Dịch giả: nila32
Thạch Mục nhanh chóng ngừng việc vận chuyển Xích Viên công pháp. Hồng quang trên người tiêu tán, sau một lát hai cánh tay nổi lên hào quang hai màu đen trắng, lan ra khắp người. Hào quang giao nhau tại ngực sau đó chậm rãi dung hợp với nhau.
Nửa ngày sau đó, hào quang đen trắng lần lượt biến mất.
Thạch Mục trầm ngâm không nói, hắn mơ hồ cảm thấy Diệt Tiên côn pháp mà Bạch Viên lão tổ truyền thụ có gì đó liên quan đến Cửu Chuyển Huyền Công.
Nhưng lập tức, hắn lại thở dài tiếc nuối.
Tầng thứ ba, Âm Dương hợp nhất, sinh ra lực lượng Hỗn Độn mạnh mẽ thế nhưng công pháp mà hắn tu luyện dù sao chỉ là tiểu Cửu Chuyển Huyền Công, vẫn có chút khác biệt với Cửu Chuyển Huyền Công nguyên gốc mà đám người Triệu Tiễn có trong tay.
Xét đến cùng, vẫn là vấn đề huyết mạch.
Những năm này, chỉ cần có thời gian, Thạch Mục đều đến Thông Lưu phường cùng Thánh Điển Các, sưu tầm một ít tư liệu liên quan đến thiên thú cũng như phương diện huyết mạch truyền thừa nhưng đến nay vẫn không thu hoạch được gì.
Hắn lắc đầu, tạm thời bỏ qua ý niệm trong đầu, sau đó đứng lên, ra khỏi động quật.
Rời khỏi động phủ ba năm, đã đến lúc cần phải trở về.
Sau một lát, cả tòa linh bộc khổng lồ phóng ra một đạo độn quang màu đỏ, bay về phía xa xa.
…
Một lúc lâu sau.
Bên ngoài động phủ của Thạch Mục, một đạo độn quang đỏ rực từ xa vụt đến, đáp xuống trước cửa. Ánh lửa thu lại, hiện ra thân ảnh Thạch Mục.
“Bái kiến Phủ chủ!”
Trước cửa phủ có hai người hầu, nhìn thấy Thạch Mục, vội vàng khom mình hành lễ.
Thạch Mục liếc nhìn hai người, không nói gì thêm. Bọn họ hẳn là nhân thủ Tề Phong an bài chờ hắn trở về.
“Gọi Tề Phong đến gặp ta.” Hắn nói một câu sau đó đi vào động phủ.
Thạch Mục ngồi xuống, vẻ mặt có chút khác thường.
Trên đường trở về động phủ, hắn phát hiện tầng thứ hai của Thánh Địa tựa hồ có chút khác thường. Thỉnh thoảng lại có độn quang từ giữa không trung bay qua, hướng về phía Huyền Linh Tháp. Bộ dạng vội vội vàng vàng, điều này chưa từng xảy ra.
Dù sao đệ tử tầng thứ hai ngoài lúc thi hành nhiệm vụ, đều dùng phần lớn thời gian dốc lòng tu luyện, không thể ra ngoài với quy mô lớn như thế mới đúng.
“Bái kiến phủ chủ.” Tề Phong khom người thi lễ.
“Không cần đa lễ.” Thạch Mục vừa nói vừa quan sát Tề Phong sau đó bổ sung:
“Tu vi của ngươi tiến bộ không ít, ba năm không gặp đã đến Tiên Thiên đỉnh phong, khoảng cách đột phá Địa Giai đã không còn xa.”
Tề Phong cung kính trả lời: “Đều nhờ hồng phúc của Phủ chủ, chúng tôi mới có thể tiến vào không gian Huyền giai. Nơi này thiên địa linh khí nồng đậm, tu vi của ta mới có thể đột phá. Chỉ là tiến cấp Địa Giai không phải chuyện dễ, chỉ sợ tiêu tốn không ít thời gian."
“Tinh tiến tu vi là chuyện tốt. Về sau ngươi hãy chuẩn bị kĩ càng một chút, tìm kiếm một ít đan dược. Chi thêm một ít Linh thạch cũng không sao, nhanh chóng tiến cấp Địa Giai. Ta bình thường chăm chú tu luyện, Linh địa còn cần ngươi để mắt một chút.” Thạch Mục dặn dò.
“Đa tạ đại ân của phủ chủ.” Tề Phong mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống lạy ta.
“Không cần như thế, ngươi làm việc tận âm, ta nhất định sẽ không bạc đãi.” Thạch Mục vung tay áo, một luồng sức mạnh lập tức đỡ Tề Phong dậy.
“Phủ chủ yên tâm, toàn bộ sự tình Linh địa cứ giao cho ta.” Thạch Mục nhẹ gật đầu sau đó kể lại tình huống khác thường của Thánh Địa.
“Về việc này, thuộc hạ cũng điều tra qua. Trong lúc Phủ chủ bế quan, tông môn tựa hồ xảy ra chuyện gì đó. Không ít đệ tử nghìn năm bị phái ra ngoài, như để chấp hành nhiệm vụ. Có điều thuộc hạ không thể hỏi rõ đó là nhiệm vụ gì.” Tề Phong bẩm báo.
Thạch Mục nghe vậy bèn gật nhẹ đầu, trong lòng kỳ thật không quá để tâm đến chuyện này.
Sau đó, Tề Phong lập tức bẩm báo tình hình thu hoạch của Linh địa ba năm vừa qua. Linh địa Huyền giai quả nhiên vượt xa Hoàng giai. Hơn nữa Thạch Mục còn thắng cuộc linh bộc từ tay đám người tới khiêu chiến, khiến cho thu nhập trong ba năm nhiều đến ngạc nhiên.
Thạch Mục vốn đã kiếm được một khoản kếch xù từ chiếu bạc, hiện tại thu được lượng lớn tài nguyên trong bảo tàng của Bạch Viên lão tổ, xem như giàu có vì vậy không quá coi trọng lượng thu nhập này nhưng trong lòng cũng có chút cao hứng. Hắn lập tức dặn dò Tề Phong ban thưởng cho đám người hầu sau đó mới bảo đối phương lui ra.
Sau khi đi đến mật thất, Thạch Mục khoanh chân ngồi xuống.
Giờ phút này, hắn đã tiểu thành tầng thứ ba Cửu Chuyển Huyền Công. Nếu muốn tiến thêm một bước chỉ sợ cần đến mấy chục năm khổ tu, việc cấp bách là phải tăng tiến tu vi lên đến cảnh giới Thiên Vị.
Quá trình đột phá từ Địa Giai lên Thiên Vị, họ Thạch đã sớm tìm hiểu kỹ càng.
Hắn nhắm mắt theo dõi nội thể. Linh khí bên trong đặc quánh như thủy ngân. Vòng xoáy chân khí lúc trước đã dần thành hình khối tròn.
Từ Địa Giai lên đến Thiên Vị, chân khí cũng sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, từ dạng lỏng chuyển sang thể rắn. Khi Kim Đan thành hình thì xem như đại thành Thiên Vị.
Cũng vì biến hóa bên trong Linh Hải nên người trong Tinh Vực còn gọi cảnh giới Thiên Vị là cảnh giới Kim Đan.
Có điều trước khi chính thức tiến cấp Kim Đan, Thạch Mục cần tu luyện đến cảnh giới Địa Giai đại viên mãn, đạt tới trình độ được xưng tụng là cảnh giới Giả Đan. Tu vi hiện tại của hắn còn cách cảnh giới này một chút.
Thạch Mục suy nghĩ một lát say đó quyết định bế quan một đoạn thời gian để thử một phen. Hắn phất tay đánh ra mấy đạo hào quang, bao bọc toàn bộ động phủ, ngưng tụ vô số pháp trận sau đó lấy ra một viên Dương Chi Đan, nuốt xuống, nhắm mắt tu luyện. Thân thể sáng lên quang mang đỏ rực.
Ba tháng trôi qua nhanh chóng.
Trong mật thất, Thạch Mục mở to mắt. Hồng mang vờn quanh thân thể tạo nên một viên hình cầu gần như hoàn hảo.
Hắn nhíu mày, thở dài.
Ba tháng khổ tu, tu vi của hắn vẫn không thể đạt tới cảnh giới Giả Đan, đến cuối vẫn thiếu một chút.
“Xem ra cảnh giới Giả Đan không dễ đạt thành như vậy, tốt hơn là tìm Hỏa Tham nghìn năm dựa theo nội dung ghi chép của Xích Viên Hỏa Kinh.” Thạch Mục thì thào tự nói.
Phần cuối của Xích Viên Hỏa Kinh nhắc đến một phương pháp tu luyện Hỏa Kinh đến trình độ đại viên mãn đó là sử dụng một loại hỏa tham hiếm thấy, chế ra một loại linh dịch. Liên tục phục dụng bảy bảy bốn mươi chín ngày, mượn nhờ lực lượng hỏa tham, một lần đột phá thành công.
Thạch Mục vốn dĩ không định dùng biện pháp này mà muốn dựa vào khổ tu thế nhưng hiện tại xem ra hắn đã quá coi thường bình cảnh Giả Đan rồi.
Suy tính một lúc, họ Thạch bỗng nhiên đứng dậy ra ngoài.
Sau một lát, một đạo độn quang màu đỏ bay khỏi Linh địa, hướng về phía Huyền Linh tháp.
…
Tầm nửa ngày sau, một thanh niên áo xanh đi ra từ Thiên Bảo Các tại Thông Lưu phường, đúng là Thạch Mục. Chỉ là sắc mặt của hắn lúc này có chút khó coi.
Quản sự béo đang cười làm lành, dẫn hắn đi ra.
“Thạch đạo hữu, thật sự xin lỗi. Chi là Hỏa Tham nghìn năm vốn là bảo vật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Thiên Bảo Các chúng tôi đã gần trăm năm không mua bán qua vật ấy.” Quản sự béo tỏ vẻ áy náy.
Thạch Mục hiện tại đã là đệ tử nghìn năm, lão ta tự nhiên càng thêm cung kính nịnh nọt.
“Chưởng quỹ quá lời. Thạch mỗ cũng biết vật ấy khó tìm. Có điều các hạ quan hệ rộng khắp, kính xin giúp đỡ tại hạ lưu ý một chút. Nếu biết Hỏa Tham nghìn năm xuất hiện ở đâu, cứ báo cho ta.” Thạch Mục nói ra.
“Đương nhiên là vậy, ta lập tức dặn dò người làm, thay Thạch đạo hữu điều tra việc này.” Quản sự béo nhận lời.
“Làm phiền rồi.” Thạch Mục chắp tay sau đó bay về phía xa xa.
Quản sự béo thấy Thạch Mục đi xa, lập tức trở vào trong tiệm, lật tay lấy ra một tấm lệnh bài đưa tin.
Thạch Mục chau mày chắp tay sau lưng, rảo bước trên đường phố.
Trước khi tới Thông Lưu phường, hắn đã tới Bách Trân cốc cùng Tiên Dược Trai để hỏi qua. Nơi đây đã là hy vọng cuối cùng của hắn vậy mà cũng không có.
Thạch Mục trầm ngâm thật lâu, nghĩ xem có nên đến Vạn Pháp Các treo thưởng một nhiệm vụ tìm kiếm Hỏa Tham nghìn năm, dù sao hắn đang có rất nhiều Huyền Linh Điểm.
“Ồ, không phải là Thạch sư đệ sao, đã lâu không gặp.” Đúng vào lúc này, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.
Thạch Mục khẽ động, quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy một thanh niên áo trắng đứng ở cửa ra vào cách đó không xa đang tươi cười nhìn lại. Đúng là Từ Nguyên, trọng tài cho trận tỷ thí giữa hắn và đám người Liêu Sơn.
“Thạch sư đệ, hôm nay đến Thông Lưu phường là muốn mua vật gì? Từ mỗ bất tài nhưng cũng có vài cửa hàng ở đây. Nếu Thạch sư đệ cần trợ giúp, Từ mỗ có thể cống hiến sức lực.” Từ Nguyên cười nói.
Thạch Mục nghĩ đến gì đó lập tức cười nói: “Từ sư huynh thật là lợi hại. Thân là đệ tử nghìn năm mà có mấy cửa hàng ở Thông Lưu Phường, khiến cho Thạch mỗ cảm thấy hổ thẹn.”
“Thạch sư đệ khách khí. Từ mỗ cũng nhờ tài sản gia tộc mới mở được mấy cửa hàng, không tính là gì.” Từ Nguyên cười nói.
Hai người chuyện phiếm một lát, Thạch Mục mới dẫn dắt chủ đề tới mục đích của chuyến đi này: “Thạch mỗ đến Thông Lưu phường quả thật là để tìm mua một vật quý hiếm. Tiếc là đi qua mấy nơi vẫn không tìm được.
“A, là vật gì?” Từ Nguyên hỏi.
“Thạch mỗ muốn tìm một cây Hỏa Tham nghìn năm, niên đại càng lâu càng tốt. Không biết Từ Nguyên sư huynh có thể hỗ trợ một hai?” Thạch Mục đặt hy vọng vào Từ Nguyên trước mặt.
“Hỏa Tham nghìn năm!” Từ Nguyên nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, trầm ngâm một lát sau đó đề nghị: “Nếu Thạch sư đệ không có chuyện gì gấp, mời đến tiểu điếm ngồi một lát. Từ mỗ cần một chút thời gian để điều tra.”
“Được, vậy phải làm phiền Từ sư huynh.” Thạch Mục nói xong liền theo Từ Nguyên đi vào cửa hàng, ngồi ở đại sảnh.
Từ Nguyên dặn dò người hầu dâng trà cùng linh quả sau đó vội vã ra ngoài.
Thạch Mục không có tâm tình uống trà.
Sau gần nửa canh giờ, Từ Nguyên từ ngoài trở vào, khuôn mặt cười khổ lộ vẻ áy náy.
Thạch Mục âm thầm thở dài.
“Thật là ngại quá, Từ mỗ vừa mới hỏi thăm một chút nhưng không tìm được tung tích Hỏa Tham nghìn năm, bổn tộc cũng không còn lại gốc nào.” Từ Nguyên lên tiếng.
“Không sao, vật ấy ta đã tìm được một đoạn thời gian, Từ sư huynh không cần như thế.” Thạch Mục tỏ rõ sự thất vọng nhưng vẫn miễn cưỡng an ủi.
“Thạch sư đệ không cần thất vọng. Mặc dù cửa hàng của ta không có vật ấy nhưng vừa hỏi thăm mấy vị đệ tử nghìn năm thì lại có chút thu hoạch ngoài ý muốn.” Từ Nguyên chợt bổ sung.