Dịch giả: nila32
Nghĩ tới đây, Thạch Mục cảm thấy an tâm hơn một chút, thong dong tiến vào thành Dạ Lan.
Kiến trúc ở đây có chút khác biệt so với thành Thanh Lan ở Đông Thánh Tinh. Nhà cửa đều dựng bằng gỗ, thậm chí có nơi còn nằm trong thân một cây đại thụ.
Cổ thụ chọc trời mọc ở khắp nơi. Sắc xanh che lấp ánh sáng mặt trời khiến cho thành trì có chút âm u. Không ít địa phương quanh năm không thấy ánh nắng, giống như đêm tối kéo dài quanh năm. Hai chữ Dạ Lan cũng vì thế mà được sinh ra.
Bởi vì Thanh Diệp Tinh Vũ Thủy hưng thịnh vì vậy có không ít đầm lầy trong thành, xen lẫn nhà cửa. Đi lại trong thành, có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc của chúng.
Thạch Mục hòa vào dòng người hối hả, giống như lúc đến, không có tâm trạng bát phố mà đi thẳng đến truyền tống trận đặt ở Tây thành.
Chưa tới nửa giờ sau, hắn đã đến trước một tòa nhà đồ sộ, cao vài chục trượng, thoạt nhìn như một tảng đá lớn.
Công trình này chính là đại điện truyền tống của thành Dạ Lan.
Nhưng khi quan sát xung quanh, Thạch Mục không khỏi giật mình.
Lúc này phía trước đại điện có không ít người. Dựa vào y phục, trang sức, bọn họ đến từ nhiều hành tinh khác nhau, phần lớn đều là Yêu tộc.
Nơi này tựa hồ xảy ra chuyện gì, khiến cho đám đông tụ lại bàn tán sôi nổi.
Suy tính một lúc, hắn tìm một nơi hẻo lánh, đội lên một cái mũ rộng vành, thay đổi y phục rồi mới thong thả lại gần.
Trước cửa đại điện lúc này, một nhóm người vận y phục đen chặn cửa ra vào, không cho bất cứ ai xâm nhập.
“Vị huynh đài này, nơi đây làm sao vậy? Từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào.” Thạch Mục thấy cảnh này bèn hỏi một đại hán áo vàng bên cạnh.
“Ài, không biết chuyện gì xảy ra. Từ hôm qua, đại điện truyền tống đột nhiên tuyên bố tạm thời đóng cửa, không cho bất cứ người nào sử dụng.” Đại hán áo vàng than thở.
“Đột nhiên đóng cửa? Vì sao lại thế?” Thạch Mục có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ.
“Chưởng quản truyền tống trận là người của Dạ gia. Cách đây không lâu, bọn họ nói rằng Truyền Tống trận xảy ra vấn đề, đang cho người sửa lại thế nhưng ai biết bon họ nói thật hay không? Ai, ta có chuyện gấp phải đến Đông Thánh Tinh!” Đại hán áo vàng nói xong quay đầu nhìn quanh.
Thạch Mục đang định nói gì, chợt khẽ biến sắc, lặng lẽ lui về phía sau, lẫn vào đám đông.
Phụ cận đại điện truyền tống, một nhóm nam tử tóc xanh đi tới đi lui, thỉnh thoảng đưa mắt dò xét chung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Thạch Mục lặng lẽ rời xa khu vực truyền tống sau đó xoay người đi vào một cửa hàng nhỏ cạnh bên.
Hắn vừa giả vờ xem xét tài liệu trong cửa hàng vừa đưa mắt quan sát nhóm người kia.
Khí tức bọn họ tỏa ra rất giống đám người Giang Thủy Thủy, lại thêm mái tóc đặc thù, không cần nghĩ ngợi, nhất định là người của Giang gia.
“Không ngờ bọn chúng đã tìm đến thành Dạ Lan!” Thạch Mục âm thầm hoảng sợ, cũng may hắn đã che giấu một chút nếu không rất có thể đã bị nhận ra.
Quay đầu liếc nhìn đại điện truyền tống, Thạch Mục chợt có suy đoán:
“Chẳng lẽ Truyền Tống Trận đột nhiên bị hỏng là do Giang gia giở trò quỷ sau lưng nhằm không để ta trở về Đông Thánh Tinh!”
Rất có thể chính là như vậy!
Thạch Mục cau mày. Thế lực của Giang gia to lớn hơn tưởng tượng của hắn.
Bản thân bỏ chạy thục mạng, mất bao công sức mới trở về được đây. Nào ngờ đối phương đã sớm đoán được, cho người phục kích. Xem ra thành Dạ Lan không còn an toàn nữa.
Thạch Mục nán lại cửa hàng một lát sau đó bước nhanh ra ngoài. Sau khi xác nhận bản thân không bị theo dõi, hắn mới rẽ trái quẹo phải, tìm tới một khách điếm ở phía Đông thành, thuê lấy một căn phòng nhỏ yên ắng.
Ngồi trong phòng, Thạch Mục chau mày cân nhắc tình thế cũng như suy nghĩ đối sách.
Dựa vào tình huống trước mắt, Truyền Tống Trận bị phong tỏa rất có khả năng liên quan đến hắn,
Giang gia có thể móc ngoặt với Dạ gia phong tỏa Truyền Tống Trận khiến hắn không thể trở lại Đông Thánh Tinh từ nơi này.
“Tìm đến thành thị khác có Truyền Tống Trận?” Thạch Mục thì thào tự nói.
Số nơi sở hữu pháp trận truyền tống đến Đông Thánh Tinh ở hành tinh này vô cùng ít ỏi, lại thêm khoảng cách xa xôi. Thành thị gần nhất cũng cách nơi này năm ngày lộ trình.
“Không được, nếu tìm đến những thành thị khác, không nói thời gian, rất khó đảm bảo truyền tống trận nơi đó không bị Giang gia khống chế.” Thạch Mục lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ này.
Hắn nghĩ tiếp vài chủ ý khác nhưng đều không thể thực hiện.
Nghĩ đến đây, Thạch Mục bỗng nhiên đứng lên, đến trước cửa sổ, nhìn qua khe hở, quan sát đại điện truyền tống ở phía xa xa.
“Được, Giang gia các ngươi đã thực hiện mưu kế như vậy, ta sẽ chơi trốn tìm với các ngươi một phen.”
Khuôn mặt của hắn lộ ra nụ cười băng lãnh, trong mắt lưu chuyển kim quang.
Hầu hết Truyền Tống trận xung quanh Đông Thánh Tinh đều thuộc quản lý của Thánh Địa. Đây là con đường vận chuyển tài nguyên cũng như nhân lực giữa các tinh cầu. Hơn nữa, mỗi ngày cũng kiếm về cho Thánh Địa lượng lớn Linh thạch. hắn không tin Giang gia đủ sức đống cửa truyền tống trận mãi mãi.
Thạch Mục vung tay, phóng ra vài thanh trận kỳ màu xanh, bố trí khắp nơi trong phòng.
Phần phật!
Trận kỳ lóe sáng. Pháp trận màu xanh tỏa ra, bao phủ gian phòng.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn mới đi đến bên giường, khoanh chân ngồi xuống.
Quả thật không dễ trốn tránh sự truy bắt của nhà họ Giang thế nhưng pháp quyết tầng ba của Tiểu Cửu Chuyển Huyền Công có ghi lại một môn dịch cốt. Bí thuật này có thể thay đổi cốt cách một người, khiến cho dung mạo người đó thay đổi đáng kể.
Cái này không giống với việc sử dụng Pháp lực để che đậy dung mạo vốn có mà là cải biến xương cốt thật sự, dù là tồn tại Thiên Vị cũng không cách nào nhận ra điểm khác lạ.
Lúc trước, mặt dù biết đến bí thuật này nhưng vì chưa cần dùng đến nên hắn không hề tu luyện.
Giờ phút này, nếu muốn tránh thoát sự truy bắt của Giang gia, bí thuật dịch cốt này sẽ có tác dụng rất lớn.
Nghĩ vậy, hai tay Thạch Mục nổi lên hào quang đen trắng, bắt đầu hợp lại ở đan điền. Xương cốt trong người cũng theo đó truyền ra từng trận răng rắc khe khẽ…
Tầm nửa ngày sau, Thạch Mục tỉnh dậy, vui vẻ đứng lên.
Không thấy hắn làm gì thế nhưng xương cốt toàn thân run lên ken két. Thân thể cao lớn từ từ nhỏ đi. Cơ bắp trên mặt nhúc nhích một hồi cũng dần dần thay đổi.
Sau mấy hơi thở, Thạch Mục đã hoàn toàn trở thành một thanh niên mày rậm mắt to, dáng vẻ quê mùa.
“Tốt!” Hắn vung tay lên, khiến cho thủy quang ngưng tụ thành một tấm kính, vừa nhìn bộ dạng của mình trong gương vừa thì thào lẩm bẩm.
Nghĩ đến gì đó, Thạch Mục thu liễm Xích Viên chân khí trong cơ thể đồng thời âm thầm thúc giục lực lượng chí âm trong cánh tay phải khiến cho cả người tỏa khí tức âm hàn, hoàn toàn khác với lúc trước.
Như thế này, dù là người thân cận cũng không nhận ra diện mục thật sự của hắn.
Có điều Thạch Mục gấp gáp tu luyện, có nhiều chỗ vẫn chưa thật sự thông hiểu cho nên mỗi lần cải trang chỉ có thể duy trì một canh giờ, lâu hơn sẽ khiến thân thể bị thương tổn.
Vào lúc này, trong một căn phòng nằm sâu bên trong đại điện truyền tống.
Nơi đây có đặt một bàn đá hình tròn. Những hắc ý nhân ngồi đây đều là nhân vật nắm quyền ở thành Dạ Lan, Chính giữa là một người đàn ông trung niên áo đen, tuổi chừng bốn mươi, khóe mắt có chút nếp nhăn thế nhưng có thể nhìn ra người này khi còn trẻ nhất định vô cùng anh tuấn.
Người này đúng là gia chủ Dạ gia, Dạ Đồng.
Trước mặt Dạ Đồng là một cô gái trẻ tuổi, tóc xanh mềm mại, dung mạo như hoa, đúng là Giang Thủy Thủy. Có điều sắc mặt nàng ta lúc này có chút tái nhợt, giống như người bệnh.
“Giang cô nương, sau khi được cô đưa tin, chúng tôi đã lập tức đóng cửa Truyền Tống Trận.” Dạ Đồng nói ra.
“Dạ gia chủ, đa tạ hợp tác, Giang gia nhất định không quên phần nhân tình này.”
“Dựa vào quan hệ giữa hai nhà chúng ta, một khi Giang cô nương đã có lời mời, Dạ gia đương nhiên giúp sức. Có điều ta nghe nói tất cả tộc nhân Giang gia ở Thanh Diệp tinh đều đã tập trung tại thành Dạ Lan, hơn nữa còn lục soát trắng trợn trong thành. Không biết các vị rốt cuộc muốn tìm cái gì?” Dạ Đồng hỏi lại.
“Việc này Dạ gia chủ không biết thì hơn, cũng không có ích lợi gì cho các vj.” Giang Thủy Thủy lạnh lùng đáp trả.
“Hặc hặc, nếu Giang cô nương đã nói như vậy, ta không hỏi nữa.” Dạ Đồng có chút giận dự nhưng rất nhan đã khôi phục bình tĩnh, cười nói.
“Về phía Truyền Tống trận, phải nhờ Dạ gia chủ tận lực kéo dài thêm mấy ngày.” Giang Thủy Thủy đứng dậy rời đi.
“Giang cô nương, tuy rằng Dạ gia khống chế Truyền Tống trận ở đây thế nhưng quyền chủ đạo lại nằm trong tay Thanh Lan Thánh Địa. Ta cũng chỉ có thể phong tỏa trong thời gian ngắn. Không quá ba ngày, Truyền Tống Trận phải được mở lại.
Giang Thủy Thủy dừng lại một chút sau đó lần nữa bước đi, chỉ để lại giọng nói lạnh lẽo:
“Ít nhất năm ngày, kính xin Dạ gia chủ hỗ trợ.”
Dạ Đồng tức đến nổ mắt thế nhưng nhớ đến gì đó đành phải nắm chặt bàn tay, miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng.
…
Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.
Số người tụ tập bên ngoài đại điện truyền tống càng ngày càng đông. Bọn họ xôn xao bàn tán, tâm tình có chút phẫn nộ, cao giọng quát hỏi đại điện.
Hộ vệ bên ngoài cửa điện đã tăng gấp đôi so với ba ngày trước. Hơn nữa, trong đó còn có không ít cao thủ Thiên Vị.
Gần đó, có một nam tử áo xanh không chút thu hút. Người này mày rậm mắt to, tản ra khí tức âm hàn. Đúng là Thạch Mục sau khi biến hóa dung mạo.