Huyền Giới Chi Môn

Chương 142: Phế tích



Sa Kiều cũng những người khác vẫn đang chạy khắp nơi tìm kiếm thân nhân, vẻ mặt đầy bi phẫn.

Hoang nguyên vốn là môi trường sinh tồn khắc nghiệt, con cái Man tộc từ nhỏ đã hình thành tính cách kiên nghị. Từ trước tới nay, để nước mắt rơi là một việc đáng lấy làm hổ thẹn, nhưng lúc này, trên mặt mỗi người đều ướt đầm, cảm giác đau đớn không cách nào tả nổi.

Thạch Mục đi tới, muốn nói ra câu an ủi nào đó cũng chợt há miệng, không thốt lên được. Những lúc thế này, ngôn từ bỗng trở nên thật nhạt nhẽo.

“Phụ thân… phụ thân…!”

Tiếng gọi xé lòng vang lên từ hướng Sa Kiều, kèm theo những tiếng nấc nghẹn. Hai mắt Thạch Mục sáng ngời, nhanh chóng chạy tới.

Nơi đây là trung tâm quảng trường của bộ lạc, cách đó không xa là nơi đặt tế đàn cung phụng Nha Thần, là nơi diễn ra bữa tiệc tối hôm trước. Tế tàn đã bị phá hỏng, trên đó được dựng lên một cây thập tự cao bằng người trưởng thành, trên đó có một đại hán Man tộc bị đinh thép đính chặt. Toàn thân thể người này là những vết thương đáng sợ.

Người ấy, chính là tộc trưởng Sa Lãng của bộ lạc Đằng Nha.

Sa Kiều đang ôm lấy thân thể cha mình. Sa Lãng bị thương rất nặng, mặt tái nhợt không còn chút máu nhưng vẫn chưa chết.

Sa Tinh nghe tiếng vội lao tới, nước mặt vương đầy mặt. Không biết hắn kiếm được ở đâu một thanh đao gãy, muốn cứu phụ thân xuống nhưng tay chân Sa Lãng đều bị đinh thép đóng chặt xuyên qua xương cốt.

Sa Tinh không biết làm thế nào để mang được phụ thân xuống mà không làm tổn thương ông thêm, vẻ mặt lo lắng vô cùng.
Thạch Mục trông thấy, thân hình vừa lóe lên đã nhảy tới trước cây thập tự, kéo tay Sa Kiều.

“Thương thế của ông ấy quá nặng, không thể động vào.” Hắn nghiêm mặt quát khẽ.

Sa Kiều bị Thạch Mục quát, thân thể cứng đơ, hai mắt cau lại.

Thạch Mục kéo Sa Kiều sang một bên, đồng thời ra dấu ý bảo Sa Tinh đừng hành động thiếu suy nghĩ. Hắn lật tay lấy ra Vẫn Thạch Hắc Đao, dùng mắt ước lượng trên dưới mấy lần rồi chạy quanh cây thập tự mấy vòng.

Chỉ thấy đao mang màu đen lóe lên mấy cái cùng những tiếng “ken két” vang lên, thân thể Sa Lãng đã thoát khỏi cây thập tự, toàn bộ đinh bắt đã bị chặt đứt.

Thạch Mục thu lại cây đao, đồng thời nhẹ nhàng nâng Sa Lãng dậy, đặt ông nằm thẳng trên mặt đất phẳng.

“Phụ thân!” Sa Kiều chạy vội tới, nhào xuống bên cạnh phụ thân. Sa Tinh tay cầm cây đao gãy quỳ xuống bên cạnh.

Thạch Mục nghiêm mặt, ngón tay khẽ đặt trên cổ Sa Lãng, truyền vào đó một tia chân khí kiểm tra tình hình thân thể ông.

Hai tỷ đệ Sa Kiều thấy vậy không dám lên tiếng, chỉ ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng căng thẳng. Sau mấy hơi thở, Thạch Mục thu tay về, ánh mắt ảm đạm.

“Mục đại ca, tình hình của phụ thân thế nào rồi?” Thân thể Sa Kiều run lên, vội hỏi.

“Nội tạng của ông ấy bị phá hỏng nhiều chỗ, ngoại thương cũng rất nghiêm trọng, có thể trụ lại tới giờ đã là kỳ tích rồi. Ta cũng không có năng lực cứu được ông ấy.”

Thân thể Sa Kiều chợt mềm nhũn, gần như ngất đi.

“Tỷ tỷ….”, Sa Tinh vội lại gần đỡ lấy thân thể Sa Kiều.

“Sa Lãng đại thúc vẫn còn một chút ý thức, ta có thể miễn cưỡng kích phát chút sinh cơ còn lại trong cơ thể ông ấy, nhưng sau đó ông ấy sẽ nhanh chóng ngừng thở…”. Thạch Mục nhìn về phía hai tỷ đệ Sa Tinh, ngẫm nghĩ một chút rồi bảo.

“Tuy vậy, dù không làm cách đó để ông ấy tỉnh lại thì ông ấy cũng không thể sống được lâu nữa đâu. Làm thế nào, hai người phải tự quyết định đi.” Thạch Mục thở dài nói.

Thân thể Sa Kiều lại run lên, hai tỷ đệ cùng nhìn nhau, sau đó cầm lấy tay Sa Lãng một lúc mới mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt chưa khô nước mắt đã mang thêm một nỗi cừu hận tới tận xương tủy khiến Thạch Mục chấn động.

“Mục đại ca, huynh mau làm phụ thân tỉnh lại đi, để ta hỏi rõ là ai, là bộ lạc nào đã giết hại cha, giết hại tộc nhân chúng ta!” Sa Kiều nhấn mạnh từng từ.

Sa Tinh ở bên cạnh cùng nhìn Thạch Mục bằng ánh mắt kiên định.

Thạch Mục nhìn hai tỷ đệ họ, khẽ gật đầu. Hắn lấy từ trong lồng ngực ra một cái bình nhỏ màu trắng, từ đó lấy ra một viên đan dược màu trắng rồi bón cho Sa Lãng ăn. Sau đó, hắn lật tay lấy ra một phù lục màu xanh lá, chính là Hồi Xuân Phù.

Thạch Mục lẩm nhẩm miệng đọc chú ngữ, vung tay dán lá phù lên trán Sa Lãng. Hồi Xuân Phù liền tản mát ra từng ánh sáng màu xanh bao trùm lấy toàn thân ông. Những vết thương trên người Sa Lãng dần dần hồi phục, trên mặt cũng hồng hào trở lại chút ít.

Gương mặt hai tỷ đệ Sa Kiều mừng rỡ vô cùng.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, ngón tay điểm rất nhanh lên ngực, bụng dưới và một vài yếu huyệt trên người Sa lãng. Thiên Tượng Chân khí mạnh mẽ được tinh thần lực của Thạch Mục khống chế, chia làm mấy luồng từ từ tràn vào trong cơ thể Sa Lãng, cưỡng ép kích phát huyết mạch của ông.

Thân thể Sa Lãng run lên, hô hấp dồn dập một lúc, sau đó ho khan một tiếng, nhổ ra một búng máu đen thì chậm rãi mở mắt.
Khuôn mặt hắn đỏ ửng lạ kỳ, giống như màu nắng chiều tà sắt lặn vậy, đây chính là lần cuối cùng hắn tỉnh lại, hồi quang phản chiếu*.

*Hồi quang phản chiếu: Hiện tượng người sắp chết đột nhiên tỉnh táo như lúc bình thường. ( ánh sáng cuối cùng trước khi dập tắt)

“Cha!” Hai chị em Sa kiều, Sa tinh cùng hô lên.

Thạch Mục đúng lên, yên lặng tránh sang một bên.

“A Kiều, A Tinh,… Các ngươi vẫn ổn… Thật tốt quá…” Sa Lãng quay đầu nhìn hai người con một cách khó khăn, hơi thở uể oải, không có sức sống nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Hơn mười người tộc nhân ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng chạy lại vây quanh tộc trưởng.

Sắc mặt bọn họ đau thương, hai tay trống trơn dính đầy máu đen, bùn tro, hiển nhiên là không phát hiện được ai còn sống sót.

“Phụ thân, rốt cuộc là ai đã đồ sát bộ lạc chúng ta vậy?” Sa Kiều nhớ tới lời của Thạch Mục vội vàng nắm lấy tay Sa Lãng, giọng đầy căm hận hỏi.

Ánh mắt Sa Lãng lóe lên một chút rồi lập tức phai nhạt đi, chậm rãi nói:

“Địch nhân thức lực rất mạnh mẽ… Không phải là kẻ các người có thể đối phó được đâu… Đừng nghĩ đến việc báo thù…”

“Chúng ta không sợ! Tộc trưởng đại nhân, dũng sĩ Đằng Nha bộ lạc chúng ta chỉ biết dũng cảm chiến đấu, không có kẻ nhát gan nhu nhược.” Một thanh niên bên cạnh phẫn nộ quát.

“Đúng, chúng ta muốn báo thù, nợ máu phải trả bằng máu”

Những người khác cũng đồng loạt rống lên.

Sa Lãng nhìn những tộc nhân đang sôi sục lửa báo thù, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ cười khan. Trong lòng hắn cũng rất muốn báo thù đấy chứ, chẳng qua là Thiên Lang bộ lạc vô cùng cường đại, nếu để cho bọn họ đi báo thù thì chẳng khác nào bảo họ đi chết đi.

“Phụ thân, có phải là Thiên Lang bộ làm không, là bọn hắn?” Sa Tinh ở bên cạnh chợt mở miệng hỏi.

Sắc mặt Sa Lãng cả kinh, những người còn lại cũng sững sờ cả lên.

“Quả nhiên…” Sa Tinh chậm rãi mở lòng bàn tay đang nắm chặt ra, bên trong là mấy cọng lông sói to dài bằng ngón tay.

Thạch Mục nhướng mày, hắn đến đây mới chỉ một thời gian ngắn nhưng cùng nói chuyện với những người này hai ngày gần đây nên biết rõ phạm vi thế lực của những bộ lạc xung quanh.

Thiên Lang bộ lạc chính là Hung Man bộ lạc, một bộ lạc lớn nhất trong vòng năm trăm dặm quanh đây, thực lực cường đại, nổi tiếng khát máu hiếu sát.

Những người kia tỏa ra ánh mắt cừu hận sâu đậm, đặc biệt là Sa Kiều, đầu vai cô run run không ngừng. Một lát sau cô ngẩng mặt lên bên trong tầm mắt có vô vàn hận ý.

“A Kiều! Ta dùng danh nghĩa tế tự của Đằng Nha bộ lạc giao lại chức tộc trưởng cho ngươi. Từ nay về sau, nhiệm vụ chính của ngươi là bảo vệ tốt tộc nhân của mình đồng thời cũng phải chăm lo cho đệ đệ của ngươi… Ta lấylinh hồn của mình ra thề trước Nha Thần, nếu như sau này ngươi trả thù Thiên Lang bộ lạc thì linh hồn ta mãi mãi không được siêu sinh, bị giam cầm trong vô vùng vô tận thống khổ.” Sa Lãng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm nghị thề độc.

“Không… Cha… Ngươi không thể làm như vậy…” Nàng run giọng thì thào.

“A Kiều, đây là tân dùng thân phận tộc trưởng, phụ thân của người thỉnh cầu ngươi điều cuối cùng này, chẳng lẽ ngươi không nghe theo di ngôn này của ta.” Sa Lãng kích động, hơi thở dồn dập, thều thào hổn hển nói.

Sa Kiều cắn chặt môi dưới đến chảy máu, máu tươi nhỏ giọt xuống từng giọt, từng giọt thấm xuống nền đất.

“Vâng chưa cha, ta đồng hứa với người.” Đầu nàng gục xuống, đau khổ thốt lên.

Đến lúc này Sa Lãng mới thở nhẹ ra một hơi, cánh tay nặng nhọc đưa lên, khẽ vuốt đầu Sa Kiều, trên mặt lộ ra một điểm tươi cười.

“Các ngươi cũng thế, người Man trong Hoang nguyên như chúng ta trước giờ đều lấy thực lực làm đầu, mạnh được yếu thua, trăm ngàn năm qua có không biết bao nhiêu bộ tộc lớn nhỏ ra đời rồi biến mất, Đằng Nha bộ bị hủy diệt cũng không phải là chuyện gì đáng kinh sợ, chỉ cần sau này các ngươi có thể an ổn sống sót, sinh hoạt no đủ là ta có thể mỉm cười dưới suối vàng được rồi.” Ánh mắt Sa Lãng chậm rãi đảo qua từng người từng người trong bộ tộc trìu mến nói.

Hắn dần ổn định hơn, giọng nói cũng lưu loát hơn nhưng sắc mặt thì lại không tốt chút nào, từ màu đỏ dần chuyển thành màu trắng bệch, có phần trong suốt lại.

Những người khác nhìn sắc mặt Sa Lãng lúc này nỗi đau trong lòng càng thêm siết lại, trên mặt lộ rõ vẻ không cam lòng nhưng vẫn đáp ứng với hắn, lời nói ngữ khí nghẹn ngào thống khổ.

Sa Lãng thấy cảnh này nỗi lo trong lòng cũng giảm vài phần. Hắn quay đầu nhìn về phía Thạch Mục cất giọng.

“Mục dũng sĩ “

“Sa Lãng tộc trưởng.” Thạch Mục bước lại gần vài bước, ngồi xổm xuống, cúi đầu đáp lại.

Trên mặt Sa Lãng cố nặn ra vẻ tươi cười, hắn hít một hơi thật dài, há miệng phun ra một mảnh xương màu đen lớn bằng nắm đấm.

Sa Lãng run rẩy đưa mảnh xương cho Thạch Mục. Sắc mặt Thạch Mục biến đổi nhưng vẫn đưa tay đón lấy.

“Mục dũng sĩ, đây là vu pháp và bí thuật đồ đằng của Nha Đằng bộ alc85 được truyền thừa từ thời thượng cổ đến giờ. Bọn A Kiều đều không có thiên phú về Vu pháp nên ta đem thứ này gửi gắm cho người, tuy rằng không phải là thứ gì trân quý nhưng cũng là bảo vật quý báo nhất của bộ lạc Nha Đằng chúng ta.” Sa Lãng nói đến đây sắc mặt đã thành màu trắng xám, hơi thở càng thêm nặng nề.

Thạch Mục cầm lấy mảnh xương, lộ ra một tia dị sắc trên mặt, chậm rãi hỏi

“Tộc trưởng đem vật này giao cho ta phải chăng là có sự việc gì muốn ta giúp đỡ.”

“Đúng vậy, Đằng Nha bộ lạc đã không thể ở chỗ này nữa, ta nghĩ nhờ ngươi hộ tống đám A Kiều đến Tây Nam Sa Hoang nguyên nơi của Bình Man bộ lạc Đồ Hoắc nương nhờ bọn họ.” Sa Lãng mong chờ nhìn về phía Thạch Mục nói ra.

Sắc mặt Thạch Mục lộ ra vẻ phức tạp nắm chặt mảnh xương đứng dậy.

Ánh mắt của hắn nhìn xung quanh một vòng, quan sát phế tích xung quanh, những thi thể lạnh băng, không trọn vẹn. Những hình ảnh trước mắt giống như một con dao đâm vào lòng hắn.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa bọn họ đến nơi an toàn.” Thạch Mục thu hồi ánh mắt, trịnh trọng đồng ý.

Sa Lãng nghe vậy ánh mắt vui mừng tươi cười, sinh cơ cũng dần tiêu tán đi.

“Mọi người, ta có một số điều muốn tự mình hỏi thăm Sa Lãng tộc trưởng, các ngươi có thể tạm thời tránh ra ngoài một chút được không.” Thạch Mục cân nhắc điều gì đó rồi quyết định, quay sang mấy người Sa Kiều yêu cầu.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv