Dịch giả: nila32
“Nếu như người đã tới đủ, việc này không nên chậm trễ. Mau mở bí cảnh này ra, chỉ sợ Anh Linh Quả đã sớm thành thục.” Triệu Kích không nhanh không chậm nói ra.
“Triệu huynh nói rất đúng, vì đợi hai người bọn ta, chư vị đã phải chờ lâu rồi, bắt đầu đi thôi.” Lăng Phong tiếp lời.
Ở đây, ngoại trừ Thạch Mục, mọi người đều là đệ tử trăm năm. Nếu như hai người xếp đầu đã thống nhất với nhau, những người còn lại tự nhiên không có ý kiến gì thêm. Chín người đồng loạt bay lên, tiến vào sơn cốc lúc trước.
Thạch Mục nhìn qua sơn cốc trước mặt, ánh mắt chớp động.
Vừa rồi trong lúc tĩnh tọa, hắn đã quan sát cẩn thận sơn cốc một phen, phát hiện hư không cốc khẩu nhìn như bình thường nhưng lại ẩn chứa chấn động vô cùng kịch liệt nhưng bị sức mạnh nào đó giam cầm. Một khi vô ý để nó thoát ra, chỉ sợ ảnh hưởng không nhỏ. Bởi vậy có thể thấy được, cấm chế ở đây quả không đơn giản.
“Làm sao mở được cửa vào bí cảnh?” Thạch Mục quan sát hư không trước mặt một lúc rồi hỏi.
“Thạch huynh không cần phải lo lắng. Khi năm người bọn ta phát hiện bí cảnh ở đây, đã tìm được phương hướng khai mở.” Thanh niên mặt đen giải thích sơ qua.
Sâu đó gã nhìn sang đám người Giang Thủy Thủy, Lăng Phong. Năm người sóng vai đứng trước cốc khẩu. Mỗi người lấy ra một khối ngọc bản trắng muốt dài hơn một thước sau đó đồng loạt giơ ngọc bản lên trời, lầm rầm tụng niệm chú ngữ. Người họ sáng lên quang mang, theo tay rót vào ngọc bản.
Ngọc bản tản ra quang mang chói mắt, mặt ngoài lượn lờ phù văn, sau đó thoát khỏi tay bọn họ, lơ lửng trước cửa sơn cốc.
Theo tiếng chú ngữ năm người tụng niệm, hào quang tỏa ra ngày càng rực rỡ.
Không trung truyền đến âm thanh “Ông ông”. Địa phương vốn dĩ trống trải, từ từ hiện ra một trận đồ ngũ giác rộng hơn mười trượng, bề mặt lưu chuyển vô số phù văn huyền ảo.
“Mở!”
Năm người khẽ quát một tiếng. Ngọc bản lơ lửng giữa không trung đồng loạt run rẩy sau đó lần lượt chui vào một trong năm đỉnh của trận đồ.
Ô... ô…n…g!
Khi khối ngọc bản cuối cùng chui vào trận đồ, toàn trận tản ra hào quang rực rỡ. Phù văn cấp tốc chuyển động, hư không rung chuyển càng thêm mãnh liệt.
Sau một lát, chỉ nghe một tiếng “Oành” thoáng qua, bầu trời gợn sóng, lan ra hai bên. Từ đó lộ ra một cánh cổng không gian đen kịt rộng hơn một trượng.
Năm người thấy vậy lập tức đình chỉ pháp quyết trong tay. Ai nấy đều tỏ ra mệt mỏi, giống như tiêu hao không ít nguyên khí.
Nhưng ngay sau đó, Triệu Tiễn cười dài một tiếng, là người đầu tiên bay vào cánh cổng không gian.
Với thân phận đệ tử Chưởng Môn, lại đệ tử trăm năm xếp hạng thứ nhất, mọi người không dám dị nghị gì về hành động của gã.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Lăng Phong nói xong liền cùng thiếu phụ áo đỏ phi thân, tiến vào bên trong.
Sáu người còn lại bao gồm Thạch Mục thấy vậy, lần lượt thả người bay đến cánh cổng không gian.
Vừa bước vào trong, Thạch Mục cảm thấy cảnh vật trước mắt có chút thay đổi. Đến khi phát hiện bản thân xuất hiện trong một khu rừng, hắn vội dừng việc vận chuyển chân khí.
Chỉ thấy đám người Giang Thủy Thủy, Lăng Phong, Triệu Tiễn đều đang đứng xung quanh. Cánh cổng sau lưng bọn họ lóe hiện hắc quang.
Thạch Mục quan sát chung quanh. Nơi này không mấy khác biệt so với bí cảnh hắn từng đi qua. Chỉ có thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm, còn hơn không gian Huyền giai.
Một chỗ đặc thù duy nhất là khắp nơi trần ngập sương mù màu trắng, giống như hơi nước nhưng lại có chút khác biệt.
Thạch Mục giật mình. Hắn vừa sử dụng thần thức tra xét hoàn cảnh chung quanh nhưng bị sương mù xung quanh cản lại. Với tinh thần lực mạnh mẽ của Thạch Mục lúc này vậy mà chỉ có thể tra xét trong vòng mười trượng.
“Thạch huynh, sương mù ở đây không phải hơi nước bình thường mà có tác dụng ngăn cản Thần Thức, phải cẩn thận.” Bên tai Thạch Mục vang lên giọng nói thanh thúy của Giang Thủy Thủy.
Thạch Mục nhẹ gật đầu chứ không nói gì.
“Anh Linh Quả sinh trưởng ở chỗ này? Nơi đây quả thật là một phúc địa, khó trách có thể thai nghén thánh vật như Anh Linh Quả.” Lăng Phong đánh giá.
“Không cần nói nhiều, nếu như các vị đã từng tới đây chắc biết Anh Linh Quả nằm ở chỗ nào, chúng ta đến đó.” Triệu Trầm Lôi vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Triệu huynh có chỗ không biết. Anh Linh Quả là một bảo vật thông linh. Sau khi thành thục nó đã có được linh tính, có thể thoát khỏi trói buộc của thổ địa, tùy ý di chuyển. Nếu trở lại vị trí lúc trước, tám chín phần không thể tìm thấy được nó.” Lăng Phong giải thích.
Triệu Trầm Lôi nghe vậy, khuôn mặt ửng đỏ, thức thời im lặng. Kiến thức của gã không đủ, vừa rồi quả thật là tự bêu xấu.
“Nếu đã như thế, chúng ta hãy chia nhau ra, tìm kiếm Anh Linh Quả.” Thanh niên tóc đỏ bên cạnh Triệu Trầm Lôi đề nghị.
“Cũng được.” Thanh niên mặt đen tán thành.
Chín người ở đây, ngoại trừ Triệu Tiễn đơn độc đều đi thành cặp có thể chia làm năm nhóm nhỏ.
Thạch Mục cùng Giang Thủy Thủy, Lăng Phong cùng thiếu phụ áo đỏ, Triệu Trầm Lôi cùng thanh niên tóc đỏ và thanh niên mặt đen cùng đại hán đầu trọc.
“Còn có một chuyện nhiều khả năng mọi người chưa biết. Chỉ có ba trái Anh Linh Quả mà thôi, chúng ta ở đây có tận chính người, e rằng không đủ phân chia.” Thanh niên mặt đen nói ra.
Nghe vậy, Thạch Mục và bốn người được mời đến trợ giúp đều khẽ biến sắc. Hiển nhiên, bọn họ không biết chuyện này.
“Đã như vậy, chúng ta phân chia số Anh Linh Quả kia thế nào đây? Không bằng luận võ quyết thắng thua?” Thạch Mục nghĩ nghĩ rồi nói.
“Đề nghị của Thạch huynh rất hay, Triệu mỗ đồng ý. Chúng ta vốn chỉ ước định cùng nhau tiến vào bí cảnh. Về chuyện phân chia linh quả thế nào vốn nên dựa vào khả năng mỗi người!” Triệu Tiễn nghĩ đến gì đó, lên tiếng tán thành.
“Ta cảm thấy cách này không ổn. Chúng ta đều là đồng môn, làm sao có thể ra tay với nhau vì một hai kiện linh vật. Huống hồ hiện tại còn chưa tìm được Anh Linh Quả, đợi khi tìm ra rồi nói.” Đại hán đầu trọc bên cạnh thanh niên mặt đen lập tức phản đối.
Mọi người ở đây, bàn về thực lực thì Triệu Tiễn và Thạch Mục là hai người mạnh nhất. Tuy rằng thân phận của họ hơi chút nhỉnh hơn so với Lăng Phong thế nhưng họ Lăng tốt xấu cũng là võ giả Thiên Vị sơ kỳ, bình thường vẫn luôn thâm tàng bất lộ. Nếu không phải năm đó là người phát hiện nơi này, y không nên xuất hiện ở đây. Nếu chỉ có ba khối linh quả, luận võ phân chia nhất định sẽ khiến linh quả rơi vào tay của ba người bọn họ, những người còn lại làm sao có thể đồng ý.
Những người còn lại đồng loạt lên tiếng phản đối.
“Không bằng như thế này, lúc này Thánh quả không biết đã trốn ở đâu. Chúng ta chia nhau tìm kiếm. Người nào tìm được trước tiên, linh quả sẽ thuộc về kẻ đó, những người còn lại không được ra tay cướp đoạt.” Thanh niên mặt đen đề nghị.
“Đúng vậy, phương án này tương đối công bằng. Mỗi người dựa vào vận khí cùng năng lực thăm dò bí cảnh của mình để quyết thắng thua.” Thanh niên tóc đỏ bên cạnh Triệu Trầm Lôi gật gù khen hay.
Những người còn lại liếc mắt nhìn nhau sau đó đồng loạt tán thành.
Với quy tắc này, bọn họ vẫn còn chút hy vọng. Dù sao mỗi người đều có sự chuẩn bị riêng mình, từ đó có chút tự tin với việc tìm kiếm Anh Linh Quả.
Trong nháy mắt, số người đồng thuận đã đạt sáu bảy, vượt quá nửa số.
Thạch Mục thở dài, đành phải đồng ý. Hơn nữa hắn có Linh Mục Thần Thông, tự ngạo năng lực thăm dò không hề thua kém người nào ở đây.
“Nếu đã như vậy, chúng ta chia nhau hành động thôi.” Thanh niên tóc đỏ tươi cười nói ra.
“Chờ một chút.” Thạch Mục nhìn lại cánh cửa không gian sau lưng rồi nói: “Chúng ta nên dùng trận pháp phong bế cửa vào,tránh việc có người trùng hợp tìm tới trong khi chúng ta xâm nhập bí cảnh.”
“Vẫn là Thạch sư đệ suy nghĩ chu toàn, suýt nữa đã quên mất nó.” Lăng Phong nói xong liền vung tay lên, trước người xuất hiện mấy chục trận kỳ màu xanh.
Chỉ thấy y lẩm bẩm gì đó, hai tay vung vẩy, đánh ra từng đạo pháp quyết. Mấy chục trận kỳ lần lượt bắn ra, rơi xuống bên cạnh cánh cổng không gian, bao bọc lấy nó.
Tiếp đó Lăng Phong quát khẽ một chữ “Ngưng!”. Thanh quang đại thịnh, vô số phù văn li ti bắn ra, lượn lờ không thôi.
Tất cả phù văn hợp thành pháp trận, bao phủ cánh cổng không gian.
“Chư vị cũng nên bố trí một ít cấm chế nếu không sẽ thấy không được yên tâm.” Lăng Phong đề nghị.
Những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, thấy lời y nói có lí.
Cấm chế không chỉ ẩn chứa lực lượng phong ấn, còn có thần thức của người bày trận. Nếu có người vượt qua, tu sĩ bày trận lập tức cảm nhận được.
“Hừ, cấm chế vô dụng, Triệu mỗ đi trước một bước!” Triệu Tiễn chắp tay sau lưng tỏ vẻ khinh khi tiếp đó biến thành một đạo độn quang bay về phía xa.
Thời gian kế tiếp, bốn nhóm còn lại lần lượt bày ra một đạo cấm chế, phong bế chặt chẽ lối vào.
Triệu Trầm Lôi cùng thanh niên tóc đỏ chắp tay với những người còn lại sau đó hóa thành hai đạo độn quang bay về phía xa xa.
“Chúng ta đi thôi!” Thanh niên mặt đen cùng đại hán đầu trọc hóa thành hai đạo lưu quang bay về một hướng khác.
Đám người Thạch Mục, Lăng Phong thấy vậy cũng lần lượt rời đi.
Giữa biển sương trắng xóa, hai đạo độn quang lao đi như tên bắn. Đúng là Triệu Trầm Lôi cùng thanh niên tóc đỏ.
“Những điều ngươi vừa truyền âm là thật?” Triệu Trầm Lôi nhìn sang thanh niên tóc đỏ, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.
“Tất nhiên là thật, năm đó sau khi phát hiện Anh Linh quả, ta đã lưu lại một đạo ấn ký. Hiện tại dù đã trôi qua mười năm thế nhưng vẫn cảm giác được ấn ký kia. Chúng ta chỉ cần đến đó, nhất định có thể vượt qua những người còn lại.” Thanh niên tóc đỏ tỏ vẻ đắc ý.
Triệu Trầm Lôi đại hỉ, ánh mặt chợt nhìn về phía sau, trong mắt hiện lên hàn quang lạnh lẽo.
Chỉ cần có được Anh Linh Quả, gã sẽ có nhiều cơ hội tiến cấp Thiên Vị. Đến lúc đó, nhất định có thể rửa sạch món nợ với Thạch Mục.
Nghĩ tới đây, họ Triệu không khỏi nắm chặt nắm đấm, khiến cho móng tay đâm vào bàn tay mà cũng không biết.