Lâm Lâm như quỷ đói đầu thai, ba hai cái như tằm ăn sạch sẽ "bữa sáng tình yêu" của Hàn Vũ.
Thấy cô bé như vậy, Đường Vân nghĩ tới một từ: châu chấu bay qua.
Lâm Lâm theo thường lệ liếm sạch bát, cuối cùng, cô bé còn dùng đầu lưỡi liếm nước canh dính ở khóe miệng, sờ bụng, đối Đường Vân ngọt ngào cười, "Chú ơi, cháu ăn no."
Cháu là no, chú còn đói.
Đường Vân châm chước một chút, hỏi: "Lâm Lâm, cháu có phải thường thấy đói?"
Trong mắt Lâm Lâm rất nhanh hiện lên kinh hoảng, cô bé cố sức lắc đầu nói: "Không."
"Thật không?" Đường Vân tiến lên một bước, dùng ánh mắt xem kỹ nhìn Lâm Lâm, "Kỳ thực mẹ cháu không phải không cho cháu ăn, đúng không?"
Lâm Lâm lui lại một bước, trong mắt có sợ hãi, đột nhiên, cô bé xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Đường Vân trở tay tính bắt lấy cô bé, tay vừa chạm vào tay Lâm Lâm, nháy mắt, Đường Vân cảm giác mình như sờ phải một chuỗi mụt nhỏ, không khỏi sửng sốt, Lâm Lâm nhân cơ hội giãy ra, chạy thục mạng.
Đường Vân cúi đầu nhìn tay mình ngốc lăng.
Chờ khi anh đuổi theo, Lâm Lâm đã chui qua hàng rào, chạy tới trước cửa nhà.
Trên bậc thang, đứng một cậu bé chừng bảy tám tuổi, bên cạnh ngồi một con chó cao chừng nửa mét.
"Anh ơi!" Lâm Lâm vọt tới chỗ cậu bé.
Cậu bé nâng mắt liếc Đường Vân, tuy cự ly có chút xa, thế nhưng Đường Vân vẫn cảm giác được ánh mắt băng lãnh nó bắn lên người.
Cậu bé không nói gì, kéo cô bé vào nhà, phanh đóng cửa lại.
Đường Vân trố mắt, Hàn Vũ nói không sai, người nhà này siêu cấp không lễ phép! Quái thai!
Khi đang phiền muộn, Hàn Vũ đã về.
"Tiểu Vân, sao cậu mặc vậy đứng ở cửa?" Hàn Vũ ngạc nhiên nói.
Đường Vân nhìn thoáng áo ngủ trên người, không giải thích được nói: "Có gì không thích hợp?"
"Tự nhiên không thích hợp, đều để người ta xem hết." Hàn Vũ vừa đặt đồ trong tay xuống, vừa kéo lại vạt áo mở rộng của Đường Vân.
Đường Vân đầu đầy hắc tuyến.
Không phải là không gài hai nút sao, có thể thấy gì? Cũng không phải đàn bà, bất quá có loại phụ nữ nhưng thật ra ước gì người ta xem.
Anh hất tay Hàn Vũ ra, tức giận nói: "Tôi không phải không mặc, hơn nữa, người ở đây không nhiều."
"Không nhiều, không có nghĩa là -- không ai." Hàn Vũ càng nói càng nhỏ giọng.
Đường Vân đau đầu, "Tôi không phải tuyệt sắc mỹ nhân, có gì để người xem."
Hàn Vũ không hé răng, anh không muốn người khác thấy xinh đẹp của Tiểu Vân!
"Được rồi, cậu đứng ở cửa làm gì? Tâm hữu linh tê biết tôi về?" Hàn Vũ chớp mắt hỏi.
"Xin lỗi, khiến anh thất vọng." Đường Vân ngoài cười nhưng trong không cười.
Hàn Vũ cũng không thất vọng, "Bữa sáng ngon sao?"
"Đừng nói nữa."
"Sao vậy? Rất khó ăn? Hẳn sẽ không."
"Không phải, bị người ăn."
Hàn Vũ ngoài ý muốn, "Ai? Lâm Lâm?"
Đường Vân gật đầu, "Tôi chưa kịp ngăn, cô bé đã ăn sạch."
"Thật tiện nghi cô bé, tôi thế nhưng bỏ rất nhiều nguyên liệu, đã cậu chưa ăn, tôi làm chút gì cho cậu."
"Không cần phiền vậy, tôi tùy tiện là được, lại nói, anh lúc nào ra ngoài, về nhanh vậy?"
"Nga, 6 giờ."
"6 giờ?!" Đường Vân suýt nữa ngã, "Anh không cần tích cực vậy? Sáng sớm dọn đồ không sợ quấy rầy người khác?"
"Chỉ cần là liên quan tới cậu, không tích cực không được."
Đường Vân vô lực.
...
Đường Vân cầm lấy bát trên bàn, dự định mang vào bếp.
Tay vừa đụng phải hoa văn hơi đột ra ở cạnh bát, Đường Vân không khỏi nhớ tới cảm giác quái dị khi ngón tay chạm vào tay Lâm Lâm, không biết cánh tay dưới quần áo là thế nào? Vì sao có cảm giác tròn tròn đột đột? Quả thật kỳ quái!
Anh đang tính quay đầu hỏi Hàn Vũ, xem Hàn Vũ có cái nhìn gì, môi giật giật, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thét kinh hãi, bát cầm trên tay bị ném xuống.