(NG*: Viết tắt của no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu. Thuật ngữ này thường được sử dụng trong quá trình sản xuất phim dùng cho những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.)
Lúc này ở tại trường quay, Hoàng Hiểu Lệ đang diễn cảnh chiến đấu với một con Cự Linh Xà cấp bốn.
Cự xà gấp đôi người trưởng thành, ánh mắt hung lệ khát máu, sử dụng kỹ năng thông thạo nhất của mình là Quấn Và Siết nhằm khống chế nữ nhân nhanh nhẹn không ngừng di chuyển trước mặt.
Trịnh Bân không dám tự khen mình có kinh nghiệm phong phú khi đối phó với dị thú, nhưng trong đoạn thời gian đầu mới tới hành tinh Lam Ảnh, cậu đã từng đụng mặt với Cự Linh Xà một lần.
Khung cảnh chiến đấu của Hoàng Hiểu Lệ nhìn thì hung hiểm, nhưng thực tế con Cự Linh Xà chẳng hề có sát tâm muốn giết người.
Ngoài ra, dã tính của đầu Cự Linh Xà này thua kém con Trịnh Bân từng gặp khá nhiều, hiển nhiên là dị thú đã bị Thuần Thú Sư thuần hóa qua.
Ngẫm lại cũng đúng, đoàn phim sao có thể đặt diễn viên của mình vào chuyện nguy hiểm được chứ, trong khi xung quanh còn kha khá người không có năng lực, lỡ phạm vi ngoài vòng khống chế, sẽ tạo thành hậu quả khó mà tưởng tượng.
“Cắt!” - Đạo diễn Phương hài lòng nhìn cảnh quay đã hoàn thành, ánh mắt vui vẻ ngước lên nhìn Hoàng Hiểu Lệ đang nhảy xuống từ Cự Linh Xà đang giả ‘chết’ - “Đúng là nữ chính của chúng ta, cảnh quay hành động hoàn hảo trong lần duy nhất. Các diễn viên khác sẽ áp lực lắm đấy.”
“Người gây áp lực cho họ không phải chính là ông sao? Đừng có đổ thừa cho tôi.”
Hoàng Hiểu Lệ nhún vai, tầm mắt nhanh chóng chuyển đến Trịnh Bân, nói:
“Ôi chao, người chuẩn bị ám sát tôi đã đến rồi.”
Trịnh Bân chỉ khẽ gật đầu xem như chào lại, nhưng hành động này lại gây kinh ngạc cho người xung quanh.
Bọn họ vừa tò mò về thân phận nữ diễn viên mới, vừa khiếp sợ trước thái độ bình thản của đối phương khi đứng trước ảnh hậu hay thậm chí là hai vị đạo diễn.
Chẳng lẽ, người này giống với Triệu Quang Sơn, là vị thiên kim quý tộc nào đó muốn thử sức trong lĩnh vực giải trí?
“Đạo diễn, khi nào cảnh quay của tôi có thể bắt đầu?”
Trịnh Bân không có tâm tư đọc xem mọi người đang nghĩ gì. Cậu chỉ muốn nhanh chóng làm xong nhiệm vụ rồi trở về mà thôi.
Nếu gặp diễn viên khác, hai vị đạo diễn nhất định sẽ nổi đóa khi có người hỏi họ như vậy, nhưng xét tới việc bọn họ không dễ gì mới thuyết phục đối phương tham gia, cũng phần nào hiểu được Trịnh Bân là tay ngang nên không hiểu quy củ trong ngành, cái gì châm chước được thì cứ châm chước đi.
“Cô đến đúng lúc lắm, cảnh quay sẽ bắt đầu sau hai mươi phút nữa. Nhân lúc trạng thái của Phượng Cẩn đang tốt, chúng ta sẽ quay cảnh ám sát trước. Hai người thấy thế nào?”
“Được.” Trịnh Bân gật đầu. Với cậu cảnh nào quay trước cũng không sao cả.
“Tôi không vấn đề gì.” Hoàng Hiểu Lệ sảng khoái đáp ứng, thậm chí đáy mắt còn bừng bừng hưng phấn.
“Vậy chúng ta…”
“Đạo diễn Phương, chờ một chút!”
Đúng lúc này, một giọng nói không hợp thời bỗng lên tiếng.
Mấy người không hẹn mà hướng mắt về một phía. Sau khi thấy được đối phương là ai, khóe miệng của Trịnh Bân khẽ giật.
Đúng là, lo lắng cái gì cái đó tới mà.
“Minh thiếu, cậu có chuyện gì sao?” Đạo diện Trần là người tương đối nhạy bén, lập tức nhớ tới vụ việc xảy ra trước đó, sợ rằng đối phương không phối hợp lại gây chuyện thì không tốt.
Triệu Quang Sơn nào còn đằng đằng sát khi như lúc trước, hiện tại mang theo vẻ mặt ôn hòa săn sóc đáp:
“Tôi rất khâm phục việc chị Lệ không dùng diễn viên đóng thế khi quay cảnh hành động. Nhưng chị Lệ vừa kết thúc cảnh trước đó đã tốn không ít thể lực, nếu tiếp tục quay cảnh chiến đấu sợ rằng sẽ không quá đạt hiệu quả còn gây tổn hại đến cơ thể thì sao. Tôi có ý này, chúng ta đẩy cảnh gặp gỡ giữa Minh Triệu và A Tâm lên trước rồi lại quay cảnh ám sát sau. Trong lúc đó, chị Lệ có thể dành thời gian nghỉ ngơi một chút.”
Hai vị đạo diễn cảm thấy Triệu Quang Sơn lúc này uống nhầm thuốc rồi. Dạng lời lẽ quan tâm này sẽ thốt ra từ miệng hắn sao?
Nhưng ngẫm lại mà nói lời của gã cũng rất có lý. Bọn họ chỉ xem xét trạng thái diễn xuất của Hoàng Hiểu Lệ mà quên mất hỏi thăm về thể trạng của cô.
Dù sao, Hoàng Hiểu Lệ ngoài việc là diễn viên cấp ảnh hậu ra, cô còn là một chiến sĩ trung cấp.
Chính đoàn làm phim sau khi xác nhận điều này mới dám đồng ý cho cô không sử dụng diễn viên đóng thế.
Nhưng đừng quên, Cự Linh Xà đối diễn với Hoàng Hiểu Lệ cũng là dị thú trung cấp, đừng nhìn bên ngoài nó đã được Thuần Thú Sư khống chế mà lầm, đạo diễn Trần vì mong đạt hiệu quả chân thật đã yêu cầu cuộc chiến phải thảm thiết một chút.
Việc này đòi hỏi kỹ thuật diễn xuất kiêm khả năng kiểm soát hành động rất nhiều, đâu phải ai cũng giống kẻ biến thái như Hoàng Hiểu Lệ mới dễ dàng quay một lần liền qua đâu. ngôn tình hoàn
“Là tôi không xem xét chu toàn.” - Đạo diễn Phương bất ngờ đồng ý với yêu cầu của Triệu Quang Sơn - “Dù sao cảnh giữa cậu và A Tâm không dài, chúng ta đẩy lên trước cũng được.”
“Phượng Cẩn, cô nghỉ ngơi một chút đi. Chờ cảnh kia quay xong, chúng ta lại tiếp tục.”
Hoàng Hiểu Lệ sâu xa nhìn vẻ mặt ân cần của Triệu Quang Sơn, lại xem bộ mặt than không cảm xúc của Trịnh Bân, đột nhiên muốn biết nếu tên nhóc này bị gây khó dễ có biến sắc hay không.
Trò hay bày ra trước mắt, nếu đứng ra phá vỡ thì còn gì thú vị nữa.
“Cách!”
Tiếng màn chập vang lên, bối cảnh sau khi được đội ngũ chuẩn bị xong cũng là lúc cảnh mới đã bắt đầu. Lúc này vị trí của Trịnh Bân là ẩn mình trên một cổ thụ thật lớn, mà Triệu Quang Sơn hiện tại đã hóa mình thành Minh Triệu đang chậm rãi đi tới.
Khi gã chỉ còn cách cổ thụ vài bước chân thì dừng lại, mắt hơi liếc quan sát xung quanh, xác định không có người khác ở gần đây mới cất tiếng:
“Xuất hiện đi.”
Một bóng đen không tiếng động đáp xuống trước mặt gã. Bóng đen này chính là Trịnh Bân.
Theo kịch bản, A Tâm vừa gặp Minh Triệu sẽ lộ ra dấu hiệu tổ chức của mình cho đối phương xem, sau đó tiếp nhận nhiệm vụ rồi rời đi là được.
Dấu hiệu tổ chức được vẽ trên cổ tay trái của Trịnh Bân, được chính cậu ra tay vẽ xuống.
Vốn người đảm nhận vai trò hóa trang cho cậu là Vệ Ninh sẽ đảm nhận luôn chuyện này, nhưng đừng Trịnh Bân thân là dân thiết kế đồ họa cảm thấy hình vẽ của Vệ Ninh không hợp mắt mình, cho nên quyết định tự ra tay.
Vệ Ninh bị phủ định tài năng cảm thấy không thể chấp nhận được, nhưng vừa thấy hình vẽ được Trịnh Bân sửa lại thì lập tức câm miệng.
Được rồi, về mặt này, cậu ta nhận ra mình không bằng Trịnh Bân.
Cổ tay trắng nõn mảnh khảnh vừa lộ ra, cộng thêm hình vẽ đầu lâu và song kiếm hai màu đỏ đen xen kẽ, tạo thành bức tranh diễm lệ mê hoặc khiến Triệu Quang Sơn thoáng thất thần.
“Cắt! Minh Triệu, cậu đứng đờ ra làm gì thế hả? Sao không tiếp thoại?”
Triệu Quang Sơn nhận ra mình vừa mắc lỗi, trong lòng hóa thẹn nhưng cố gắng nhịn xuống, quay ra xin lỗi hai vị đạo diễn:
“Thật ngại quá, lần sau tôi sẽ làm tốt hơn.”
Nói xong, gã không dấu vết khẽ trừng mắt Trịnh Bân một cái.
Tiểu yêu tinh họa thủy này, ả cố gắng câu dẫn gã có phải không? Hắn đã nói mà, một trợ lý cỏn con, không chỉ gây sự với gã còn tìm cách cướp vai diễn để tiếp tục thân cận gã.
Không thể không nói, ả đã thành công. Vậy nên, Triệu Quang Sơn mới chủ động đẩy cảnh quay lên trước.
Mục đích của gã rất đơn giản, cho ả một chút trừng phạt, nếu ả biết điều tìm gã xin lỗi, gã sẽ xem xét rồi thu nhận người.
“Chú ý một chút.” Đạo diễn Phương thấy gã thái độ tốt nên cũng không làm khó.
Cảnh quay một lần nữa bắt đầu.
“Cắt! A Tâm, chú ý góc quay một chút, cô đứng sai vị trí rồi.”
“Cắt! Minh Triệu, động tác đưa chỉ lệnh chậm chạp như vậy làm gì? Quay lại!”
“Cắt! A Tâm, tuy sát thủ phải giữ mặt than, nhưng không thể quá cứng ngắc như vậy.”
“Cắt! A Tâm, cô lại sai vị trí!”
“…”
Chỉ là một cảnh quay ngắn, nhưng đây đã là lần quay thứ tám rồi. Trịnh Bân dù cố gắng đến mấy cũng không thể giữ được trạng thái trước sau như một, có lần gần như thành công lại bị Triệu Quang Sơn vô tình làm quay hỏng.
Triệu Quang Sơn muốn so kiên nhẫn với cậu sao? Chưa biết ai là người cười sau cùng đâu.
Triệu Quang Sơn thật ra cũng dần mất kiên nhẫn rồi. Gã rõ ràng nhiều lần sử dụng kĩ năng của mình áp chế Trịnh Bân, một hai lần đầu đúng là đã ảnh hưởng đến cậu, nhưng những lần sau đó thì không dùng được nữa.
Từ đó gã mới biết, nữ trợ lý này có chút thực lực.
Rừng Đông Nhạc, vị trí cách đoàn phim hai trăm kilomet.
“Gào!”
Từng bóng dáng to lớn không ngừng từ trong khu vực màu cam chạy ra, giống như đang chạy trốn một thứ gì đó.
Đồng thời, trên không trung cách mấy ngàn kilomet, một vòng tròn ánh sáng từng chút một mở ra, kèm theo một hơi thở đáng sợ ập xuống, báo hiệu nguy hiểm đang rình rập tới gần.