Tiêu Xuân Hạ ngồi trên ghế, kinh ngạc xuất thần.
Huyền Diệu Khả đi nhà xác, Tiêu Xuân Hạ định đi theo, thế nhưng bị cô cản lại.
"Tiểu Hạ, em biết lòng anh khó chịu, cho nên không cần đi, em đi xem, về sẽ nói cho anh."
Nói không lại Huyền Diệu Khả, Tiêu Xuân Hạ đành về phòng làm việc.
Vết máu trên đất đã bị rửa sạch, dưới ánh nắng chiếu rọi, lưu lại vết nước nhàn nhạt và huyết hồng như ẩn như hiện.
Tiêu Xuân Hạ đầu óc nổ vang, có cảm giác thiên toàn địa chuyển.
Anh gõ trán, giật lại ngăn kéo định đọc vài văn kiện.
Vừa mở, liếc mắt thấy văn kiện của năm cô gái đã chết đặt ở trên cùng.
Tiêu Xuân Hạ ỉu xìu, cầm văn kiện, mở ra xem.
Phòng làm việc chỉ có mình anh, xung quanh rất an tĩnh, thỉnh thoảng nghe được tiếng gió thổi lay rèm cửa sàn sạt vang lên.
Giữa yên tĩnh, Tiêu Xuân Hạ có một cảm giác bị nhìn trộm.
Anh cảnh giác ngẩng đầu, phòng làm việc vắng vẻ, rèm cửa bị gió thổi bay lên hạ xuống.
Anh lắc đầu, nghĩ thần kinh mình có chút suy nhược.
Bệnh viện là nơi chưa bao giờ thiếu tử vong, ở đây mỗi ngày có người sinh ra, có kẻ chết đi. Kỳ thực, sinh mệnh tuần hoàn như vậy, Tiêu Xuân Hạ đã thấy rất nhạt, mà hôm nay không biết vì sao, cái chết của năm cô gái thuỷ chung quanh quẩn trong đầu, vết máu đỏ tươi, đôi mắt kinh khủng đột ra, màu trắng không có sức sống...
Cảnh tượng không ngừng hiện lên, khiến Tiêu Xuân Hạ tâm phiền ý loạn.
Anh đặt văn kiện sang bên, vô thức quay bút trong tay.
Cảm giác bị nhìn trộm lại xuất hiện, Tiêu Xuân Hạ đột nhiên lẻn tới cửa sổ, tay thoáng giật rèm.
Ngoài cửa, bầu trời ảm đạm, ánh nắng keo kiệt bắn ra tí chút, lười nhác chiếu trên hoa cỏ nghiêng đầu nghiêng thân trên đất.
Tiêu Xuân Hạ buông rèm, trán nhíu chặt.
Anh dựa lưng vào tường, ánh mắt liếc quanh, cảm giác bị nhìn càng ngày càng mãnh liệt.
Đột nhiên, phòng đột nhiên tối sầm.
Tiêu Xuân Hạ giật mình, chậm rãi men theo bức tường dự định đi bật đèn.
Anh thích ánh sáng tự nhiên, vì vậy bình thường khi nắng ngoài cửa sổ đủ, anh rất ít bật đèn tuýp.
Thế nhưng, đèn không sáng.
Tiêu Xuân Hạ thử vài lần, vẫn không phản ứng.
Đại khái bị hư. Anh đoán.
Lại thử một lần, Tiêu Xuân Hạ buông tha, tới chỗ điện thoại, định gọi phòng sửa chữa đến sửa.
Tay vừa chạm vào, điện thoại đột nhiên reo.
Tiêu Xuân Hạ rất tự nhiên thuận tay bắt, "Uy..."
Chữ "uy" chưa nói xong, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười bén nhọn.
Tiêu Xuân Hạ hết hồn.
Ngay lúc này, phòng tối đen.
Tia sáng yếu ớt của đèn nê-ông ngoài cửa sổ chiếu vào, mang chút ánh sáng cho căn phòng đen kịt.
Bầu trời cũng nháy mắt tối sầm.
Chóp mũi Tiêu Xuân Hạ chảy xuống mồ hôi lạnh, anh định thần, giơ cổ tay nhìn đồng hồ.
Đồng hồ huỳnh quang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, mười giờ mười lăm phút.
Kinh ngạc, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Trái tim Tiêu Xuân Hạ treo cao.
Bước chân từ xa tới gần, dừng lại trước cửa phòng làm việc.
Lòng bàn tay Tiêu Xuân Hạ đều là mồ hôi, mồ hôi lạnh dọc theo lưng từng giọt chảy xuống.
Cửa chi nha một tiếng mở ra, Tiêu Xuân Hạ thấy một mình khác đi tới.