Dịch giả: kesandemppk
Biên: nila32
Giữa đầy trời huyết vụ, thân hình Thạch Mục hiện ra, xoay người hạ xuống mặt đất.
Hào quang trên người hắn lúc này đã mờ đi. Thân thể vừa chạm đất liền lung lay một hồi, hiển nhiên vừa rồi có chút tiêu hao chân khí quá độ.
Lập tức hắn nắm chặt Như Ý côn cắm mạnh xuống mặt đất, ổn định lại thân thể.
Người của Phương gia thấy vậy, dưới sự dẫn dắt của Phương Bác Chính lập tức xông tới, Phương Tĩnh Đức nhanh tay lấy ra một viên chưa thương đan dược đưa cho Thạch Mục.
Thạch Mục đưa tay ra nhận lấy, dùng thần thức dò xét qua một lượt sau đó mới bỏ vào trong miệng.
Đan dược vừa đưa vào miệng liền hóa thành một cỗ lực lượng nhu hòa chảy vào cơ thể, khiến cho tinh thần của hắn chấn động.
“Thạch đạo hữu, lần này ngươi thay Phương gia tru sát tên tặc Kim Ngô Quy, chính là đại ân nhân của Phương gia, xin nhận của chúng ta một lạy.” Phương Bác Chính tràn đầy cảm kích cúi người hành lễ rồi nói.
Thấy gia chủ như vậy, Phương Tĩnh Đức, Phương Tĩnh Hải ở phía sau cùng mọi người xung quanh đều khom người bái tạ, không dám chậm trễ chút nào.
Dù sao lần này nếu không có Thạch Mục, e rằng toàn bộ Phương gia đều bị hủy hoại trong chốc lát dưới tay Kim Ngô Quy, nếu đổi lại là một đệ tử khác chưa chắc đã là đối thủ của Kim Ngô Quy.
“Phương gia chủ không cần đa lễ, lần này Thạch mỗ ra tay đều làm theo ước định mà thôi.” Thạch Mục giờ phút này thể lực hơi khôi phục, thu hồi Như Ý côn, lạnh nhạt nói.
“Thạch đạo hữu không bằng trước ở lại nghỉ ngơi một chút, buổi tối ta mở tiệc chiêu đãi đạo hữu.” Phương Bác Chính nói ra.
“Ý tốt của Phương gia chủ tại hạ xin ghi nhận, chỉ có điều tại hạ trong môn phái còn có chuyện quan trọng, không thể lưu lại lâu hơn.” Thạch Mục nói ra.
“Cái này…. Đã như vậy thì Phương mỗ liền không tiện giữ đạo hữu ở lại rồi. Đạo hữu ở đây chờ một lát, ta liền đi lấy thù lao lần này cho đạo hữu.” Phương Bác Chính nói xong, liền phân phó Phương Tĩnh Đức hai người đang chờ, sau đó xoay người tiến vào sâu trong Cổ bảo.
Thạch Mục cũng không để ý tới mọi người xung quanh, liền khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
Sau thời gian nửa chén trà, Phương Bác Chính cũng đã thay đổi y phục, ăn mặc chỉnh tề đi đến, chỉ là khuôn mặt bị hủy hoại vẫn dữ tợn như trước.
Lão đi đến Thạch Mục trước người, cổ tay xoay lại, trong bàn tay liền nhiều hơn một hộp gỗ tinh xảo.
Thạch Mục đứng dậy, đưa tay tiếp nhận hộp gỗ, vừa mở ra, mùi thuốc nồng đậm lập tức xông vào mũi.
Chỉ thấy trong hộp gỗ, một gốc hỏa sâm bằng lòng bàn tay, toàn thân đỏ rực như lửa, phía trên hiện lên chi chít nếp nhăn như của người già, đúng là hình dáng của hỏa sâm nghìn năm.
Mà ở bên cạnh hỏa sâm, còn có một khối ngọc giản màu đen.
Thạch Mục đem cầm trong bàn tay dò xét một chút, chỉ thấy bên trong quả thực ghi chép một bộ thủy thuộc tính công pháp huyền diệu, tuy hiện tại chưa có biện pháp kiểm tra kĩ lưỡng, nhưng Thạch Mục tin rằng Phương Bác Chính cũng quyết không dám cầm Minh Thủy Quyết giả đến để lừa gạt mình.
“Đa tạ.” Thạch Mục đóng hộp gỗ lại, đem vật bên trong thu vào túi trữ vật, hướng Phương gia mọi người chắp tay nói ra.
“Thạch đạo hữu đợi chút, những Linh Thạch này là một chút thành ý của Phương mỗ, mong Thạch đạo hữu không chê.” Phương Bác Chính thuận tay đưa ra một túi lớn, trong miệng nói ra.
Thạch Mục thoáng chần chừ một chút, nhưng vẫn đưa tay tiếp nhận sau đó thu vào túi trữ vật.
"Sau này Thạch đạo hữu nếu có dịp đến Bích Ba tinh lần nữa, nhất định phải tới nhà chúng ta làm khách, để cho chúng ta làm tròn bổn phận địa chủ." Phương Bác Chính vừa cười vừa nói.
“Nhất định như vậy rồi, nếu không còn việc gì tại hạ xin phép cáo từ.”
Dứt lời, Thạch Mục liền phất tay tế ra Thanh Dực phi xa, hóa thành một đạo lưu quang, bay lên trời.
Hắn sau khi rời khỏi Phương gia, liền không ở lại Bích Ba tinh thêm một phút nào nữa.
Một ngày một đêm sau đó, Thạch Mục liền thông qua Truyền Tống trận về tới Thanh Lan Thánh Địa.
Ngay sau đó hắn liền đi thẳng tới Bách Trân cốc, Tiên Dược các, đem các loại phụ trợ tài liệu phối chế linh dược mua sắm đầy đủ, tiếp đó lập tức phản hồi động phủ, về tới mật thất liền đem cửa động đóng chặt lại không ra.
Bảy ngày sau, trong động phủ mật thất, trước người Thạch Mục xếp đầy những bình ngọc nhỏ, ước chừng có vài chục cái.
Bên trong bình ngọc đều chứa linh dịch do hắn phối chế.
Hắn cầm lấy một cái bình ngọc, mở nắp bình, bên trong là chất lỏng màu đỏ tươi, kỳ hương tỏa ra bốn phía, hướng lên cổ, há miệng đổ vào rồi nuốt xuống.
Chất lỏng vào miệng, như một dòng suối ấm theo yết hầu chảy xuống, một cỗ nhiệt lưu thẳng đến đan điền, xương cốt toàn thân có một cảm giác khoan khoái không nói nên lời.
Hắn lập tức nhắm hai mắt, toàn lực vận chuyển Xích Viên Hỏa Kinh tầng thứ mười hai công pháp khẩu quyết.
Theo tiếng niệm trong miệng, trên thân hắn dần dần sáng lên ánh sáng màu đỏ, từng sợi quấn chặt vào nhau, tại quanh thân ngưng tụ thành một khối cầu hơi nhạt.
Một ngày một đêm sau đó.
Bên ngoài khối cầu, hiện ra một quáng sáng đỏ rõ rệt, bắt ngang qua.
Thạch Mục chậm rãi mở to mắt, tiện tay cầm lấy một cái bình ngọc khác, mở nắp bình ra,đem bên trong linh dịch lần nữa uống một hơi cạn sạch.
Sau một lát, dược lực phát tác, trên người hắn ánh sáng đỏ càng đậm hơn.
Lại qua một ngày một đêm, lại có một đạo màu đỏ quang mang xuất hiện ở phía bên dưới của khối cầu.
Thạch Mục mở mắt ra, cầm lấy bình linh dịch thứ ba.
Thời gian từng ngày trôi qua, trong nháy mắt liền qua bốn mươi chín ngày.
Lúc này trong mật thất ánh lửa ngập tràn, Xích Diễm cuồn cuộn, nhiệt độ đạt đến một trình độ bất khả tư nghị, hư không cũng nổi lên từng trận vặn vẹo rung động.
Trong mật thất, Thạch Mục hai chân khoanh chân xếp bằng trên mặt đất, quanh thân bốn mươi chín đạo quang mang màu đỏ bao trùm, hình thành một cái lồng hình cầu, mặt ngoài linh quang lập lòe, Xích Diễm cuồn cuộn bất định.
Môi hắn mấp máy, trong miệng lẩm bẩm, dường như đang tụng niệm một loại chú ngữ nào đó, hào quang màu đỏ cũng theo đó chậm rãi lưu chuyển, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
"Ngưng!"
Đột nhiên, trong miệng hắn chú ngữ dừng lại, khẽ quát một tiếng.
Sau một khắc, những đạo hào quang màu đỏ vốn đang chậm rãi lưu chuyển đột nhiên Linh quang đại phóng, nhập lại theo một hướng, nhanh chóng theo các bộ phận trên thân thể của hắn chui vào, thuận theo kinh mạch lưu chuyển về sau, nhao nhao chui vào trong Đan Điền.
Thạch Mục trên mặt hiện ra một tầng chập chờn ánh sáng đỏ, cơ bắp hơi co rúm lại, dường như đang chịu đựng một sự đau đớn tột cùng.
Trong cơ thể hắn đan điền Khí Phủ vị trí, bốn mươi chín đạo màu đỏ Linh Văn đan vào cùng một chỗ, mơ hồ ngưng tụ thành một cái hình cầu, nguyên bản chân khí đang ở dạng lỏng toàn bộ bị giam cầm bên trong hình cầu màu đỏ này.
Những Linh văn màu đỏ này ở bên ngoài di chuyển không ngừng, cứ mỗi lần di chuyển, toàn bộ khối cầu liền thu nhỏ lại một chút, bên trong chân khí cũng đậm đặc lại một phần, theo đó tốc độ Linh Văn cũng chậm đi.
Theo thời gian trôi qua, Thạch Mục nét mặt càng ngày trở nên nghiêm trọng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, vô cùng thống khổ.
Không biết qua bao lâu sau, Đan Điền bên trong cơ thể, nguyên bản ước chừng to bằng nắm đấm hài nhi,hôm nay thu nhỏ lại chỉ còn bằng quả nhãn, nhưng mặt ngoài Linh Văn thoạt trông như một khối, ẩn chứa bên trong chân khí cũng đã cô đọng đến một trình độ không thể diễn tả bằng lời.
Thạch Mục trên mặt bỗng dưng buông lỏng, vẻ thống khổ tiêu hết, lộ ra sắc mặt vui mừng.
“Aaaaa…”
Hắn bỗng nhiên mở to hai mắt, trên thân kim quang mãnh liệt, trọng miệng phát ra một tiếng hét thoải mái.
Nương theo đạo kim quang kia sáng lên, hỏa diễm trên người Thạch Mục mãnh liệt khởi động,trông như một đầu hỏa long bay ra bên ngoài cơ thể, sau đó hóa thành một đạo hỏa diễm vòi rồng không ngừng bay lượn xung quanh thân thể Thạch Mục. Mấy hơi thở sau, Thạch Mục đột nhiên há miệng, đạo hỏa diễm vòi rồng liền lập tức đình chỉ việc bay lượn, như trường kình hấp thủy bị Thạch Mục không chút do dự nuốt thẳng vào trong bụng.
Cùng lúc đó, Thạch Mục sau lưng bỗng nhiên bay lên một cái Xích Viên Pháp Tướng, quang mang sáng bóng, nguyên bản ngọn lửa đỏ thẫm bên trong, mơ hồ dấy lên từng sợi kim sắc hỏa diễm.
Sắc mặt Thạch Mục lúc này đỏ thẫm, kim quang trong mắt chớp động, khí tức trên thân cũng liên tiếp kéo lên.
Hắn giờ phút này, rốt cuộc trong Đan Điền cô đọng ra Giả Đan, bước chân vào cảnh giới Địa Giai đại viên mãn!
Ngay lúc này bên trong Đan Điền Khí Phủ đã co lại bằng quả nhãn, nhưng chân khí lại ẩn chứa gấp bội so với trước đây.
Chờ cho tất cả quang diễm thu lại, Thạch Mục từ mặt đất đứng dậy, sau lưng Xích Viên Pháp Tướng đã biến mất không thấy,trên mặt hiện ra niềm vui mừng.
Lần này thuận lợi tiến vào Địa Giai đỉnh phong, trong lòng của hắn sớm đã đoán được, dù sao mọi thứ đã chuẩn bị đủ,chỉ thiếu duy nhất gốc hỏa sâm nghìn năm kia mà thôi.
Thế nhưng cái gọi là “Giả Đan” đúng như tên gọi, chỉ thoạt nhìn trông giống như một viên đan dược mà thôi, khoảng cách đến Thiên Vị cảnh giới Kim Đan vững chắc nhưng là kém khá xa.
Muốn đem Giả Đan bên trong Khí Phủ chính thức ngưng tụ thành Kim Đan, tuyệt đối là một việc khó hơn lên trời.
Chỉ cần hơi sơ suất, liền có khả năng kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhẹ thì Giả Đan tan rã, cần một lần nữa ngưng kết, nặng thì tu vi liền có thể bị rớt xuống.
Nghĩ tới đây Thạch Mục không khỏi nhíu mày.
Căn cứ điển tịch bên trong Thánh Điển Các ghi lại việc tiến giai Thiên Vị, võ giả bình thường dưới tình huống tài nguyên đầy đủ, cũng cần bế quan trăm năm, thậm chí hơn mấy trăm năm, trải qua vài lần ngưng kết thất bại mới có khả năng thành công.
Đó cũng là lí do vì sao Thánh Địa bách niên đệ tử muốn chọn lựa Linh địa yên tĩnh để tu luyện nghìn năm.
Dù sao tích cóp tài nguyên từng tí một cũng cần đại lượng thời gian, tuyệt đối không phải là chuyện có thể hoàn thành một sớm một chiều.
Nghĩ đến đây, Thạch Mục không khỏi thở phào ra một hơi.
Bản thân không chắc một lần thành công Kết Đan, tương lai còn cần rất nhiều linh tài đan dược giống như gốc hỏa sâm nghìn năm kia.
Tiên Dược Các mặc dù có không ít linh dược, nhưng giá cả thường rất xa xỉ.
Mặc dù Bạch Viên lão tổ lưu lại bảo tàng, bên trong hắn đã nhận được một ít tiên phẩm Linh Thạch cùng linh tài đan dược, bản thân nhiều năm cũng tích lũy được không ít tài phú, nhưng chỉ sợ là vẫn còn xa xa không đủ.
Nếu muốn bằng vào bản thân Linh địa gieo trồng Linh thảo Linh hoa sinh ra tiền lời, tuy rằng so với tầng thứ nhất trăm năm đệ tử nhiều hơn không ít, nhưng đồng dạng không biết muốn tích góp từng tí một đến năm nào tháng nào rồi.
Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, hắn vẫn quyết định đi Vạn Pháp Các tiếp một ít nghìn năm đệ tử nhiệm vụ,một bên thu hoạch nhiệm vụ ban thưởng, một bên thử vận may, nhìn xem có thể gặp được cơ hội giống như hỏa sâm nghìn năm.
Sau khi suy nghĩ bình tĩnh, Thạch Mục liền mở cửa mật thất, đi ra ngoài.
Trở lại trong phủ đệ, hắn không nhìn thấy bóng dáng của Tề Phong, chỉ thấy một ít người hầu đều tại riêng phần mình vội vàng trên tay việc, đã không có Thải Nhi vui đùa ầm ĩ, phủ đệ xác thực quạnh quẽ không ít.
Hắn bước ra khỏi động phủ, trên thân xích mang sáng ngời, hóa thành một đạo lưu quang hướng xa xa bay đi.
Không quá nửa khắc thời gian, Thạch Mục thân ảnh một lần nữa xuất hiện tại Thông Lưu phường, trước mắt là một tòa tháp ba tầng
Hắn nhìn chằm chằm vào tòa có tấm biển treo cao hơn, trong miệng nói thầm một câu “Bách Luyện Đường”, sau đó nhanh chân bước vào.
Quang cảnh bên trong nội đường cũng không có nhiều thay đổi so với nhiều năm trước khi hắn mới tới. Lượng người bàn bạc giao dịch ngược lại là nhiều hơn không ít, thoạt nhìn sinh ý có chút thịnh vượng, may mắn.