Dịch giả: khongpit
Biên: nila32
Thanh niên tóc đỏ bị Thạch Mục đánh bay ra ngoài, thân hình bay xa vài chục trượng, trường thương đập đất. Cả người quay tròn đứng lên, dừng lại giữa không trung, ánh sáng màu đỏ lượn lờ xung quanh.
Cùng lúc đó, Triệu Trầm Lôi cũng đào thoát khỏi một côn nện xuống của Thạch Mục, phi thân rơi xuống bên cạnh. Hai người đứng tạo thành xu thế bao vây Thạch Mục vào giữa.
Chỉ thấy hào quang quanh thân hai người sáng lên mãnh liệt, trường đao vung mạnh, một thương thẳng tắp ở giữa không trung liên tiếp vang lên từng tiếng ngâm nga.
Một con rồng từ những tia chớp màu xanh, cùng một đầu cự mãng toàn thần được bao phủ bởi hỏa diễm đồng thời hiển hiện, tất cả đều uốn lượn thân thể, mở miệng lớn, hung hăng vọt tới Thạch Mục.
Bộ pháp dưới chân Thạch Mục liên tục thay đổi, múa ra hỗn loạn côn ảnh mang theo vô số khí lưu màu trắng, cao thấp vây quanh thân thể hắn.
Ánh lửa sau lưng hắn sớm đã đại thịnh, xích viên pháp tướng bao bọc bởi kim sắc hỏa diễm hiện ra, trong tay pháp tướng cũng nắm chặt trường côn bằng lửa, làm theo động tác của Thạch Mục nhanh chóng vũ động, ở giữa không trung hiện ra đầy trời côn ảnh xích kim.
Xích kim côn ảnh vừa mới hợp lại với khí lưu màu trắng, lập tức dung nhập, biến thành một căn vòi rồng thông thiên quán địa, thẳng tới Thiên Vân, đại địa nổ vang.
Giang Thủy Thủy đang đứng bên dưới một gốc cây đại thụ trong rừng, giờ phút này cũng nhìn thấy vòi rồng cực lớn với thanh thế kinh người, không khỏi nhướng mày đứng lên.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, nàng đã thấy vòi rồng ầm ầm tán loạn.
“Thiên Địa Vô Cực!”
Thiên địa quanh thân Thạch Mục biến đổi.
Ầm ầm!
Vô số tia chớp màu trắng liên tục từ chín tầng trời đánh xuống, trên mặt đất cũng cuồn cuộn hắc diễm.
Chỉ trong chớp mắt, con rồng điện màu xanh, cùng cự mãng màu đỏ lập tức bị bao phủ trong Thiên Địa Lôi Hỏa.
Động tác trong tay Thạch Mục liên tục thay đổi, không chờ Thiên Lôi Địa Hỏa mất đi, ném đi trường côn trong tay, nhấc chân đá trường côn, tấn thiết trường côn tựa như một cây lao, biến thành một đạo ô quang, bắn thẳng tới thanh niên tóc đỏ.
Thanh niên tóc đỏ thấy thế, hỏa diễm quanh thân càng thêm kịch liệt hơn, sau lưng hiện ra một hư ảnh Cự Nhân Hỏa Diễm cao hơn mười trượng. Hai chưởng cự nhân vung lên, mang theo hỏa diễm hừng hực, ngăn cản đường tiếng công của Như Ý Tấn Thiết Công.
Chỉ nghe một tiếng “Phốc” vang lên.
Tấn tiết trường côn sáng ngời ô quang, lập tức xuyên thấu chưởng lớn của cự nhân, cắm thẳng vào ngực của thanh niên tóc đỏ, tạo thành một cái lỗ lớn, thân thể như bao cát bay ngược ra sau, đã chết!
Như Ý Tấn Thiết Côn vù vù rung động, đảo ngược quay trở về, lần nữa được Thạch Mục nắm trong tay.
Hắn một tay cầm côn, ngạo nghễ đứng trên không trung, xoay chuyển ánh mắt nhìn tới Triệu Trầm Lôi.
Chỉ thấy đôi mắt gã vẫn chỉ có màu huyết hồng, khuôn mặt dữ tợn, miệng phát ra trận trận gào thét trầm thấp, không chút thay đổi vì cái chết của thanh niên tóc đỏ.
Hào quang lôi điện trên thân của Triệu Trầm Lôi sáng lên mãnh liệt, ánh sáng màu xanh sau lưng bắt đầu khởi động, hiện lên một Cự Nhân pháp tướng, điện mang màu xanh lượn lờ toàn thân.
Lôi điện Cự Nhân như người thường, nhưng mà ngũ quan trên mặt lại không được đầy đủ, trên mặt có một đôi mắt trống rỗng, cùng cái miệng rộng uốn lượn lên trên, trên trán mọc một cái sừng nhọn, nắm trong tay một thanh cương xoa.
Triệu Trầm Lôi đờ đẫn nhìn Thạch Mục, vung trường đao về phía trước, pháp tướng phía sau cũng đồng thời vung cương xoa về phía trước một chút, lập tức bắn ra một đạo điện mang.
Đạo điện quang mặc dù nhanh, nhưng với Thạch Mục hôm nay, lại không đáng kể chút nào, hai cánh sau lưng khẽ động, đơn giản né tránh.
Oanh!
Đạo điện quang kia không đánh trúng Thạch Mục, nổ tung ở phía sau lưng hắn.
Ngay tại thời điểm Thạch Mục muốn xông lên, cương xoa liên tục điểm động, một đường thật dài hồ quang điện tựa như mưa rào, liên tục đánh tới Thạch Mục.
Kim quang lưu chuyển trong mắt Thạch Mục, Hỏa Dực sau lưng vũ động, thân hình mang theo liên tiếp tàn ảnh, đơn giản tránh né những tia chớp này, để cho chúng nhao nhao nổ tung xung quanh thân thể.
Ngay sau đó hắn tìm một phương hướng, cúi người vọt tới, xuyên qua cơn mưa điện quang, trường côn trong tay một cuốn, hóa thành một đạo bạch sắc vòi rồng, trực tiếp đánh tan mấy đạo điện quang ven đường đi, đánh tới Triệu Trầm Lôi.
Triệu Trầm Lôi không biết né tránh, hai tay nắm chặt trường đao, bổ tới phía trước.
“Boong!”
Một tiếng kim thiết va chạm vang lên, Tấn Thiết Côn cùng cây trường đao lôi điện của Triệu Trầm Lôi chạm nhau, dính chặt như sam.
Cơ bắp trên cánh tay Thạch Mục phồng lên, bỗng nhiên phát lực, trường côn trong tay ra sức ép xuống.
Triệu Trầm Lôi kêu lên đau đớn, một tay cầm đao, một tay chống đỡ chuôi đao, liều mạng, cố gắng giữ chặt trường đao.
Đúng lúc này, hư ảnh Cự Nhân lôi điện sau lưng Triệu Trầm Lôi đội nhiên bắn ra một tia chớp khổng lồ màu đen từ căn Độc Giác trên trán, trực tiếp đánh tới mi tâm của Thạch Mục.
Thạch Mục thấy vậy, trân thân bỗng sáng lên kim quang, một đầu cự mãng bảy đầu bảy màu lăng không hiển hiện.
Ở cái đầu lâu chính giữa của cự mãng, hình như là đầu lâu của Giao Long, cũng xuất hiện một căn Kim Giác, bỗng nhiên bắn ra một đạo kim quang, va chạm kịch liệt với tia chớp màu đen.
“Oanh” một tiếng bạo vang.
Đạo kim quang cùng tia chớp màu đen đồng thời vỡ vụn, nổ thành từng mảnh nhỏ, tán loạn trong không khí.
“Nặng!”
Đúng lúc này Thạch Mục quát lên một tiếng lớn, xích kim ánh lửa trên cánh tay mãnh hiện hiện lên, từng vòng từng vòng quấn quanh Như Ý Tấn Thiết Côn.
Ngọn lửa trên côn ngang nhiên ép xuống, thoáng cái làm gãy trường đao trong tay Triệu Trầm Lôi, trường côn trực tiếp đánh vào ngực của Triệu Trầm Lôi.
Thân thể Triệu Trầm Lôi bị Như Ý Tấn Thiết Côn ép ngã trên mặt đất, lồng ngực lõm xuống, máu thịt bầy nhầy.
Lúc này, cuối cùng thần chí hắn rốt cuộc khôi phục, trong mắt không còn màu huyết hồng, lại có vẻ ảm đạm.
“Cái... Cái gì anh linh... Toàn bộ là... Ha... Ha...”
Máu tươi trong miệng ứa ra, mắt mang vẻ phức tạp nhìn qua Thạch Mục, bờ môi vô lực khép mở vài cái, lời còn chưa dứt, liền nghẹo đầu sang một bên, triệt để mất đi sinh cơ.
Thạch Mục quét mắt nhìn một cái, đi tới cái cây màu tím.
Chỉ thấy gương mặt tròn trên cây, vẫn như trước bảo trì bộ dáng tự tiếu phi tiếu (cười mà như không cười), tham âm “Ô ô” trong miệng dường như càng thêm lớn hơn.
Nhưng âm thanh này với Thạch Mục sớm đã có chuẩn bị mà nói, căn bản không có tác dụng chút nào.
Hắn hạ xuống đất, từ từ đánh giá cây này một lần, rồi sau đó đi nhanh vượt qua, toàn bộ người nhảy lên không trung, hai tay nắm chặt trường côn được hỏa diễm quấn quanh. Thân thể uốn cong, tụ lực đến tận cùng, đem trường côn nện xuống thân cây màu tím.
“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn.
Cây màu tím đổ xuống đất, biến thành một đám cành lá héo úa, ngay sau đó, toàn bộ cành cây cháy lên hừng hực.
Chỉ nghe bên trong ngọn lửa còn truyền đến tiếng gào thét thảm thiết, Thạch Mục chứng kiến khuôn mặt tròn bên trong ngọn lửa, vặn vẹo dữ tợn, cho đến khi bị thiêu thành tro tàn.
Nhìn ra ngoài một chút, Thạch Mục liền xoay người đi trở về.
Vừa mới nhấc chân, hắn liền thấy động tĩnh từ trong rừng, ngay sau đó xuất hiện thân ảnh của Giang Thủy Thủy.
Giang Thủy Thủy liếc mắt nhìn thấy thi thể trên mặt đất, cùng với đám cành cây đang cháy kia, lộ vẻ kinh ngạc hỏi.
“Thạch huynh, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Hai người Triệu Trầm Lôi bị thụ yêu khống chế, hoàn toàn mất vừa rồi liều lĩnh muốn giết ta, rơi vào đường cùng ta đành phải hạ sát thủ. Hiện tại yêu thụ cũng bị ta đốt đi, không nhìn thấy Anh Linh quả đâu.” Thạch Mục nhìn nàng một cái, giải thích đơn giản.
Giang Thủy Thủy trầm ngâm một lắt, ánh mắt quét qua ngọn lửa, mở miệng nói ra:
“Năm đó, chúng ta mấy người trùng hợp phát hiện anh linh quả, trở về Thánh Địa, có tìm đọc qua các điển tịch, tìm được vài tin tức liên quan. Nhưng cũng chỉ được một số ít thông tin, trong đó, nghe đồn, ta chỉ cho rằng là hư cấu, không ngờ hôm nay chứng kiến lại là sự thật.”
“A, tin đồn gì?” Thạch Mục hỏi.
“Tục truyền, anh linh quả thành thục, các bộ phân của thân cây sẽ phân liệt, chia thành vài cây, ngoại trừ một gốc cây thực sự, còn lại đều là giả. Cây giả có thể phát ra âm thanh anh gáy, nhiễu loạn tâm trí, tìm được cây thật mới có thể tìm được Anh Linh quả.” Giang Thủy Thủy nói ra.
“Như vậy, chúng ta gặp được chính là một cái cây giả rồi. Nhưng không biết trên điển tịch có đề cập cách nào phân biệt thật giả?” Thạch Mục cau lại lông mày, bất đắc dĩ nói.
“Cái này ngược lại không có đề cập, có lẽ chúng ta phải tìm từng gốc cây một rồi.” Giang Thủy Thủy bất đắc dĩ nói.
“Đã như vậy chúng ta cần gấp rút tìm kiếm.” Thạch Mục nói ra.
...
Cùng lúc đó, ở một chỗ khác, bên trong một sơn cốc, một hồng một lam hai đạo quang mang kịch liệt chiến đấu ở giữa không trung.
Lam sắc quang mang chính là Lăng Phong, màu đỏ quang mang chính là thiếu phụ áo đỏ đi cùng hắn tới đây.
Chỉ thấy trong mắt thiếu phụ ánh đỏ lập lòe, trong tay múa một đoạn chu hồng trường lăng dài hơn một trượng, hóa thành từng vòng ánh sáng đỏ thẫm không ngừng công tới Lăng Phong.
“Hồng Ngọc sử tỷ! Mau tỉnh lại!”
Trong mắt Lăng Phong cũng có một tia hồng mang, nhưng không mất đi lý trí, một bên thối lui ra ngoài sơn cốc, một bên thúc giục thần thức la lên.
Hồng Ngọc giống như không nghe thấy gì, hào quang trong tay sáng ngời, Hồng Lăng dài hơn một trượng lập tức hóa thành Xích Luyện mãng xà, quấn tới Lăng Phong.
“Hồng Ngọc sư tỷ, tại hạ đắc tội.” Lăng Phong nói ra.
Nói xong y liền biến đổi bộ pháp dưới chân. Một đường kiếm khí màu lam lăng không hiển hiện, mang theo thân thể hắn bỗng nhiên bay về phía trước, lấy tốc độ cực nhanh tránh khỏi Xích Luyện mãng xà, hầu như trong nháy mắt xuất hiện phía sau lưng của Hồng Ngọc.
Tay phải Lăng Phong vung lên, hai ngón tay chập lại, một đạo quang mang hiện ra, đánh tới sau cổ Hồng Ngọc.
Thân thể Hồng Ngọc lập tức mềm nhũn, ngã vào trong ngực của Lăng Phong, mất đi tri giác.
Đã không có Pháp lực thúc dục, Xích Luyện mãng xà lập tức biến trở về Hồng Lăng bộ dáng, bay ngược quay trở về, quấn ở quanh hông thiếu phụ áo hồng.
Lăng Phong đứng ở xa xa ngoài sơn cốc, nhìn về phía cây quái thụ màu tím, ánh sáng màu đỏ trong mắt dần thu lại, cũng không có ra tay tập kích.
Một lát sau, y xoay người, một tay ôm Hồng Ngọc, thân hình chớp động mấy cái chạy về phía xa.