- Tốt, tốt, tốt!
Tiếng của Bạch Viên Lão Tổ vang lên bên cạnh, trong giọng nói có chút xúc động.
- Lão Tổ!
Bạch Viên Lão Tổ dường như đã quên đi sự có mặt của Bạch Viên Lão Tổ, vội vã quay người lại hành lễ.
Nhưng mà mới hành lễ xong hắn ngẩng đầu lên thì thấy hư ảnh của Bạch Viên Lão Tổ bây giờ so với lần gặp trước đã mờ nhạt hơn rất nhiều. Hơn nữa, khuôn mặt cũng trở trên mờ ảo rồi.
Không gian nơi này không còn tươi đẹp như trước nữa. Bầu trời u ám, trên mặt đất nứt ra rất nhiều khe rãnh lớn, rất nhiều vùng đất đã bị biến thành sa mạc, những thảm thực vật xanh rờn kia giờ đây đã héo hon gầy mòn.
Toàn bộ không gian như một buổi chiều tà, hoang tàn mục nát.
- Căn cơ của nguyên khí trong không gian này đã bị hút cạn, sắp sụp đổ rồi. Tuy nhiên đây cũng là sứ mệnh của nó và sứ mệnh này đã được hoàn thành, không cần thiết phải duy trì tiếp nữa.
Bạch Viên Lão Tổ nói.
Thạch Mục nhíu mày lại, hắn biết rằng linh khí của trời đất đã bị trái tim của hắn hút cạn nên trong lòng vốn dĩ đã cảm thấy áy náy. Đến khi nghe Bạch Viên Lão Tổ nói vậy hắn mới hơi yên lòng.
- Lão Tổ, tim của con vừa rồi.............
Thạch Mục nhìn sang Bạch Viên Lão Tổ, có chút vội vàng hỏi.
Bạch Viên Lão Tổ đương nhiên biết rõ nguyên nhân một chuỗi biến hóa trên cơ thể của Thạch Mục.
- Không cần nói nữa, ta đứng ở ngoài đã nhìn thấy tất cả rồi.
Bạch Viên Lão Tổ ngắt lời của Thạch Mục nói.
- Xin hỏi Lão Tổ, vậy chuyện này là sao? Lẽ nào tâm tạng dị biến chính là cơ duyên mà người nói sẽ gặp được sau khi vượt qua Thần Kiếp?
- Đúng vậy.
Bạch Viên Lão Tổ cười ha ha nói.
- Chuyện này rút cuộc là thế nào vậy?
Trong lòng Thạch Mục nghi vấn trùng trùng, gấp gáp hỏi.
- Thiên Hình Thần Kiếp đó chính là khảo nghiệm của ông trời dành cho những những người tu luyện ở mức Thần Cảnh. Trong Lôi Kiếp có sức mạnh hủy diệt thì cũng có sức mạnh tái sinh, giống như sấm mùa xuân vang lên, vạn vật sẽ được sinh sôi nảy nở....
- Trong Thiên Hình Thần Kiếp mang theo một luồng khí của tạo hóa sẽ đáp xuống người của vị Thần Cảnh vượt qua được Thần Kiếp, tùy cơ mà dung hợp với một bộ phận nào đó trên người của hắn. Mà bộ phận được dung hợp này sẽ xảy ra dị biến thần kỳ. Bộ phận này của ngươi chính là trái tim.
Bạch Viên Lão Tổ giải thích.
- Khí của tạo hóa.......thì tất cả mọi chuyện là như vậy.
Thạch Mục ngạc nhiên, lẩm bẩm nói.
- Có người gọi loại biến dị này là “tạo hóa tinh biến”. Bộ phận của cơ thể được tinh biến sẽ mãi mãi sản sinh ra dị năng thần kỳ vô cùng thần thông. Mối cơ duyên này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Bạch Viên Lão Tổ ánh mắt sáng ngời nói.
Thạch Mục nhớ lại những thay đổi vô cùng có lợi mà khi trái tim mình biến dị mang lại, rất đồng ý mà gật gật đầu.
- Khí của tạo hóa này rút cuộc là thứ gì mà lại thần kỳ như vậy?
Thạch Mục thắc mắc hỏi.
- Đó là một loại nguyên khí huyền diệu nhất trong trời đất, chỉ có ở trong Thần Kiếp mới xuất hiện ra một tia.
Bạch Viên Lão Tổ nói đến đây, cả người lại trở nên mờ nhạt hơn mấy phần.
Thạch Mục thấy vậy, khóe mắt giật giật, có chút nuối tiếc, gật gật đầu.
- Lão Tổ, người hiểu rõ khí của tạo hóa như vậy, lẽ nào năm xưa người cũng vượt qua Thần Kiếp này rồi?
Thạch Mục ánh mắt lóe lên, hỏi.
Lời vừa hỏi dứt miệng hắn liền tự mắng mình đã hỏi câu hỏi ngu xuẩn như vậy.
Dựa trên những thông tin mà hắn biết được, Bạch Viên Lão Tổ năm xưa là anh tài xuất sắc trong thiên hạ, lúc tiến cấp lên Thần Cảnh dẫn phát Thần Kiếp là chuyện hết sức bình thường.
Nghĩ tới đây, lông mày hắn liền nhíu chặt, hắn lại nhớ lại một chuyện.
Với tư chất của Yên La, năm xưa khi hắn tiếp cấp lên Thần Cảnh tại sao lại không dẫn phát Thần Kiếp? Hay là chuyện này có liên quan đến việc cơ thể tái sinh?
Đang trong lúc Thạch Mục chăm chú suy nghĩ thì tiếng của Bạch Viên Lão Tổ vang lên:
- Không sai. Tuy nhiên vận khí của ta không tốt bằng ngươi, mặc dù ta vượt qua Thần Kiếp và cũng có được một tia khí của tạo hóa. Tuy nhiên khí này lại chỉ dung hợp với đôi mắt, đôi mắt dị biến, có được kém xa ngươi lắm.
- “Linh Mục Thần Thông”?
Trong lòng Thạch Mục chợt nghĩ đến “Kim Tinh Linh Mục” của mình.
- Vận khí của ngươi thật may mắn, khí của tạo hóa lại dung hợp với trái tim của ngươi. Hơn nữa bởi vậy lại còn mở ra huyết hải. Đúng là quá tốt rồi.
Bạch Viên Lão Tổ phấn khích nói.
Thạch Mục ngẩn ra, hắn nghĩ đến không gian huyết sắc cổ quái dị thường xuất hiện ra trong trái tim của mình.
- Huyết Hải? Đó là cái gì?
Hắn trước giờ chưa từng nghe qua cái tên này, tò mò hỏi.
Huyết Hải là một trong Tam Hải, cũng là “hải” ẩn tàng sâu nhất. Ngươi không biết cũng không có gì là kỳ lạ, dù sao thì trong các đại Tinh Vực hiện nay đã gần như không còn tồn tại “tu thể” thuần túy nào.
Bạch Viên Lão Tổ thở dài nói.
- Tam Hải? Tu thể?
Thạch Mục nhíu lông mày lại, hắn càng nghe càng hồ đồ.
- “Tam Hải” là một vị tu luyện thượng cổ đặt ra tên gọi này, ý chỉ Linh Hải, Thức Hải và Huyết Hải. Trong Tam Hải thì Linh Hải chủ khí, Thức Hải chủ thần và Huyết Hải chủ thể. Huyết Hải ở bên trong trái tim, là nơi mà khí huyết toàn thân hội tụ lại. Không giống với Linh Hải và Thức Hải, Huyết Hải cực kỳ khép kín, chỉ có cơ thể tu luyện đến cảnh giới cực kỳ cao cường và một cơ duyên cực lớn mới có thể mở ra. Hiện nay “tu thể” thuần túy trên các đại Tinh Vực cực kỳ ít ỏi, vậy nên người biết đến Huyết Hải lại càng hiếm hoi hơn nữa.
Bạch Viên Lão Tổ nói.
Thạch Mục nghe đến đây, trong lòng vô cùng chấn động, mà sự chấn động này lại cực mạnh như dời non lấp bể, nhất thời không cách nào bình tĩnh lại được.
Linh Hải và Thức Hải thì bất kỳ người tu luyện nào cũng đều biết đến, không một ai là không biết cả.
Nhưng trừ Linh Hải và Thức Hải ra lại còn có một “hải” khác là Huyết Hải nữa.
Những lời mà Bạch Viên Lão Tổ vừa mới nói ra gần như đã phá vỡ nhận thức của hắn đối với con đường tu đạo trước đó.