Thạch Mục nhìn một màn xuất hiện trước mặt, nhíu mày.
Khoảng cách không xa, sắc mặt Triệu Tiễn cũng trầm xuống.
Sau khi những sa nhân này hoàn toàn bò ra khỏi sa mạng, khuôn mặt mơ hồ chuyển một cái, toàn bộ đều điên cuồng đánh tới chỗ hai người Thạch Mục và Triệu Tiễn.
Rất nhanh, liền có hơn một trăm Sa nhân xông đến bên cạnh Thạch Mục, tất cả đều vung vẩy hai tay, hai chân lao điên cuồng về phía Thạch Mục, khá có khí thế.
Hai chân Thạch Mục đạp một cái trên mặt đất, thân nhanh nghiêng sang bay ra nhanh như chớp, Phiên Thiên Côn trong tay khẽ chuyển, quét ngang ra.
Hồ quang kim sắc bay ra, giống như một cột con dao sắc bén, từ trên người hơn một trăm Sa nhân kia quét qua.
Phù phù phù.
Thanh âm liên tiếp vang lên, nhưng Sa nhân kia lên trả lời nghiền nát, hóa thành một mảnh sa mạc, rơi xuống mặt đất.
Mảnh quang hồ đó khí thế không giảm, trực tiếp xông ra mấy trăm trượng, đem những Sa nhân gặp được trên đường đánh cho tan nát.
Một bên khác, Triệu Tiễn cũng phóng về hướng cách xa Thạch Mục, trường kích tron tay không ngừng vung vẩy, phát ra từng trận quang mạc (màn sáng) ngân sắc khiến người ta thấy đẹp mắt, đồng thời bảo vệ chặt chẽ thân thể, cũng đánh tan nát từng mảnh từng mảnh Sa nhân vào quanh người.
Nhưng mà những cát vụi tán lạc xung quanh đó, gần như cũng rơi xuống trong nháy mắt, lại một lần nữa ngưng tụ lại, hóa thành từng Sa nhân, từ trong mặt đất bò ra, vọt tới xung quanh các Sa nhân còn lại, tiếp tục đánh về phía hai người.
Không lâu sau, hai người Thạch Mục và Triệu Tiễn đã cách xa nhau cả ngàn trượng, dưới sự bao vây tấn công của Sa nhân vô cùng vô tận ở xung quanh, hình thành hai vòng vây.
Thạch Mục cau mày lại.
Trong thời gian này, hắn đã đánh tan không dưới một nghìn tên Sa nhâ, nhưng mà Sa nhân vây quanh người hắn lại không có dấu hiệu giảm thiểu đi một chút nào, thậm chí còn có cảm giác càng giết càng đông.
Đang suy nghĩ, Thạch Mục đột nhiên cảm thấy mắt cá chân hơi căng, cúi đầu nhìn lại, thấy một bàn tay màu nâu sẫm từ trong sa mạc dò xét ra, nắm chặt lấy chân hắn, giống như khí giới siết chặt.
Cỗ lực lượng đó không nhỏ, hắn chợt nhấc chân, lại không thể nhấc lên được, có điều với trình độ sức nắm này, đương nhiên sẽ không tạo thành thương hại gì.
Thạch Mục cũng quét ra một đạo hồ quang, đem cái tay kia đánh thành một mảnh cát bụi, bước chân vừa rút, liền lui ra một bên, cây côn trong tay quét trước người, một lần nữa đánh tan mấy trăm tên Sa nhân.
Mắt thấy Sa nhân (người cát) vây tụ đến càng lúc càng nhiều, lông mày hắn cũng càng lúc càng nhíu chặt.
Mũi chân điểm một cái, cả người hóa thành một đạo lưu quang, xông thẳng lên trời.
Sau đó, cổ tay khẽ lật, hai tay nắm chặn Phiên Thiên Côn, đảo xuống dưới, đập thẳng xuống đất.
Tiếng ầm ầm vang lên, Phiên Thiên Côn trực tiếp đập vào trong mặt đất.
Một đạo quang hồ hình tròn lấy Phiên Thiên Côn làm trung tâm cuốn tất cả ở bốn phương tám hướng đi, lôi cuốn cái bụi cuồn cuộn cuộn trào.
Trong phạm vi mấy trăm trượng, một trận bão cát cuồn cuộn lên, vô số gia nhân bị cuốn vào trong đó, tất cả đều toán loạn ra.
Một lát sau, báo cát từ từ lắng xuống, hàng ngàn hàng vạn Sa nhân bị Thạch Mục dẹp yên.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, sắc mặt Thạch Mục lại không có một chút vưng mừng nào, ngược lại còn bộc phát ra vẻ ngưng trọng.
Chỉ thấy sa mạc bình tĩnh trong chốc lát, lại đột nhiên chấn động, từng đám sa nhân lại một lần nữa nổi lên từ trong biển cát.
Không lâu sau, ở xung quanh hắn lại một lần nữa đứng đầy Sa nhan diện mục mơ hồ.
Những Sa nhân này đối với hắn mà nói, căn bản không tính là gì, thậm chí một kích đánh nát luôn, nhưng bọn họ lại giống như có thể cuồn cuộn không ngừng sinh ra trong sa mạc, căn bản là đánh không hết.
Mặc dù sau khi tiesn cấp Thần Cảnh, hắn đã có thể tùy ý thôi động Phiên Thiên Côn phát động công kích, nhưng cô này là linh bảo, mỗi một lần thôi động đều tiêu hao thực sự không nhỏ, hiện nay hắn lại đang ở trong khu vực xa lạ này, vẫn không biết rõ tình hình, liền đem lực khí ra tiêu hao hết ở đây, thực sự là có chút không đáng.
Vì vậy, cổ tay hắn khẽ lật, thu lại Phiên Thiên Côn, huy động song quyền, xông vào trong đám Sa nhân.
.....
Không biết qua bao nhiêu lâu sau, Thạch Mục nhìn đám sa nhân dày đặc ở xung quanh, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.
Hắn đã không nhớ rõ mình giết chết được bao nhiêu sa nhân, chỉ biết hắn đã dọc theo một phương hướng xông ra chắc hẳn là không dưới một nghìn dặm, nhưng đưa mắt nhìn bốn phía, vẫn có vô số Sa nhân đánh về phía hắn như cũ.
Mặc dù là không sử dụng pháp lực gì, chỉ dựa vào song quyền nghênh địch, bây giờ cũng không cảm thấy có cảm giác mệt mỏi/
Ngược lại không phải là thể lực không thể chống đỡ được nữa, mà là Sa nhân vô cùng vô tận và hoang mạc đã hình thành thì không thay đổi, khiến cho hắn có một loại cảm giác ngỡ ngàng luống cuống.
Trong lòng hắn thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, ở nơi này có thực sự là Ngũ Hành Ma Quật trong truyền thuyết là then chốt có thể đạt thành Huyền Công Cửu Chuyển hay không.
Dù sao tình hình của nơi này, và nghĩ đến tình cảnh của hắn trước đây, chính là rất không tương đồng.
Đang suy nghĩ, hắn vung tay đánh tan một đám sa nhân đang vọt tới, một nhóm khác lại xông lên, không cho hắn một chút thời cơ nào để thở.
Một tiếng “xuy xuy” vang lên.
Đột nhiên, hắn cau mày một cái.
Từ lúc mới bắt đầu giao chiến với Sa nhân, hắn đã bắt đầu cảm thấy động tác của thân thể dường như có chút trầm trọng, hành động cũng không linh hoạt giống như trước đây.
Lúc đầu hắn đổ lỗi cho lực của tân thể hắn tiêu hao, cũng không nghĩ nhiều, hiện nay suy nghĩ một chút, lại cũng không phải như vậy.
Vừa rồi, sau khi hắn dùng một quyền đánh nát mấy trăm tên Sa nhân, thân hình lại hơi lảo đảo một cái.