Huyền Giới Chi Môn

Chương 130: Thân thế của Phùng Ly



Nội tâm Thạch Mục chấn động, "Xoẹt" một cái rút Vẫn Thiết Hắc Đao ra.

"Gừ!"

Viên Hầu màu xám gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên nhào tới, tốc độ cực nhanh, gần như biến thành một cái bóng xám mờ, trong chớp mắt đã vọt tới không xa trước mặt Thạch Mục.

Hai cái móng vuốt xù lông, một trên một dưới đánh tới, một trảo chộp về phía bụng dưới, một trảo chộp cổ họng.

Móng tay cong như lưỡi câu biến thành trảo ảnh co duỗi bất định, đây dĩ nhiên là một môn trảo công tinh diệu.

Đồng tử Thạch Mục lập tức loé lên ánh sáng vàng, cổ tay run lên, hai bóng đao màu đen hiển hiện mà ra, chém lên trảo ảnh nhanh như chớp giật.

"Keng Keng" hai tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên, tia lửa văng khắp nơi.

Hai bóng đao màu đen giống như chém phải cột sắt, nhưng con Viên Hầu màu xám cũng bị quất bay ra.

Trên mặt Thạch Mục có chút biến sắc, tay của con Viên Hầu lông xám này không ngờ lại cứng như sắt, có thể tay không ngăn trở Vẫn Thiết Hắc Đao.

Giữa lúc cân nhắc, chân lại đạp một cái, cả người họ Thạch bắn đi, vọt lên chặn lấy Viên Hầu màu xám.

Vẫn Thiết Hắc Đao lóe lên, huyễn hóa ra mười ba đạo ánh đao, vây bọc khít khao quanh thân Viên Hầu, chỉ chớp mắt nữa thôi là có thể chém nó ra thành mấy khúc.

Chẳng qua vào thời khắc này, trong mắt Thạch Mục hiện lên một vẻ kinh ngạc. Thân Vẫn Thiết Hắc Đao bỗng nhiên lật một cái, đổi thành sống đao chém lên người Viên Hầu.

Một tiếng vang thật lớn!

Viên Hầu màu xám bay vèo ra ngoài như một mảnh lá rụng, đụng gãy liên tiếp mấy cái cây to mới lại té trên mặt đất.

Con thú này nhe răng nhếch miệng một hồi, đang muốn giãy dụa bò lên thì bị một cái chân đạp lên lưng, dẫm cho nằm bẹp xuống đất lại.

Sắc mặt Thạch Mục lạnh lùng, nhìn con khỉ màu xám vẫn đang giãy dụa dưới chân, xong rồi lại nhìn Vẫn Thiết Hắc Đao của mình.

Hai năm qua, trọng lượng của Vẫn Thiết Hắc Đao cũng đã tăng lên không ít, hiện nay đã nặng đến gần bảy trăm cân. Bằng không cũng sẽ không đánh bại con khỉ này dễ dàng như vậy.

Cánh tay Thạch Mục vung lên, Vẫn Thiết Hắc Đao hóa thành một đạo ánh sáng đen, xẹt sát qua bả vai Viên Hầu.

Một chùm lông xám thật dài bị gọt xuống, lộ ra một cái góc áo màu lam trên người nó

"Quả nhiên..."

Chân còn lại của Thạch Mục đạp lên bàn tay của Viên Hầu, vạch bộ lông màu xám trên đó ra thì thấy thấp thoáng một cái bao tay sắt màu đen.

Đột nhiên, Viên Hầu màu xám tạm ngưng giãy giụa, trong miệng ồn ào phát ra âm thanh "Ồ ồ", thân thể liên tục run lẩy bẩy.

Trên mặt Thạch Mục lộ ra một tia kinh ngạc!

Lúc này khỉ xám run càng ngày càng hung, một màn không tưởng được diễn ra, lông dài màu xám trên người nó nhao nhao chui hết vào trong thân thể, lộ ra làn da cùng bộ quần áo màu lam, móng vuốt sắc bén trên bàn tay cũng nhanh chóng rụt lại, biến thành tay người.

Chỉ sau mấy hơi thở, Viên Hầu màu xám đã biến thành một gã nam tử loài người, nằm sấp trên mặt đất há miệng thở dốc.

Sau lưng người này, thình lình xăm một cái đồ đằng Man tộc màu đỏ sậm. Thoạt nhìn vừa giống khỉ lại không phải khỉ, nhúc nha nhúc nhích, giống như vật còn sống vậy.

"Man tộc!"

Thạch Mục nhướng mày.

Dưới chân khẽ hất, lật lại thân thể của người này, nhưng lập tức, hắn liền thốt lên thất thanh:

"Phùng Ly "

Người dưới chân do Viên Hầu biến thành, dĩ nhiên là Phùng Ly?

Giờ phút này, huyết sắc trong mắt họ Phùng đang mau chóng biến mất, gã đã dần dần khôi phục thanh minh.

Đồng tử Thạch Mục hơi co lại một chút, tay khẽ nhấc, sống đao đã chắn ngang cổ Phùng Ly.

Một lát sau, ánh mắt Phùng Ly run lên, hoàn toàn khôi phục thần trí, thân thể không khỏi khẽ nhúc nhích.

"Đừng cử động, không thì đừng trách ta không nói tình cảm!" Cánh tay Thạch Mục ấn mạnh xuống.

Ánh mắt Phùng Ly rụt lại một cái, chỉ cảm thấy đầu vai nặng như Thái Sơn, giống như có đá lớn nghìn cân đang đè xuống làm xương vai gần như muốn gãy. Chẳng qua đến khi thấy rõ người đang lấy chân dẫm lên mình là Thạch Mục thì gã ta mặt cắt không còn hột máu, đồng thời trên mặt cũng lộ ra nét cầu xin:

"Thạch huynh... Hạ thủ lưu tình..."

"Lưu tình?" Mặt Thạch Mục không biểu tình, cánh tay lại lần nữa ấn mạnh xuống.

"A!"

(vì đâu ta lại ngửi thấy mùi gian tình đâu~ tiểu Mục thật là bá mà...-yu)

Phùng Ly hét thảm lên một tiếng!

"Phùng huynh, không thể tưởng được ngươi lại là gian tế của Man tộc! Hiện tại còn có lời gì thì nói đi!" Thạch Mục lạnh lùng nói, Vẫn Thạch Hắc Đao có chút nghiêng nghiêng, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là có thể cắt đứt cổ họng họ Phùng.

"Thạch huynh ngươi cần phải tin tưởng ta... Ta có thể thề... Ngươi nghĩ thử xem, nếu như ta thật là nằm vùng của Man tộc, ta nhất định sẽ ẩn núp cẩn thận...làm sao có thể chạy đến đây vào lúc đêm hôm khuya khoắt... Làm loại chuyện này..." Phùng Ly há miệng thở dốc, lưỡi đao lạnh như băng dí sát cổ họng làm lông tơ nơi đó dựng đứng lên.

Thạch Mục nghe vậy, ánh mắt liền lộ ra thần sắc suy tư, nhưng đao cầm trong tay vẫn không mảy may nhúc nhích.

"Trên người ta quả thật là có đồ đằng của Man tộc, thân thể cũng có chút khác với Nhân tộc bình thường... Nhưng những thứ này ta đều có thể giải thích..." Mắt thấy thần sắc họ Thạch có chút buông lỏng, Phùng Ly gấp gáp nói.

"Tốt, ta liền cho ngươi một cái cơ hội. Nói đi, ngươi đến cùng là ai?" Thạch Mục nhíu mày, thiết đao hơi có chút nâng lên.

Trên mặt Phùng Ly lộ ra thần sắc giãy giụa, mãi đến một lát sau mới mở miệng chậm rãi nói: "Ta là con lai giữa Nhân tộc và Man tộc, mẹ ta là Nhân tộc, cha ta là Man tộc..."

Thần sắc Thạch Mục cũng không lộ ra vẻ quá kinh ngạc, vừa rồi trong lúc quan sát, hắn cũng hơi hơi đoán được một chút manh mối.

Phùng Ly chậm rãi tiết lộ thân thế của mình. Mẹ hắn vốn là con dân Đại Tề, trong một lần Man tộc xâm lấn đã bị bắt đến bộ lạc người Man làm tù binh rồi trở thành nữ đầy tớ cho phụ thân của hắn. Nhân tộc vốn dĩ không có đường sống tại bộ lạc người Man thế nhưng mẫu thân Phùng Ly nhờ việc mang thai mới miễn cưỡng giữ được mạng sống. Về sau tuy rằng sinh ra họ Phùng có chứa huyết thống Man tộc thế nhưng mẹ con hai người vẫn bị chúng nhân xa lánh. Qua một thời gian, hai mẹ con rốt cuộc tìm được cơ hội chạy khỏi bộ lạc, lại trải qua muôn vàn nguy cơ mới về được tới Đại Tề. Thế nhưng mẹ hắn vì buồn bực không vui, rốt cuộc mấy năm sau cũng buông tay rời khỏi nhân gian.

Trong lúc thuật lại chuyện này, vẻ mặt Phùng Ly lộ rõ sự thống khổ. Khi đề cập đến Man tộc, ánh mắt của hắn lộ rõ cừu hận khắc cốt ghi tâm, tuyệt đối không phải giả mạo. Ánh mắt sắc lạnh của Thạch Mục cũng dần dịu đi. Hoàn cảnh họ Phùng lúc nhỏ có chút giống hắn nhưng lại bi thảm hơn nhiều. Điều này khiến Thạch Mục không khỏi sinh lòng thương cảm.

“Nói như vậy, các hạ cũng xem như một nửa Nhân tộc. Ngươi gia nhập Huyền Vũ Tông rốt cuộc là có mưu đồ gì?” Thạch Mục trầm ngâm một chút rồi gằn giọng hỏi.

“Ta cũng cần lực lượng! Nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Man tộc thiếu nợ gia mẫu quá nhiều, ta muốn bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu!” Khuôn mặt Phùng Ly đỏ lên, hắn nhịn không được gào lớn.

“Vậy sao vừa rồi ngươi lại đánh mất thần trí, thân thể cũng phát sinh dị biến?” Thạch Mục từ chối cho ý kiến, lại hỏi.

“Thạch huynh cũng đã nhìn thấy đồ đằng trên thân thể ta. Đó là do một gã tế tự trong tộc vẽ nên khi ta còn nhỏ, không biết phong ấn thú hồn gì bên trong, vốn dĩ không có ảnh hưởng gì. Thế nhưng hai năm trước bỗng nhiên sinh ra biến dị, cách mỗi mấy tháng sẽ bộc phát một lần khiến ta biến thành Viên Hầu mất đi thần trí, hơn nữa còn khát máu cuồng bạo, phải uống máu tươi mới có thể bình phục.” Phong Ly lộ vẻ thống khổ, sau một lát mới cắn răng trả lời.

Thạch Mục lẳng lặng quan sát Phùng Ly giống như nghĩ đến gì đó, sau một lát chợt thu chân về, đồng thời hạ Vẫn Thạch Hắc Đao trong tay xuống. Phùng Ly khẽ buông lỏng, ngồi dậy, hoang mang nhìn về phía Thạch Mục.

“Xem như ngươi nói thật, ta cũng không có cách nào tin tưởng hoàn toàn.” Thạch Mục lại nói.

Phùng Ly vốn khẽ giật mình nhưng sắc mặt biến hóa mấy lần, tựa như đã có quyết định nào đó. Chỉ thấy hắn thình lình giẫm chân, thò tay kéo ra một chiếc vòng cổ hình thù kỳ lạ, đưa cho Thạch Mục rồi nói:

“Đây là Pháp Khí mẫu thân đưa cho ta trước lúc lâm chung, bảo rằng có liên hệ mật thiết với đồ đằng trên người ta, muốn ta cất giữ cẩn thận. Một khi hư hao sẽ khiến Phùng mỗ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Ta vốn dĩ không quá để tâm, cho đến hai năm trước… mới luôn cất kỹ bên mình, quý như sinh mệnh, Ta tự biết nói suông vốn dĩ không đáng tin, nên muốn giao Pháp khí này cho Thạch huynh để minh chứng cho sự trong sạch của tại hạ.”

Thạch Mục nghe vậy, trong lòng khẽ động, nhận lấy vòng cổ trong tay Phùng Ly, đánh giá một cách cẩn thận. Chiếc vòng này tựa hồ do một loại nhuyễn ngọc nào đó chế thành. Vẻ ngoài có chút cũ kỹ, phía trên khắc rõ đồ hình hung thú hình khỉ cổ quái, thình lình giống hệt đồ đằng sau lưng Phùng Ly!

Khi Thạch Mục phóng xuất thần thức xâm nhập vào trong lại giống như chạm phải một tầng cấm chế khiến thần niệm của hắn bắn ngược trở ra. Có điều trong khoảnh khắc tiếp xúc, hắn vãn mơ hồ cảm thấy một cỗ nộ ý khát máu mong muốn thoát khỏi trói buộc. Càng làm cho hắn giật mình chính là, thời điểm kích động cấm chế, Phùng Ly đối diện chợt quá to một tiếng, hai tay ôm đầu ngã vật xuống đất. Đôi mắt lần nữa tràn ngập vẻ điên cuồng. Thạch Mục thấy vậy không khỏi tấm tắc kêu lạ nhưng lập tức thu hồi thần niệm đang tra xét vòng cổ. Lúc này, Phùng Ly mới há mồm thở dốc khôi phục thần trí, cười khổ từ từ bò dậy từ mặt đất.

“Rất tốt, Phùng huynh đã cam lòng giao vật này cho ta, Thạch mỗ tạm tin ngươi một lần vậy.” Sau khi suy nghĩ một chút, Thạch Mục nhíu mày thu đao vào vỏ.

“Đa tạ Thạch huynh.” Phùng Ly đứng lên, khom người thi lễ cảm tạ Thạch Mục.

“Không cần, về sau nếu ngươi có bất cứ dị thường nào, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, Ngoài ra, ngươi muốn làm gì cũng không liên quan đến ta, ta cũng không có hứng thú để ý tới.” Thạch Mục nhìn qua sắc trời dần ló dạng, tiếp đó bình tĩnh xoay người trở về cứ điểm.

Phùng Ly nhìn theo bóng lưng Thạch Mục, thở dài một hơi rồi vội vàng đi theo.



Thời gian ba tháng trôi qua nhanh chóng.

Trận chiến giữa hai tộc Nhân Man vẫn rơi vào trạng thái giằng co. Từ khi đại chiến nổ ra, cả hai đều lúc thua lúc thắng. Thử Sào bởi vì nằm ở hậu phương nên không bị chiến hỏa ảnh hưởng. Trừ lúc tham gia chế phù, thời gian còn lại xem như bình yên. Thạch Mục dựa vào Trấn Hồn Chú khiến cho thống khổ trong quá trình tẩy tủy đại giảm đã tu luyện Thoát Thai Quyết một mạch đến tầng thứ năm.

Lúc này, nhục thân của hắn đã mạnh mẽ đến mức khó tin, đoán chừng tăng gần gấp đôi so với trước khi tu luyện Thoát Thai Quyết, đạt đến lực lượng sáu bảy nghìn cân. Hôm nay, dù là côn sắt làm từ Tinh Cương cũng có thể bị hắn tiện tay xé nát. Toái Thạch Quyền đánh ra có thể chia năm xẻ bảy cự thạch vài trượng một cách dễ dàng. Chưa hết, trình độ bền bỉ của nhục thân cũng vượt xa mức độ ngày xưa, dù không có Chân khí hộ thể, đao thương bình thường cũng không có cách nào làm hắn bị thương. Ngoài ra, bởi vì lượng khí Ma Sát cần cho tu luyện mỗi tầng Thoát Thai Quyết càng lúc càng nhiều, lực lượng âm hàn trong cơ thể họ Thạch cũng trở nên rất có uy lực, không thể xem nhẹ. Đối với chuyện này, Thạch Mục vô cùng vui sướng. Đáng tiếc tầng tiếp theo của Thoát Thai Quyết cần đến tinh huyết Yêu Viên mới có thể tu luyện nên đành tạm dừng tại đây.

Ngay khi Thạch Mục cảm thấy vui mừng vì tu vi tiến nhanh, một chuyện ngoài ý muốn lặng lẽ kéo đến.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv