Keng keng!
Tiếng kim loại va chạm liên tục truyền ra, thân hình Kim Hoán hiện ra giữa không trung, hai chân được bao phủ bởi một tầng chân khí màu vàng nhạt, giống như làm bằng thép tinh, trực tiếp va chạm với trường kiếm của Khúc Khôn.
Chỉ trong vài ba giây cả hai đã giao thủ vài chục chiêu, có điều động tác của hai người thực sự quá nhanh, đám đệ tử chung quanh không có một ai quan sát được rõ ràng cả.
Đúng lúc này, Kim Hoán khẽ quát một tiếng, hai chân đồng thời dùng sức một chút đạp lên trường kiếm của Khúc Khôn một cái, đồng thời thân hình cũng mượn lực trở mình một cái trong không trung, một ngón tay hư hư thực thực búng về hướng Khúc Khôn.
Ngón tay này nhìn như không nhanh, nhưng lại cho người ta một thứ cảm giác quỷ dị, hắc ám và âm lãnh, khác một trời một vực so với loại Thối Pháp* bá đạo mà Kim Hoán thi triển lúc trước.
*Thối Pháp: Một loại võ kỹ sử dụng chân là chủ yếu
Phù! Phù!
Kiếm ảnh hóa ra từ trường kiếm trong tay Khúc Khôn lại không thể tránh được một ngón tay búng ra bất thình lình đó, trên mặt hắn bị rạch ra một vết máu dài mấy tấc, máu tươi lập tức túa ra, thân mình cũng loạng choạng lùi về sau vài bước.
Kim Hoán lúc này đã thu hai tay về sau lưng, vững vàng hạ xuống mặt đất nhẹ nhàng như chuồn chuồn đáp nước.
"Đa tạ nhé!" Kim Hoán mặt lộ ý cười, nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Khúc Khôn tái nhợt, không thèm lau vết máu trên mặt đi, chậm rãi tra trường kiếm vào trong vỏ.
"Hừ!" Hắn nặng nề hừ một tiếng, xoay người đi về phía xa xa, mấy thành viên khác của Huyết Long Hội thấy cảnh này thì vội vàng đi theo.
Lập tức, những đệ tử chung quanh trầm trồ lớn tiếng khen hay, trận tỷ thí này bọn họ quan sát như say như mê, mặc dù là ở Tiểu Tỷ Thí cũng chưa từng thấy trận đấu nào đặc sắc như vậy giữa các đệ tử cũ.
"Kim Việt Thối Pháp" và "Ma Ngân Chỉ" của Kim Hoán sư huynh ngày càng tinh diệu rồi, chỉ sợ đã đến đại thành rồi đi!" Bạch Thạch mặt cung kính hỏi.
"Haha, hai bộ võ kỹ Hậu Thiên này có chút huyền ảo, ta chẳng qua mới vừa đến tiểu thành mà thôi." Kim Hoán lắc đầu nói ra, vẻ mặt cũng chẳng cao hứng lắm.
Hai bộ võ kỹ này, đặc biệt là Ma Ngân Chỉ chính là thứ võ kỹ hắn đã dốc lòng khổ tu nhiều năm, vốn định thi triển trong Đại Tỷ Thí, hôm nay đã bị người khác biết rồi, vậy là trong Đại Tỷ Thí cũng sẽ không còn hiệu quả bất ngờ nữa.
Đám người Bạch Thạch nhìn ra tâm trạng của Kim Hoán không tốt, biết điều không nói thêm nữa.
Mấy người lại đợi thêm khoảng nửa nén hương nữa thì thấy một bóng người cao lớn đi dọc theo đường núi phía xa tới, chính là Thạch Mục.
Ánh mắt Thạch Mục nhìn về phía đám người tụ tập xung quanh, khẽ chau mày.
"Thạch sư đệ, bọn ta đợi ngươi đã lâu." Kim Hoán cười ha ha chạy ra đón chào.
"Ta ra ngoài làm việc, về hơi muộn chút, lại khiến Kim sư huynh phải chờ lâu rồi, đúng là thất lễ." Thạch Mục cười nói.
"Đâu có, đâu có, hiện giờ Thạch sư đệ đã là người bận rộn, bọn ta nhàn rỗi không có chuyện gì nên mới đến sớm một chút thôi." Kim Hoán ôn hòa cười nói, trong giọng nói lại còn mang theo ý nịnh nọt.
Thạch Mục hơi gật đầu với mấy người có quen biết là Bạch Thạch, Tiêu Minh, Hoắc Mậu, xem như là đã chào hỏi xong.
"Kim sư huynh đến tìm tại hạ, là muốn luyện chế phù lục sao?" Thạch Mục khách sáo một hồi rồi hỏi thẳng.
"Đúng vậy, Kim mỗ gần đây đang cần luyện chế gấp một ít phù lục, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Thạch sư đệ là có thể hoàn thành trong một thời gian ngắn mà thôi. Về mặt thù lao thì sư đệ cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu." Vẻ mặt Kim Hoán nghiêm túc lại, trả lời.
"Phù lục gì? Số lượng bao nhiêu?" Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, trầm ngâm một chút rồi hỏi.
Kim Hoán nghe vậy thì cũng an tâm, đi đến bên cạnh Thạch Mục, nói khẽ mấy câu bên tai hắn.
Thạch Mục nghe xong, cân nhắc chỉ trong chốc lát.
"Được không có vấn đề gì, năm ngày sau Kim sư huynh đến lấy là được." Hắn đáp.
"Tốt lắm, vậy thì xin nhờ Thạch sư đệ nhé!" Kim Hoán nghe vậy thì cực kì mừng rỡ, vẫy vẫy tay, ra hiệu cho một người bên cạnh lấy ra một cái bọc đưa cho Thạch Mục.
Thạch Mục nhận lấy cái bọc, mở ra xem xét một chút, khẽ gật đầu, rồi lại nói chuyện phiếm vài câu với mấy người họ sau đó mở cửa, đi vào thạch ốc.
Kim Hoán nhìn cửa thạch ốc đóng chặt, trong lòng thở dài một hơi, sau đó dẫn đám người Bạch Thạch rời đi.
Những người vây xem xung quanh thấy không còn gì náo nhiệt để xem thì cũng tản đi rất nhanh.
Trong thạch ốc, Thạch Mục đặt cái bọc lên bàn, ngồi xuống.
Số lượng phù lục mà Kim Hoán yêu cầu mặc dù nhiều, nhưng lại chỉ là một số phù lục cấp thấp đơn giản, đối với hắn mà nói cũng không khó khắn gì lắm, bỏ ra ba ngày cũng đủ để hoàn thành, hơn nữa thù lao lại còn không thấp, tất nhiên sẽ không từ chối rồi.
Hắn nghĩ nghĩ một lát, lại lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ màu nâu, mở nắp bình ra.
Một mùi hương cổ quái tỏa ra, trong cái bình nhỏ có một viên đan dược vàng óng, tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Hôm nay hắn ra ngoài cũng chính là vì viên thuốc này.
Nửa năm quam hắn mặc dù đã dốc lòng tu luyện thuật pháp, cũng không sao nhãng việc tu luyện võ đạo, bởi vì có chỗ dựa về mặt tài nguyên kể từ khi có thể luyện chế phù lục, Bàn Nhược Thiên Tượng Công của hắn đã luyện đến tầng thứ hai đại thành, cách tầng thứ ba cũng chỉ còn một chút nữa thôi.
Thiên Tâm Đan này có giúp ích không nhỏ trong việc đột phá Thiên Tượng Công.
Có điều trước đó hắn vẫn cứ giải quyết xong việc luyện chế phù lục đã rồi nói sau vậy.
Thạch Mục nghĩ thế, thở nhẹ một hơi, bình phục tâm thần, thu bình nhỏ lại. Lấy cái bao mà Kim Hoán đưa cho ra, tay cầm lấy một lá bùa đặt lên bàn...
...
Mấy ngày sau.
Trong thạch ốc, Thạch Mục nửa thân trần, hai mắc nhắm nghiền, khoanh chân ngồi dưới đất, đỉnh đầu ẩn ẩn như có hơi nước bốc lên, mồ hôi toàn thân vã ra như tắm, dưới da như có vô số con chuột nhắt đang nhấp nhấp nhô nhô.
Theo thời gian, sắc mặt hắng ngày càng đỏ, đột ngột mở mắt ra, trong miệng quát lớn một tiếng.
"Uỳnh!" Một tiếng vang như sấm rền.
Một luồng khí to lớn dâng lên từ thân thể hắn, khuếch tán ra bốn chung quanh.
Một cái ghế đá cách Thạch Mục không xa bị bắn ra ngoài như trái bóng da, nện lên vách tường, phát ra một tiếng động lớn.
Lúc này, da dẻ Thạch Mục đã khôi phục tình trạng cũ, hắn chậm rãi đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng khôn tả.
Sau khi hắn dùng Thiên Tâm Đan, rốt cuộc cũng đã đột phá cản trở, Bàn Nhược Thiên Tượng Công đã thuận lợi tiến giai tầng thứ ba.
Giờ phút này, toàn thân Thạch Mục giống như đang chất chứa một cỗ sức lực nhiều vô kể, ánh mắt xoay chuyển nhìn về phía cương đao giắt trên vách tường, một ý niệm lóe lên, khẽ vươn tay ra cầm lấy.
Hắn một tay cầm đao thép, tay kia duỗi ra hai ngón tay nắm lấy mặt đao, chân khí trong cơ thể bị thúc giục, hai ngón vừa dùng sức một cái, mặt đao lại lõm xuống vài phần, bị nắn ra một cái dấu tay nhàn nhạt.
Đuôi lông mày Thạch Mục nhảy lên, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, nhưng lập tức lại nghĩ tới điều gì, bắt đầu trầm ngâm tại chỗ.
Một lát sau, hắn đột nhiên vung tay lên, năm ngón tay búng ra một pháp quyết kì lạ, pháp lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, lại đồng thời mấp máy miệng niệm thầm mấy câu, đột nhiên há miệng ra, một luồng khí trắng bắn ra như mũi tên, vừa khéo đánh vào một mô đá nào đó.
"Ầm!" một tiếng!
Một mô đá nặng cả trăm cân, thô to như thắt lưng người vừa bị mũi tên khí kia đánh vào liền bạo liệt, đá vụn bắn ra ngoài tạo ra những tiếng đùng đoàng liên tiếp trong phòng.
Thạch Mục mặt mày lạnh nhạt vung tay lên một cái đã đánh rơi mấy viên đá vụn bay tới trước mặt.
Uy lực kinh người như thế, hiển nhiên là còn lợi hại hơn ba phần so với Hỏa Cầu Thuật của Tiêu Minh, chính là "Khí Bạo Thuật" được ghi chép trong "Uẩn Thần Thuật"!
Thạch Mục cũng bất ngờ tu luyện Uẩn Thần Thuật đến tầng thứ ba.
Có điều bình thường hắn sẽ không để lộ tu vi thuật sĩ của mình ra ngoài. Mới có nửa năm ngắn ngủi, những người khác tất nhiên sẽ cho rằng pháp lực của hắn cực kì nông cạn, vẫn còn đang tu luyện tầng thứ nhất của pháp môn thuật sĩ nào đó, chẳng qua là có thiên phú kinh người về phù lục mà thôi.
Thạch Mục cũng coi món Khí Bạo Thuật mới lĩnh ngộ ra này như là một ngón đòn bất ngờ, có điều tốc độ phóng ra của dẫn thuật có chút chậm, bình thường còn phải luyện tập thêm nhiều nữa mới có thể phát huy hiệu quả thần kỳ khi triển khai trong tỷ thí.