"Quỷ chết hay quỷ sống?" Nguyệt Vũ hỏi.
Miêu Mộ Thanh không đáp, anh ngồi xuống, dùng khăn mặt lau tóc, nửa ngày mới nói: "Không rõ lắm, có kẻ tặng anh một con rối, mấy đứa nếu có hứng thú, cứ bảo Đoạn Ảnh mang tới, rất thú vị."
"Rối?" Miêu Mộ Linh không hiểu mô tê gì, "Rối gì?"
Miêu Mộ Thanh tựa hồ không muốn nhiều lời, "Xem xong sẽ rõ."
Miêu Mộ Linh nhìn đồng hồ, gần 12 giờ, anh cầm lấy điện thoại của Miêu Mộ Thanh ấn số Đoạn Ảnh, bị Miêu Mộ Thanh gãi một phen như vậy, còn có thể nhịn thì thật là kỳ tích.
Nguyệt Vũ cũng bị gợi lên hứng thú, Miêu gia thế đại, cộng thêm Miêu Mộ Thanh thủ đoạn ngoan tuyệt, dám ngay mặt chống lại không mấy, thế nhưng ngầm chờ Miêu gia diệt vong lại có khối, Nguyệt Vũ lo lắng có kẻ muốn đối phó Miêu Mộ Thanh.
"Vừa rồi Đoạn Ảnh gọi, nói là Nam Cung Thiên muốn gặp anh, em hẹn ông ta 10 giờ sáng mai, nếu anh không rảnh, vậy để em đi, thế nào?" Nguyệt Vũ nói.
Miêu Mộ Linh ngắt lời: "Bằng không em đi cũng được."
Miêu Mộ Thanh ngẫm lại, "Tam Nhi đi thay anh, Miêu Nhị em ngoan ngoãn dưỡng thương."
"Tuân lệnh, Đại ca bảo em đi đông, em tuyệt đối không dám đi tây."
Miêu Mộ Thanh liếc anh một cái, "Tốt, em hãy nhớ câu này."
Miêu Mộ Linh bỡn bảo vả miệng mình, kinh hô: "Hỏng bét, nhất thời sơ suất nói sai."
Cả hai đều bị Miêu Mộ Linh chọc cười.
Đoạn Ảnh tới rất nhanh, nửa cái giờ sau, chuông cửa vang.
Nhìn cái rương gỗ to đùng sau lưng Đoạn Ảnh, Miêu Mộ Linh càng hiếu kỳ.
Đoạn Ảnh hành lễ, lại đặt một chồng văn kiện dày cộm lên bàn, Miêu Mộ Thanh nhíu mày, "Sao cậu mang theo mấy thứ này?"
"Thiếu gia dặn."
Miêu Mộ Thanh nâng mắt nhìn Nguyệt Vũ, Nguyệt Vũ nói: "Em tính khi rỗi giúp anh xử lý một chút, anh cứ xem như nghỉ ngơi."
Miêu Mộ Thanh một tay chống cằm, cười.
Đoạn Ảnh đặt rương gỗ lên bàn, rương kia cao chừng một 1m, dài 0.5m, bốn mặt và nắp đều dùng ổ khóa khoá lại, khi Đoạn Ảnh mở ra, cả chiếc rương biến thành một mặt phẳng trải dài.
Giữa là sân khấu hình chữ nhật lót lụa đỏ, mép gắn những viên trân châu nhỏ màu đen, hai bên treo màn đỏ, mấy con rối dây dọi an tĩnh đứng dưới màn chờ lên đài.
Phía trên là một thanh thủy tinh trong suốt chạm rỗng, dây trên người rối nối liền với nó.
Rối cao chừng 40 cm, dị thường tinh xảo, trông rất sống động.
Khiến Miêu Mộ Linh và Nguyệt Vũ giật mình, sáu con rối này lần lượt là Nam Cung Thiên, vợ ông, ba đứa con trai, và một đứa con gái.
Đoạn Ảnh khó chịu vặn cổ, thấy sắc mặt anh có khác, Miêu Mộ Thanh không khỏi hỏi: "Vào có một hồi, cậu đã xoay cổ bốn lần, sao vậy?"
Nghe xong lời này, lực chú ý của Miêu Mộ Linh và Nguyệt Vũ cũng rời khỏi mấy con rối.
Đoạn Ảnh kéo cổ áo, khó chịu nói: "Không biết sao, từ khi vào ngôi nhà này, tôi đã thấy khó thở."
"Có chuyện này?" Miêu Mộ Thanh kinh ngạc.
Miêu Mộ Linh ngạc nhiên nói: "Thế nhưng bọn tôi không có cảm giác ấy."
Ánh mắt Nguyệt Vũ lóe lên, "Em đi gọi Tiểu Nguyệt tới xem."
...
Huyền Huyễn chưa ngủ, nghe xong lời kể đơn giản của Nguyệt Vũ, cậu nói: "Khả năng lớn nhất là trên người Đoạn Ảnh không sạch sẽ."
"Không sạch sẽ? Sao không sạch sẽ?"
"Xem qua mới biết, bất quá có thể vào nhà tôi hẳn là nhân vật lợi hại, thú vị."
...