Vừa đứng trên đất Tây Tạng, chưa kịp thích ứng cảm giác choáng váng, điện thoại Miêu Mộ Thanh đã tới.
"Tam Nhi, tới Tây Tạng chưa?"
"Anh không phải nói nhảm sao, rõ ràng là tính đúng thời gian mà gọi." Nguyệt Vũ giận nói.
Miêu Mộ Thanh đầu kia nở nụ cười, "Thế nhưng vẫn cần xác định tí nha, mau, xem có xác định được sống chết của Miêu Nhị không? Có bị Vu gia bắt không? Anh cả ngày nghĩ tới an nguy của nó, thật là ăn ngủ khó yên."
Nguyệt Vũ liếc trắng, "Được rồi, đừng làm như mình huynh đệ tình thâm, nếu Nhị ca rơi vào tay Vu gia, nói không chừng anh còn mừng thầm."
"Tam Nhi, em nói gì vậy, anh thật sự lo lắng Miêu Nhị." Miêu Mộ Thanh nói bằng giọng nghĩa chính ngôn từ.
"Đúng vậy, anh lo lắng anh ấy, anh lo lắng anh ấy khiến cho Vu gia long trời lở đất."
"Ha ha, Tam Nhi, chúng ta quả nhiên là anh em, bất quá, nếu Miêu Nhị thật đi Vu gia, cũng không thể không cảm ứng được phương vị, thằng khỉ này hẳn không ở Vu gia, ở, anh ngược lại không lo lắng, tuy rằng chúng ta bất hòa với Vu gia, thế nhưng cho bọn họ lá gan cũng không dám hạ thủ với Miêu gia Nhị thiếu gia, cho nên anh là sợ nó chọc phải phiền toái gì, nói chung, em trước xác định an nguy, vậy anh cũng an tâm."
"Biết, cho em ba phút."
Nhị ca Miêu Mộ Linh của anh tuy không phải kẻ an phận, nhưng làm việc có chừng mực, sẽ không vô duyên vô cớ chơi mất tích, anh em bọn họ có cách liên hệ đặc biệt, không lưu lại tin tức gì đã mất đi hành tung như vậy là lần đầu tiên xảy ra.
"Ba phút? Tam Nhi, em lui bước." Trong giọng của Miêu Mộ Thanh có trách nhẹ.
Nguyệt Vũ thân phận đặc thù, bao nhiêu người nhìn chằm chằm, là không thể lui, chỉ có tiến.
"Lui bước? Đại khái đi." Nguyệt Vũ không thèm để ý.
"Tam đệ!" Miêu Mộ Thanh nhấn mạnh ngữ khí.
Nguyệt Vũ thở dài, "Anh dù sao cũng phải cho em thời gian tìm chỗ không ai chú ý đi."
"Em trực tiếp về máy bay không được sao, em hẳn vừa xuống phi cơ, anh đã hỏi Miêu Lan."
"Tiểu Nguyệt còn ngủ trên máy bay, em không muốn đánh thức cậu ấy, anh cho rằng em vì sao xuống phi cơ, không phải là nghĩ tới anh nhất định sẽ gọi điện hỏi Nhị ca, nếu không phải thời gian anh nói nhảm dài như vậy, em sớm đã cho anh kết quả."
"Tam Nhi, em là thật thích cậu ấy?" Miêu Mộ Thanh chần chờ.
Nguyệt Vũ không trả lời ngay, một lát sau mới nói: "Thích, thích hơn em có thể tưởng tượng, anh rõ chưa?"
Miêu Mộ Thanh thở dài, "Anh chỉ là không hy vọng cậu ấy trở thành gánh nặng của em."
"Tiểu Nguyệt xưa nay cũng không phải kẻ yếu, em càng không phải." Nguyệt Vũ tự phụ nói.
"Được! Có những lời này anh yên tâm, ba phút, em nói, ba phút sau trả lời cho anh."
"Biết, dài dòng!"
"Thiếu gia, Huyền thiếu gia tỉnh." Đứng sau Nguyệt Vũ một thời gian Miêu Lan nói.
"Tỉnh?"
"Thiếu gia rời đi không bao lâu Huyền thiếu gia đã tỉnh."
Nguyệt Vũ gật đầu, nếu Tiểu Nguyệt tỉnh, vậy về máy bay chiêu cổ.
Trở lại cabin, đã thấy Huyền Huyễn cau mày, ra vẻ tâm sự nặng nề.
Nguyệt Vũ kỳ quái, hỏi: "Sao vậy, Tiểu Nguyệt?"
Huyền Huyễn nhìn Nguyệt Vũ, chậm rãi nói: "Tôi không liên hệ được Tiểu Khả, Xuân Hạ cũng thế, bọn họ mất tích như Nhị ca anh."