Dịch giả: khongpit
Biên: nila32
Vô số phù văn trên màn hào quang màu đen trắng tăng tốc di chuyển, Thạch Mục biến sắc, lực lượng Âm Dương trong cơ thể hắn nhanh chóng bị màn sáng hấp thụ. Độ dày của màn sáng cũng theo đó dần dần mỏng đi.
Thạch Mục thấy vậy, trong lòng vui vẻ, cố gắng chống đỡ.
Yêu Linh Bạch Hổ lơ lửng một bên, lẳng lặng nhìn xem, không có lên tiếng, cũng không xuất thủ tương trợ.
Thời gian từng chút một trôi qua, trọn vẹn nửa canh giờ, màn hào quang đen trắng chỉ còn là một lớp mỏng.
Nhưng sắc mặt Thạch Mục lại trắng như tờ giấy, chân khí trong cơ thể gần như đã khô cạn, ánh sáng đen trắng phát ra từ hai tay đã ảm đạm hơn phân nửa.
“Xem ra cái quang tráo này được Bạch Viên lão tổ thiết kế để khảo nghiệm thực lực của ta.” Thạch Mục nhìn Bạch Hổ, cắn răng chèo chống.
Ngay tại thời điểm Thạch Mục sắp không thể chịu đựng được nữa, “bành” một tiếng, hào quang đen trắng vỡ vụn biến mất, vốn là bức tường đá màu xanh bây giờ lộ ra một cái động lớn.
Hắn buông lỏng trong lòng, chân khí bên trong khí phủ phiêu đãng, một hồi lâu mới trì hoãn ổn định được một chút.
“Xem ra ngươi tu luyện Huyền công Nhất Nhị Chuyển rất có hỏa hầu. Thời gian còn không nhiều lắm, theo ta vào đi.” Bạch Hổ nói xong, thân hình nhoáng một cái bay vào trong thạch động.
Thạch Mục hít một hơi thật sâu, cất bước theo vào.
Trong thạch động là một cái thạch thất rộng mấy trượng, diện tích không lớn, chính giữa xếp đặt một bàn thờ hình vuông. Trừ cái đó ra, không còn vật nào khác, bất quá ở trên bàn thờ có để vài đồ vật.
Thạch Mục đi đến, chứng kiến vật để trên bản, cả người lập tức ngẩn ra.
Trên mặt bàn để bảy tám cái bình ngọc, hai cái hộp ngọc, một đống nhỏ Linh Thạch, còn có một chút linh thảo linh tài.
Những bình ngọc hộp ngọc kia chưa nói đến, riêng Linh Thạch, nguyên một đống tản mát ra Linh lực chấn động kinh người, so với Cực phẩm Linh Thạch còn muốn lớn hơn rất nhiều.
“Đây là…” Thạch Mục cầm lấy một miếng Linh Thạch, trong lòng có chút kinh hãi.
Hắn từng đọc một bản cổ tịch, nghe nói tại thời kỳ Thượng Cổ, phía trên Cực phẩm Linh Thạch còn có một loại đẳng cấp cao Linh Thạch, đó chính là Tiên phẩm Linh Thạch.
“Những Linh Thạch này chính là vật của Tiên gia, Tiên phẩm Linh Thạch, vượt xa Cực phẩm Linh Thạch, Bạch Viên lão tổ tung hoành tinh vực hơn trăm năm tích góp từng tí một mới thu được từng đó, ta khuyên ngươi không nên cầm đi trao đổi. Linh lực bên trong của Tiên phẩm Linh Thạch cực kỳ dồi dào, thời điểm đột phá bình cảnh đem ra sử dụng có thể giúp tăng tỷ lệ thành công lên mấy phần.” Yêu Linh Bạch Hổ nói ra.
Thạch Mục kích động trong lòng liên tục gật đầu, một đống nhỏ Tiên phẩm Linh Thạch có hơn mười miếng, có một nửa là Hỏa thuộc tính, sắp tới đột phá Thiên Vị cảnh giới, sẽ cần dùng tới bọn nó.
Hắn nhìn về phía những linh tài linh thảo, những vật này bị một pháp trận nhỏ bao phủ, tuy ở chỗ này gần nghìn năm, nhưng Linh lực không bị hao hụt chút nào.
“Địa Nguyên Quả, Cửu Diệp Dạ Quang chi, Phi Thiên Hạc Dực Thần Mộc...” Thạch Mục phân biệt một chút, nói năng có chút lộn xộn.
Những linh tài linh thảo này đều là bảo vật ngoại giới hiếm gặp. Địa Nguyên Quả là linh dược kéo dài tuổi thọ, ăn một quả có thể kéo dài trăm năm tuổi thọ. Cửu Diệp Dạ Quang Chi là vật đại bổ, phục dụng một quả có thể đại bổ nguyên khí, tiết kiệm mười năm khổ tu. Phi Thiên Dực Thần Mộc nhẹ như lông vũ, nhưng lại cứng rắn vô cùng, là tài liệu Tuyệt phẩm để chế tạo Linh khí phi hành, mặt khác một vài thứ còn lại cũng là linh vật cực kỳ trân quý.
Hắn hít sâu một hơi, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, cầm lấy bình ngọc mở ra, sắc mặt lập tức vui mừng quá đỗi.
Bên trong những bình ngọc này đều là Cực phẩm đan dược, hai bình là đan dược khôi phục chân khí cực kỳ nhanh chóng, một lọ đan dược chữa thương. Còn có một lọ là Hoàn Hồn đan, đan dược trong truyền thuyết, Thạch Mục mới chỉ đọc qua trong điển tịch, nghe nói có thể chữa trị tổn thương thần hồn.
Thạch Mục buông bình ngọc, cầm lấy hai cái hộp ngọc cuối cùng, nhẹ nhàng mở ra, lập tức khẽ giật mình.
Một cái trong số đó chứa một hạt châu có hai màu đen trắng, chỉ lớn bằng nửa nắm tay, tuy tản mát ra quang mang hai màu đen trắng, nhưng nhìn chưa thấy cái gì thần kỳ.
Một cái hộp khác, lại chứa một chiếc lông màu trắng dài chừng ngón tay, tán phát ra trận trận bạch quang, phía trên có thể chứng kiến từng sợi tơ vàng lượn lờ, giống như một kiện pháp khí.
Ánh mặt Thạch Mục lóe lên, cầm lấy viên châu màu đen trắng, một cỗ Linh lực đặc thù lập tức tuôn ra từ bên trong viên châu, tiến vào trong cơ thể của hắn, một loại cảm giác vi diệu tự nhiên sinh ra.
Hai tay hắn tự hồ nhận lấy kích thích từ lực lượng nào đó, bỗng nhiên sáng lên quang mang hai màu đen trắng, một luồng sức mạnh Chí Âm cùng Chí Dương dũng mãnh lao tới đan điền.
Được cỗ Linh lực này dẫn dắt, vốn là xung khắc Âm Dương Chi Lực cũng trở nên ôn hòa vô cùng, ẩn ẩn có xu thế tương dung, hắn lập tức cuồng hỉ.
“Bạch Khuê tiền bối, đây là…” Thạch Mục nhìn về phía Yêu Linh Bạch Hổ hỏi.
“Đúng vậy, vật này có thể cân đối Âm Dương Chi Lực trong cơ thể ngươi, chính là Âm Dương Nhất Khí Châu, Bạch Viên năm đó gặp vô số kỳ trân Âm Dương mới luyện thành bảo vật này.” Yêu Linh Bạch Hổ nói ra.
Thạch Mục liên tục gật đầu, cuồng hỉ trong lòng, đã có bảo vật này, hắn có thể cân đối Âm Dương Chi Lực trong cơ thể, bắt đầu tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công chuyển thứ ba rồi.
“Sợi lông mao này là vật gì?” Thạch Mục nhìn về phái hộp ngọc chứa chiếc lông màu trắng hỏi.
“Vật ấy được gọi là Cứu Mệnh Hào Mao, Bạch Viên lão tổ sau khi đại thành huyền công, lấy một chỗ lông tơ ở đỉnh đầu Bách Hội Linh lực nhất thịnh để tế luyện thành. Bên trong lông tơ phong ấn một phần thực lực của Bạch Viên lão tổ, có thể vài lần triệu hoán hóa thân có thực lực Thiên Vị, cũng có thể một lần đem lực lượng bên trong thúc giục, triệu hồi ra hóa thân có tu vi Thánh Giai. Bất quá sau khi triệu hoán hóa thân Thánh Giai, lực lượng bên trong sẽ bị tiêu hao hết, nhưng cũng chính vì thế, ngươi có một cơ hội lật ngược tình thế, vật đó không tao ngộ sinh tử không nên dùng, phải thận trong.” Yêu Linh Bạch Hổ nói ra.
Thạch Mục nghe vậy đại hỉ, trân trọng đem sợi lông mao này thu hồi, đây chính là bảo vật hộ mạng của hắn.
“Tốt rồi, thời gian của ta cũng không còn nhiều.”
Yêu Linh Bạch Hổ nhìn Thạch Mục, ánh mắt lộ vẻ ôn hòa, vốn là thân thể ảm đạm bắt đầu dần trở nên trong suốt, vô số quang điểm màu trắng từ trên người lão bay ra, tiêu tán vào trong không trung.
“Bạch Hổ tiền bối.” Thạch Mục chứng kiến cảnh này, kinh hãi.
“Hồn lực của ta đã vô pháp chèo chống, ngươi không nên cảm thấy đau khổ vì điều đó, hoàn thành lời hứa với Bạch Viên, ta cũng có thể yên tâm rời đi.” Thanh âm Bạch Hổ phiêu hốt, thân hình rất nhanh tiêu tán hoàn toàn.
Thạch Mục yên lặng chứng kiến một màn này, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, sắc mặc trịnh trọng thi lễ với Yêu Linh Bạch Hổ.
Tuy chỉ gặp Bạch Hổ một lần, nhưng hắn vì người khác không tiếc hao tổn thọ nguyên nhập hồn vào một thân thể khác, thủ vững nơi đây mấy nghìn năm.
Tình cảm như thế thật đáng quý, làm cho hắn cảm động.
“Yêu tộc...” Thạch Mục thì thào tự nói.
Hắn ra đi từ Lam Hải Tinh, đối với Yêu Tộc không có hảo cảm gì, chỉ là gặp lão Bạch Hổ này, lại khiến hắn thay đổi suy nghĩ rất nhiều về Yêu tộc.
Thạch Mục lắc đầu, phấn chấn tinh thần, phất tay đem đồ đạc trên bàn thu lại.
Thu tất cả linh tài đan dược, trong nội tâm Thạch Mục lại thẫn thờ một chút, đối với hành trình rong ruổi tinh vực của Bạch Viên, cuối cùng xảy ra chuyện gì với Thiên Đình, không khỏi có chút tò mò.
Cúi đầu trầm tư một chút, hắn mới hồi phục tinh thần, lấy lông tơ màu trắng cùng viên châu nửa trắng nửa đen ra quan sát cẩn thận.
Lông tơ màu trắng được Thạch Mục cầm trên tay, nhẹ nhàng phất phơ qua lại, một cảm giác kỳ dị lập tức hiện lên trong lòng hắn.
Đây là cảm ứng huyết mạch?
Thạch Mục lập tức vui vẻ, bên trong căn lông tơ được tế luyện, rõ ràng có phong ấn mọt giọt máu huyết của Bạch Viên lão tổ.
Hắn định ngay lúc này ngồi xuống đất bên cạnh bàn thờ, hai bàn tay lúc nâng lên lúc hạ xuống, giữ sợi lông tơ giữa hai bàn tay.
Chỉ thấy ở lòng bàn tay hắn sáng lên một đoàn ánh sáng màu vàng, tiếp theo liền có một giọt máu óng ánh giống như Thủy Tinh đỏ thẫm, bị đoàn ánh sáng màu vàng bao lấy, từ từ thoát ly khỏi căn lông tơ màu trắng.
Giọt tinh huyết của Bạch Viên ung dung bay đến chỗ mi tâm của Thạch Mục, bỗng nhiên lóe lên, liền biết mất không thấy.
Tinh huyết vừa mới nhập vào cơ thể hắn, thân hình Thạch Mục liền chấn động mạnh một cái, hai mắt hắn lập tức chuyển thành màu đỏ thẫm, gân xanh ở hai bên thái dương nổi lên cuồn cuộn, trong miệng đè nén, không được phát ra tiếng gào rú thống khổ.
Bên trong mạch máu như là nham tương, cực kỳ nóng bỏng, đau đớn, nhưng trong lòng Thạch Mục lại nổi lên một mảnh khoái ý.
Tay trái của hắn chỉ thẳng lên trời, tay phải lại chỉ xuống đất hai chưởng đánh ra một cái thủ quyết quán thông Thiên Địa.
Tay trái của hắn tính cả cánh tay sáng lên quang mang màu trắng, mà tay phải tính cả cánh tay lại sáng lên quang mang màu đen, trên khuôn mặt tất cả Chí Âm Chí Dương Chi Lực đều vận chuyển.
Sắc mặt Thạch Mục thập phần ngưng trọng, thân thể có chút run rẩy, trong miệng ngưng tụ khẩu quyết của thứ ba chuyển, dẫn dắt cỗ lực lượng này hội tụ đến vùng đan điền.
Tại bên trong đan điền của hắn, một đen một trắng hai cỗ lực lượng vừa mới đụng vào nhau, như nước với lửa, kịch liệt va vào nhau, Thạch Mục chỉ cảm thấy một trận đau đớn truyền đến từ vùng đan điền, tựa hồ không duy trì được pháp quyết trong tay.
Hắn vội vàng thu liễm tinh thần, phóng xuất ra một đạo Linh Lực, tìm kiếm tới hợp ngọc có đựng viên cầu Hắc Bạch.
Đạo linh lực này vừa mới tiếp xúc với viên châu Hắc Bạch, viên châu dường như cảm nhận được điều gì, tự động lơ lửng bay lên, di chuyển tới đỉnh đầu của Thạch Mục.
Thạch Mục cảm thấy toàn thân buông lỏng, cảm giác đau đớn bên trong đan điền giảm bớt, suy yếu đi vài phần.
Pháp quyết trong tay hắn không đổi, ngẩng đầu nhìn viên châu Hắc Bạch, chỉ thấy viên châu bay vòng vòng quanh đầu của hắn.
Một vòng, hai vòng, ba vòng.
Viên châu càng di chuyển càng nhanh tạo thành một vệt đen trắng hay màu thật dài trên không trung.
Thạch Mục chứng kiến hai vệt ánh sáng đen trắng, khi thì song song, khi thì giao hội, khi thì chia lìa, khi thì quấn vào nhau, ranh giới giữa hai màu đen trắng trở nên ngày càng mơ hồ.
Không bao lâu sau, hai vệt đen trắng hoàn toàn giao lại với nhau, đã không còn ranh giới giữa hai màu đen trắng, biến thành một vòng xoáy hai màu đen trắng.
Thạch Mục yên lặng quan sát vòng xoáy Hỗn Độn, tựa như thấy được một mặt hồ phẳng lặng bị ném xuống một hòn đá, từng vòng tròn gợn sóng lan dần ra xung quanh.
Ở bên trong gợn sóng, xuất hiện một đầu Cẩm Ngư màu đen, cùng một con Cẩm Ngư màu trắng, đầu đuôi giao nhau, đuổi theo nhau thành một vòng tròn.
Trong mắt của con Cẩm Ngư màu trắng thuần một màu đen tuyền, mà mắt của con Cẩm Ngư màu đen lại là một màu trắng tinh khiết.