"Trầm heo, anh làm gì, mặt nhăn như khổ qua?"
Nghe tiếng, đang đờ ra Trầm Dương nhìn lại, là hồng y thiếu nữ.
Vừa thấy cô, Trầm Dương nhớ tới hôm qua cô nói muốn đánh người, cũng vì chuyện Bành Hiểu, cộng thêm vội vàng chiếu cố Hạ Nhược Hải và hai đứa bé, anh đã quên chuyện này.
"Cô đem người đánh nhau còn lại với Nhược Hải thế nào?"
"Có thể thế nào, không phải đánh một trận sao." Hồng y thiếu nữ không hề để ý nói.
Trầm Dương không biết nên tức giận hay buồn cười, anh hảo tâm nói: "Đánh nhau là không đúng."
Thiếu nữ nhấc váy ngồi xuống ghế bên cạnh, "Đúng vậy, đánh nhau là không đúng, cho nên gã không nên đánh Tiểu Hạ."
Trầm Dương không nói gì, anh bỗng nhiên nghĩ thiếu nữ này có vài điểm rất giống Hạ Nhược Hải, đều là loại người người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta gấp bội xin trả.
Thiếu nữ vỗ vỗ ghế bên cạnh, nâng cằm nhìn Trầm Dương, ý bảo anh ngồi xuống.
Đối với Trầm Dương, thiếu nữ này như em gái Hạ Nhược Hải, vì vậy anh không cảnh giác gì, rất tự nhiên ngồi xuống.
"Trầm heo." Thiếu nữ vẻ mặt nghiêm túc.
Trầm Dương không ngại cô xưng hô mình như vậy, "Gì?"
"Anh biết có kẻ muốn hại anh sao?"
Trầm Dương rùng mình, không lý do, anh nghĩ tới động tác máy móc chạy bộ đêm đó thiếu nữ làm ở ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới khi Tôn Trí chết cũng làm động tác này, trong đầu linh quang chợt lóe, chẳng lẽ cô muốn ám chỉ với mình cái chết của Tôn Trí...
"Cô biết hung thủ chân chính là ai?" Trầm Dương kích động hỏi.
"Không biết."
Câu đầu tiên dập tắt ngọn lửa hy vọng anh vừa dấy lên.
"Vậy, đêm đó cô làm động tác kia ở ngoài cửa sổ có ý gì?" Trầm Dương không hiểu.
Thiếu nữ liếc trắng, "Nói anh là heo, anh thật đúng là heo, nếu tôi biết hung thủ, nhất định trước tiên giết qua giải quyết, miễn cho anh bị hại chết khiến Tiểu Hạ thương tâm."
Trầm Dương ế, nửa ngày mới hoãn lại, "Cô làm động tác kia không phải nhắc nhở tôi cái chết của Tôn Trí?"
"Là thế không sai, thế nhưng khi tôi thấy Tôn Trí, cậu ta đã vậy. Ngày ấy tôi hại Tiểu Hạ nhảy từ tầng năm xuống, cho nên không dám theo cậu ấy, vì vậy không thể làm gì khác hơn là lắc lư trong trường, gặp Tôn Trí chỉ là ngoài ý muốn, nếu không phải cậu ta xem như bạn Tiểu Hạ, tôi mới không ba ba chạy tới nói cho mấy người, bất quá nhà của mấy người có kết giới thiên sư kia bày ra, tôi vào không được, chỉ có thể gõ cửa sổ. Anh đừng trách mình ngốc không hiểu ám chỉ của tôi, dù sao khi tôi thấy Tôn Trí, cậu ta đã chết, biết sớm, biết muộn kỳ thực như nhau."
Nhìn thiếu nữ cố gắng an ủi mình, Trầm Dương mệt mỏi nở nụ cười, "Cô là một đứa bé tốt."
Thiếu nữ nhướng mày, quái kêu: "Đứa bé? Trách không được Tiểu Hạ đôi khi sẽ giận anh, anh thật thấy ghét, ai thích anh xem như đứa bé."
Trầm Dương kinh ngạc.
Thiếu nữ ra vẻ hận không thể đánh Trầm Dương, "Anh đừng nói với tôi anh không biết Tiểu Hạ thích anh?"
"Biết, biết." Nhìn thiếu nữ khí thế bức người, Trầm Dương không khỏi nói lắp.
"Biết làm chi không biểu thị?"
"Cậu, cậu ấy —— tôi đã kết hôn, cũng có con, cậu ấy còn nhỏ, có lẽ chỉ là——"
Anh không muốn lầm Hạ Nhược Hải, anh nghĩ cậu là khuyết thiếu quan ái mới có thể sinh ra cảm tình này với mình, đời người còn dài, anh không muốn Hạ Nhược Hải tương lai sẽ hối hận, nếu có thể, anh cảm thấy cậu nên có một cuộc sống bình thường, thế nhưng vì sao nghĩ tới cậu sau này sẽ kết hôn, sẽ dẫn một cô gái đến trước mặt mình nói "Thầy, đây là bà nhà tôi", anh khó chịu vậy?
"Cổ hủ, đầu heo!" Thiếu nữ mắng, "Tiểu Hạ rất rõ mình đang làm gì, anh đừng áp đặt suy nghĩ anh tự cho là đúng thành suy nghĩ của người khác, a, không nghe anh nữa, Tiểu Hạ tới."
Trầm Dương căn bản chưa kịp gọi lại, thiếu nữ đã biến mất.
"Thầy, vừa nãy anh —— có phải nói chuyện với ai?"
Hạ Nhược Hải xa xa đã nghe tiếng Trầm Dương nói chuyện, thế nhưng chỉ thấy mình anh, cậu không khỏi kinh ngạc.
Khi Trầm Dương tính nói gì, bên tai bỗng nhiên truyền đến uy hiếp của thiếu nữ: "Trầm heo, đừng nói với Tiểu Hạ tôi đã tới, bằng không làm thịt anh."
Trầm Dương dở khóc dở cười, "Không, chỉ có mình tôi ở đây."
Hạ Nhược Hải bán tín bán nghi, rõ ràng vừa nãy còn nghe giọng một cô gái, thầy vì sao gạt mình?
...