại chủ động mời Ngao An An ngồi xuống.
Nhìn thấy Kỷ Lam mời mình, Ngao An An khẽ nhướng mày.
Không biết Kỷ Lam có biết trên đời này có một câu: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!(*)
(*)Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá cũng là chuyện trộm cắp.
"Tìm ta có chuyện gì sao?" Sau khi ngồi xuống, Ngao An An trực tiếp hỏi Kỷ Lam. Còn quỷ Đao Lao bởi vì hôm nay hấp thu quá nhiều sát khí, vừa trở về liền nói với Ngao An An là hắn muốn bế quan, ngay sau đó lập tức biến mất. Lúc này phòng khách chỉ còn Ngao An An và Kỷ Lam.
Kỷ Lam nhìn vào đôi mắt sáng trong của Ngao An An, chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình ở trước mặt Ngao An An dường như không có cách nào che giấu, lại không dám mở miệng chặn ngang lời Ngao An An, vì thế đề cập thẳng tới việc Chu Thế Tân muốn mời Ngao An An đóng phim.
"Đóng phim?" Nghe xong, Ngao An An nhướng mày, giọng điệu có chút hứng thú.
Trên thực tế, đối với những điều mới lạ cô vẫn tò mò muốn thử một lần.