Hãn Chiết thấy vậy, mắt lóe lên luồng sáng lạnh lùng. Thân hình hắn đột nhiên tiến lại gần Thạch Mục, ánh lửa từ trong miệng hồ lô ở trong tay nhấp nháy sáng bừng, tiếp tục phóng ra ngọn lửa màu xanh về phía Thạch Mục. Khi chạm vào luồng lửa này, màn quang mang màu vàng lập tức không thể chỗng đỡ được, tan chảy ngay lập tức.
Ngọn lửa màu xanh tiến công thần tốc, thẳng tới Thạch Mục trong khi phía trước hắn không còn tầng phòng hộ nào. Chung Tú thấy thế tự động đứng dậy, muốn tiến lên. Nhưng lúc này hàn khí trước người Thạch Mục bắt đầu khởi động, xuất hiện một mảnh băng diễm, kết thành một tượng băng cao tới mấy trượng, chắn ngọn lửa màu xanh cách người hắn hơn một tấc.
Tường băng này khác với tường băng lúc trước, mặt ngoài óng ánh lam quang, khí lạnh càng nhiều và cũng kiên cố hơn. Hãn Chiết thấy vậy sắc mặt hơi biến, quang mang trong mắt càng lạnh thêm mấy phần.
Chỉ thấy Thạch Mục điểm lên Tinh Thần Phiến trên tay, hiện ra hỏa diễm màu lam uốn lượn như rắn, cuốn về phía những dây leo phía trước. Những dây leo này liền bị đóng băng hoàn toàn. Kim quang trên người Thạch Mục chợt lóe lên, khí tức sắc bén tràn ra quanh thân.
Một tiếng “két” nhỏ vang lên.
Băng tinh từ chỗ mắt cá chân của Thạch Mục vỡ vụn thành từng mảnh sáng loáng. Hãn Chiết thấy Thạch Mục thoát khốn, sắc mặt sầm xuống ngay lập tức, một tay giơ cao hồ lô màu xanh, một tay bắt pháp quyết, ném hồ lô xuống dưới chân. Hồ lô lập tức chấn động cực mạnh, đồ án hình ngọn lửa dường như bùng cháy lên, không ngừng khởi động. Quang mang mãnh liệt quanh miệng hồ lô phụt ra mảng lửa màu xanh lớn, phun về phía Thạch Mục.
Thạch Mục thấy thế liền chỉ Tinh Thần Phiến trong tay về phía trước, bắt pháp quyết nghiêng cán quạt xuống, linh văn trên bề mặt quạt vụt sáng lên, từng đám băng diễm màu lam phóng ra hòa vào trong bức tường lam băng phía trước. Tường băng lóe lên, lại biến trở lại thành mảnh băng diễm màu lam, đối đầu với ngọn lửa của Hãn Chiết.
“oành” một tiếng.
Ngọn lửa màu xanh và băng diễm màu lam kịch liệt lao vào nhau giống như nước với lửa, bắn lên một cột sáng nửa xanh nửa lam vụt thẳng lên không trung. Lửa xanh và băng diễm cùng giống như thủy triều quét về phía hai bên.
Thạch Mục cùng Hãn Chiết thấy thế liền khẽ động đậy, bay về hai đài bên cạnh đài chữ Càn là đài chữ Đoài và đài chữ Khảm. Vừa mới định thân lại, Thạch Mục liền lấy ra một viên đan dược ném vào trong miệng, sau đó lấy ra một viên Tiên phẩm linh thạch nắm chặt trong tay.
Chỉ thấy trên cột đá ở đài chữ Càn, nửa bên trái chạm phải băng diễm bị đông kết thành một mảnh lam tinh, còn đụng phải ngọn lửa màu xanh thì bị lửa xanh đốt cháy rừng rực. Một lát sau, cả cột đá ầm ầm vỡ thành hai mảnh, hoàn toàn sụp đổ.
“Oành oành oành”
Thanh âm ầm ầm vang dội như sấm rền quanh quẩn, bụi bay mù mịt. Khán giả vây xem lập tức há hốc mồm, ánh mắt nhìn về phía hai người Thạch Mục tăng thêm vài phần khâm phục.
Triệu Chu Đồng thấy thế lông mày liền cau lại, bàn tay thò về phía trước, một mảng quang mang màu đỏ khởi động, bao trùm bầu trời ép xuống những bụi mù cùng đá vụn kia.
- Băng diễm màu lam ấy là vật gì? Sao có thể có lực lượng ngang bằng Thanh Liên Thánh hỏa?
Địch Phong trưởng lão của Địa Long tộc nghi hoặc hỏi.
- Thạch Mục cầm trong tay là một món Linh Bảo phẩm giai không thấp. Băng diễm ẩn chứa trong đó giống như Cực Hàn Băng Diễm của một con băng thú Lam cấp nào đó. Lực lượng cực hàn này thì cho dù là chân hỏa của Thiên Phượng tộc cũng chưa chắc có thể chống lại. Hoàn toàn không thể khinh thường!
Kim Phượng bà bà mở miệng nói.
- Thực lực hai tên vãn bối đều không tầm thường, trong người đều mang bảo vật, cũng không biết kẻ chiến thắng là ai.
Chẩn phu nhân trên mặt vui vẻ, mở miệng nói.
- Hai người hình như vẫn chưa sử dụng toàn lực, khó có thể đoán được ai thắng ai bại.
Triêu Chu Minh thấy thế nhíu mày, lầm bầm nói.
- Bất kể tên nào thắng, thì hậu bối ưu tú như vậy cũng đều là phúc của Thiên hà Tinh Vực chúng ta a.
Kim Phượng bà bà nói.
Chung Tú nghe được những lời này, nhưng mắt lại không rời khỏi người của Thạch Mục khắc nào, mặt đầy vẻ lo lắng. Triệu Linh Lung nhìn bộ dáng của nàng như vậy, trên trán cũng hiện lên vẻ lo lắng, còn Triệu Tuyền Cơ bên cạnh thì lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn, vui vẻ.
Thạch Mục trên đài chữ Đoài cầm linh thạch hấp thụ linh lực, ánh mắt nhìn về phái Hãn Chiết phía xa, sắc mặt cũng dần lạnh xuống. Hắn có thể cảm nhận được bên trong Thanh Liên Thánh Hỏa dường như có một cỗ khí tức Bản nguyên không xác định, khiến cho uy lực của ngọn lửa vô cùng cường đại.
Sau một lát, Thạch Mục buông linh thạch đã biến thành màu xám trắng xuống, một tay vung lên không trung khiến cho vô số đá vụn trên trời rơi xuống. Chỉ thấy kim quang lóe lên, Như Ý Tấn Thiết Côn bay ngược trở về, rơi vào trong tay hắn.
Quang mang trên cánh tay lóe lên, hắn nhanh chóng vận chuyển Bàn Vũ Chân Kinh. Cơ bắp cánh tay cũng nhanh chóng bành trướng, giống như lớn lên gấp trăm lần, hóa thành một bàn tay Di Thiên khổng lồ, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay cũng nhanh chóng biến lớn thành dạng cột trụ chống trời.
Một cánh tay của Thạch Mục giơ lên, kim quang như thiểm điện trên Như Ý Tấn Thiết Côn mang theo uy thế hủy thiên diệt địa nện xuống. Khán giả xung quanh thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc, liên tiếp phát ra thanh âm kinh hãi.
Hãn Chiết thấy thế sắc mặt liền biến hẳn, hàn quang trong mắt càng tăng, trên trán mơ hồ lộ ra một cỗ khí tức thô bạo, quanh thân đột nhiên sáng lên mấy đạo sắc quang, lóe lên rồi không thấy bóng dáng đâu nữa. Một bóng người sáng lóe lên lui về phía sau một bước, chân đạp mạnh trên nền đất, hai tay giơ lên cao nghênh đón cây côn lớn.