"Liên quan với tứ đại gia tộc? Lẽ nào đoàn tàu trưởng người chết là người của tứ đại gia tộc?" Nguyệt Vũ hỏi.
Triệu Thụy cười khổ, người này cảm giác thật nhạy! "Hẳn là vậy."
Huyền Huyễn nhìn Triệu Thụy một hồi, chậm rãi nói: "Anh nói hẳn là vậy, thế nhưng cũng có thể không phải, tứ đại gia tộc tuy không phải gì, thế nhưng vẫn kiên trì tôn chỉ trảm yêu trừ ma," Nói đến đây, Huyền Huyễn chỉ thi cốt đầy đất, "Hành vi tàn sát người thường này không giống bọn họ sẽ làm."
Nghe Huyền Huyễn nói tứ đại gia tộc không phải gì, Triệu Thụy vốn định phản bác, thế nhưng nghĩ tới những năm gần đây tứ đại gia tộc nội đấu không ngừng đã không lời để nói, hơn nữa ở mặt đạo thuật tứ đại gia tộc so với Huyền Huyễn đích thật là không phải gì.
Sát ngôn quan sắc, hậu tri hậu giác Huyền Huyễn lúc này nhớ tới Triệu Thụy cũng là người của tứ đại gia tộc, cậu xin lỗi nói: "Anh đừng để ý, tôi nói chuyện rất trực tiếp."
Triệu Thụy lắc đầu, "Cậu không nói sai, sự thật là vậy, không có gì đáng phủ nhận."
Nguyệt Vũ cười: "Anh có thể nói lời này, chứng minh anh tốt hơn kẻ khác."
Triệu Thụy có chút không nói gì, hai người này nên nói tính tình thẳng thắn không hiểu hàm súc hay không để ý đắc tội với người.
Huyền Huyễn hỏi: "Vì sao anh nghĩ chuyện này liên quan với tứ đại gia tộc?"
"Vì bá phụ tôi mất tích, bảy mươi năm trước, tứ đại gia tộc không phân tán ở các thành phố như giờ, mà là tụ cư Côn Minh, sau quân Nhật xâm chiến, chiến tranh thế giới lần thứ hai bạo phát, biên cảnh Trung Ấn Miến trở thành chiến trường, tứ đại gia tộc có một bộ phận đề nghị di chuyển rời xa chiến hỏa, thế nhưng một bộ phận khác cảm thấy không nên vứt bỏ cơ nghiệp tổ tông, kiên quyết không đi, tứ đại gia tộc vốn nên đoàn kết nhất trí vì vậy phân liệt, lấy Thanh Long bộ tộc dẫn đầu chủ trương di chuyển, mà Huyền Vũ bộ tộc chủ trương lưu thủ, thế nên một phân thành hai, Thanh Long bộ tộc dẫn đi người nguyện ý của ba tộc khác, mà Huyền Vũ và người muốn lưu thủ thì ở lại Côn Minh. Bá phụ năm đó cũng theo đi, sau chiến hỏa lan tràn, cha tôi cũng tạm rời khỏi Côn Minh, tứ đại gia tộc phân tán khắp nơi. Từ khi bá phụ rời đi, đã không liên lạc với cha tôi. Kế nữa dựng nước, Huyền Vũ bộ tộc dọn về Côn Minh định cư. Cha thử đủ mọi cách liên hệ với bá phụ, thế nhưng bá phụ như đá rơi vào biển, không chút tin tức. Cha vốn cho rằng bá phụ có lẽ gặp phải bất hạnh không còn ở nhân thế, thế nhưng năm ngoái ngẫu nhiên biết được người của ba tộc khác theo lần rời đi đó đều mất tích, không phải tử vong, là ly kỳ mất tích, nếu chỉ một hai người, vậy còn nói được, thế nhưng khai đó rời đi chí ít 200 người, còn có tộc trưởng Thanh Long bộ tộc--"
Nguyệt Vũ cắt đứt lời Triệu Thụy, "Vì sao kết luận là mất tích, năm tháng chiến loạn, lời không dễ nghe, một quả đạn pháo ném trúng, cho dù anh là võ lâm cao thủ đạo thuật danh gia, cũng sẽ nổ thành than cốc."
Huyền Huyễn bắn trán Nguyệt Vũ một cái, "Anh ta chưa nói xong, nghe hết hãy xen mồm."
Nguyệt Vũ sờ trán, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, "Ngại quá, anh tiếp tục."
Triệu Thụy không khỏi nhìn bọn họ vài lần, bỗng nhiên nghĩ thân thiết giữa cả hai khiến người cảm giác ấm áp tự nhiên.
"Anh nói không sai, thế nhưng khi đoàn người bá phụ rời đi, tình hình chiến đấu của Côn Minh không phải rất kịch liệt, máy bay ném bom vẫn chưa xuất hiện, thế nên giả thiết này không thành lập. Hơn nữa, bọn họ rời đi là trải qua mật thiết thương thảo, con đường lựa chọn tương đối an toàn, cho nên cha mới có thể đoán đoàn người bá phụ không phải đã chết, mà là mất tích, nếu thật đã chết, hồn của bá phụ sẽ về tìm cha."
Hồn về tìm người? Nguyệt Vũ trong lòng rét lạnh.
"Anh vẫn chưa nói trọng điểm." Huyền Huyễn nhắc nhở.
Thần sắc trên mặt Triệu Thụy có chút quái dị, "Khi đoàn người bá phụ rời đi ngồi là đoàn tàu N014/N144."
Huyền Huyễn nhíu mày, "Đoàn tàu và số chuyến không thể nói rõ gì, đoàn tàu này không phải 70 năm trước."
Triệu Thụy hỏi ngược: "Cậu không cảm thấy một loạt sự kiện tử vong vừa lúc có thể nói rõ gì sao?"
Huyền Huyễn nghẹn lời.