"Là ai? Tôi còn tính gọi anh hỗ trợ tra đâu." Huyền Huyễn tức giận nói.
Tiêu Xuân Thu hăng hái, "Cậu nói thật?"
"Giả." Hàn quang trong mắt Huyền Huyễn lóe lên, "Chuyện tôi muốn biết còn không đơn giản."
Tiêu Xuân Thu bị khí tràng của Huyền Huyễn bắn trúng, cả người giật mình, ây da, có trò hay nhìn!
Đang lau bùn đất trên tượng La Hán, Nguyệt Vũ bỗng nhiên thấy lạnh gáy, tựa hồ âm phong thổi qua, không khỏi rùng mình, hồ nghi nhìn quanh.
"Đừng nhìn, là tôi đang nhìn anh."
Nguyệt Vũ nhìn lại, thấy Huyền Huyễn đầu đầy mây đen vẻ mặt mất hứng trừng mình.
Nguyệt Vũ bỏ tượng La Hán vào tay Huyền Huyễn, không giải thích được hỏi: "Ai chọc cậu?"
"Còn có ai?"
"Tôi?" Nguyệt Vũ kinh ngạc chỉ mũi mình.
Huyền Huyễn hừ một tiếng, cúi đầu nhìn bốn bức tượng La Hán, cảm giác con mắt giữa đầu rất gai mắt mình, vì vậy nhét về tay Nguyệt Vũ.
"Không thích."
Nguyệt Vũ lắc đầu thở dài, bảo bối người khác cầu còn không được, ở Tiểu Nguyệt xem tựa hồ không đáng một đồng.
Huyền Huyễn chuyển mắt, dư quang bỗng thấy người làm vườn vẻ mặt không thể tin được nhìn mình, ánh mắt dời xuống, nhìn nửa đoạn đuôi rắn lộ ra trước ngực, không khỏi nheo lại, bầy rắn này rất thú vị.
Người làm vườn bị ánh mắt không có hảo ý của Huyền Huyễn dựng thẳng tóc gáy, trực giác muốn trốn.
"Tôi muốn bầy rắn kia."
Thanh âm trong trẻo của Huyền Huyễn người làm vườn nghe như ác ma kêu gọi, sợ đến chân mềm nhũn.
Nguyệt Vũ nhất thời không thể hiểu, "Rắn gì?"
Huyền Huyễn chỉ vào bầy rắn cọ tới cọ lui trước ngực người làm vườn, "Bốn cái bích trâm kia."
Nguyệt Vũ có chút không lý giải, "La Hán không cần?"
"Không cần." Huyền Huyễn nói kiên quyết, "Tôi không thích con mắt. Bốn con rắn kia vui hơn."
"Được rồi, không cần thì thôi."
Đối Huyền Huyễn bốc đồng, Nguyệt Vũ chỉ cảm thấy vui mừng khôn xiết, vô luận cậu muốn gì, anh chỉ hận không thể lập tức đưa tới.
Anh xin lỗi nói với người làm vườn: "Bốn bích trâm này có thể cho tôi không? Tôi dùng La Hán đổi."
Mắt người làm vườn trợn tròn, buông ra bàn tay dùng để che miệng, gã giật mình không thôi.
"Không được sao?"
Người làm vườn lắc đầu, do dự một hồi lấy ra bốn con rắn trốn trong lòng.
Có lẽ phát hiện người làm vườn tính tặng mình, bầy rắn sống chết quấn tay gã không buông.
Người làm vườn trấn an sờ đầu chúng, kéo bốn con rắn sợ muốn chết xuống đưa cho Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ nhận, bầy rắn quấn vào nhau sợ hãi nhìn anh.
"Này, bọn mày không được cắn Tiểu Nguyệt, phải nghe lời, bằng không xử đẹp bọn mày." Nguyệt Vũ cảnh cáo bầy rắn, rồi mới yên tâm mà để chúng vào tay Huyền Huyễn.
Bầy rắn cả người bích lục, độc xà bình thường đầu là hình tam giác, thế nhưng đầu của bích trâm hiếm thấy này là tròn, rất đáng yêu.
Huyền Huyễn chọt đầu chúng, cười rất xấu xa.
Ai nha, vật chết đâu vui bằng vật sống, đặc biệt có linh tính.
Đứng bên cạnh Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên nhìn Huyền Huyễn vui vẻ đùa rắn, lại nhìn người làm vườn bi thảm nhịn đau bỏ thứ yêu thích, không khỏi đầu đầy hắc tuyến: Huyền Huyễn quả thật là cướp.
Tiêu Xuân Thu lau mồ hôi, nghiêm túc hỏi: "Huyền đại sư, cậu năm nay mấy tuổi?"
Loại hành vi ác liệt này, con nít cũng cam bái hạ phong.
Huyền Huyễn liếc Tiêu Xuân Thu, không để ý anh cười nhạo, quay đầu nói với người làm vườn vẻ mặt đau lòng: "Tôi không lấy không của ông, tôi thấy ông có chuyện cầu Nguyệt Vũ, tôi bảo anh ấy giúp ông là được."
...