Trịnh Bân thở dài. Sư đệ thì sư đệ, tuy cậu không hề ưa gì người ta, nhưng không thể phủ nhận được thành tựu của hắn trong ngành thiết kế sư.
Cậu còn hỏi hệ thống thêm một vài chuyện, sau khi hỏi đủ mới suy tính phương hướng tiếp theo của mình.
Phi thuyền do thám cuối cùng đã rời khỏi hành tinh Lam Ảnh vào hai ngày trước, Trịnh Bân không có phương tiện để quay về.
Cậu có suy tính đến việc sửa chữa Ám Vân, nhưng nguyên liệu không đủ, nếu Tiểu Bảo Bối có thể đưa hắn vào phòng thực nghiệm ảo thì tốt rồi.
“Ai bảo tôi không thể đưa cậu vào phòng thực nghiệm ảo?”
“Không phải phòng thực nghiệm ảo phải thông qua khoang giả lập mới tiến vào được sao?”
“Đúng là như thế, khoang giả lập giống như một công cụ trung gian giúp cậu sử dụng phòng thực nghiệm ảo dễ dàng hơn. Không có khoang giả lập, công cụ trung gian sẽ biến thành máy thông tin đang sử dụng trên tay cậu. Tuy nhiên điểm tích phân cần tiêu hao gấp ba lần so với sử dụng khoang giả lập.”
Trịnh Bân nghe xong thì kiểm tra số tích phân mình đang sở hữu.
[Ký chủ còn một phần thưởng nhiệm vụ chưa nhận.]
Cậu chưa kịp nhấn vào bảng thông tin của mình thì một ô thông báo khác đã nhảy ra.
Ngón tay Trịnh Bân thoáng ngừng giữa không trung rồi mới bấm vào ô đó.
[Nhiệm vụ chức nghiệp: Thăng cấp chức nghiệp là điều tất yếu. (Đã hoàn thành).
- Chi tiết nhiệm vụ: Lam Ảnh tinh cầu từng là quê hương của Huyễn Hình Sư, tuy hiện tại đã biến thành một vùng đất hoang, nhưng chắc chắn còn ẩn giấu rất nhiều kỳ ngộ và nguy hiểm. Trong thời gian ở tinh cầu, ký chủ bắt buộc phải chế tác ra mười mẫu Ori sơ cấp, tăng chiến lực bản thân lên.
- Phần thưởng:
+ 20000 điểm tích phân.
+ Điểm thăng cấp chức nghiệp (đánh giá trực tiếp khi mỗi mẫu Ori được hoàn thành).
+ Mở ra cửa hàng cấp trung.
+ Hai cơ hội quay thưởng.]
Phải rồi, trong đoạn thời gian Trịnh Bân ở trong không gian truyền thừa, cậu chưa từng quên chuyện không ngừng luyện tập để tạo ra những Ori mới. Đặc biệt, nhờ những tri thức tích góp của các vị tiền bối, cậu đã tìm được con đường phát triển sức mạnh riêng của mình.
Trịnh Bân của bây giờ, không còn là quả hồng mềm dễ bị người nắn bóp nữa.
[Ký chủ có nhận phần thưởng hay không?]
Ô thông báo nhắc nhở lại hiện ra. Trịnh Bân dứt khoát nhận phần thưởng.
Số tích phân tiêu hao khi tiến vào phòng thực tế ảo bằng khoang giả lập là một trăm tích phân trong một giờ thực tế, như vậy đối với máy thông tin là ba trăm tích phân.
Trịnh Bân cảm thấy với con số gần bảy mươi nghìn điểm đang có thì vấn đề đó là chuyện nhỏ.
Việc sửa chữa Ám Vân sẽ không mất nhiều thời gian như khi chế tạo thân thể cho Tiểu Bảo Bối. Khi đó cậu phải mày mò mọi thứ từ con số không, chuyện thực nghiệm thất bại xảy ra như cơm bữa. Nhưng Ám Vân là đứa con do cậu chế tạo ra. Không ai hiểu rõ về nó hơn Trịnh Bân cả.
Dù vậy, cả kể không ăn không ngủ đi nữa, Trịnh Bân muốn sửa chữa xong vẫn phải mất ít nhất năm ngày.
“Việc trở về cứ tạm gác lại đã. Tôi còn một chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Trịnh Bân vừa nói vừa từ trong balo hệ thống lấy ra một quả cầu xanh tản ra nguồn năng lượng mãnh liệt. Thứ năng lượng này kích thích đến Hàn Cực Lang đã yên tĩnh theo dõi gần đó.
Nó thèm khát nhìn chằm chằm quả cầu, hận không thể xông lên cướp lấy.
Thời điểm Trịnh Bân xuất hiện, Hàn Cực Lang vừa có chút nghi hoặc, lại có chút coi thường.
Tên con người này không có khí tức của kẻ mạnh. Trong mắt nó, Trịnh Bân còn không bằng con Tốc Thố cấp một.
Biết là thế, nhưng trực giác lại mách bảo Hàn Cực Lang đừng dại dột xông lên.
Linh tính của loài sói là một thứ rất thần kỳ. Nó chưa bao giờ chọn sai khi tin vào trực giá đó. Nhưng hiện tại thứ trong tay loài người kia quá hấp dẫn với nó.
Hàn Cực Lang chỉ thiếu chút nữa là thăng lên cấp bảy, mà quả cầu trong tay Trịnh Bân, chính là tinh hạch của một dị thú cấp bảy.
Nó còn đánh hơi ra hương vị lang tộc từ khối tinh hạch đó. Khí tức này, rất giống với một chi cao cấp hơn của lang tộc bọn nó - Ảnh Lang.
Hàn Cực Lang không ngừng lưỡng lự, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm trước sự mê hoặc của khối tinh thạch.
Nó không tiếng động tiếp sát về phía Trịnh Bân, chỉ chờ thời điểm cậu mất cảnh giác sẽ nhắm ngay cần cổ trắng nõn kia rồi cắn đứt.
“Gào!”
Hàn Cực Lang há khuôn miệng to như chậu máu nhào lên, những chiếc răng sắc nhọn chỉ còn cách bả vai thiếu niên vài phân thì cậu chợt xoay người lại, tay không trực tiếp nắm hàm trên của nó, mạnh bạo vật thân thể to lớn gấp mấy lần mình ngã ra đất.
Ánh mắt Trịnh Bân lạnh băng nhìn con dị thú đang bị mình khống chế. Cậu sớm biết chuyện Hàn Cực Lang lén lút rình mò sau tảng đá. Nếu nó không tham lam tấn công cậu, có khi Trịnh Bân vẫn sẽ mặc kệ nó đấy.
Nhưng hiện tại có nói gì thì cũng muộn rồi.
Hàn Cực Lang giãy giụa trong khổ sở.
Tên này có phải con người không thế?
Hàn Cực Lang cảm giác như đang có một tảng núi lớn đè chặt trên người làm nó không thể nhúc nhích, càng đừng nói đến việc thúc đẩy ma lực trong người để tấn công.
Cho rằng cứ mãi phản kháng cũng vô ích, cuối cùng Hàn Cực Lang ngoan ngoãn cụp đuôi dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Trịnh Bân.
Trịnh Bân trông thấy biểu cảm của nó thì dở khóc dở cười. Mày có giác ngộ mình là một con sói không thế?
“Ta biết ngươi hiểu lời ta nói.” - Trịnh Bân nhẹ nhàng vỗ lên đầu Hàn Cực Lang như chơi đùa với thú cưng - “Ngươi giúp ta một việc, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
Hàn Cực Lang chớp chớp mắt, dường như đang phán đoán lời nói của Trịnh Bân có đáng tin hay không.
Nghe nói loài người nổi tiếng nhất là dối trá, nhưng cả kể nó không tin thì cũng không làm gì được Trịnh Bân cả. Thôi thì cứ nghe xem cậu ta muốn gì.
“Ta muốn…”