Trên mặt hai người tóc hồng cường tráng lộ ra vẻ sợ hãi, môi run run. một lát sau mới chậm rãi nói:
- Vẫn mong đại nhân thứ lỗi. Mặc dù ta đã rời khỏi bộ tộc, nhưng tình hình của bộ tộc không thể nói cho người ngoài biết.
- Không nói. Hừ! Vậy giết chết bọn chúng, trực tiếp soát hồn. Thạch Đầu, để ta tới động thủ!
Thải Nhi đậu ở trên vai của Thạch Mục, giang cánh liền muốn bay lên.
Thân thể hai người tóc hồng cường tráng run rẩy, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
- Chờ một chút.
Thạch Mục đưa tay kéo Thải Nhi lại.
- Nếu bọn họ không muốn nói, quên đi.
Trên mặt Thạch Mục thoáng lộ ra vẻ tươi cười. Đối mặt với uy hiếp mất mạng, còn có thể kiên trì không bán đứng bộ tộc. Thật ra hắn đối với hai người này có chút đổi mới.
- Thạch huynh, hai người này nên xử lý như thế nào?
Thư Hữu Kim hỏi.
Sau mấy lần nhìn thấy được thực lực của Thạch Mục, hắn nói chuyện càng thêm khách khí.
- Vẫn dẫn theo bọn họ. Sau đó có thể phải dùng tới.
Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, nói.
- Cũng tốt.
Ánh mắt Thư Hữu Kim lóe lên, gật đầu. Hắn phất tay thu hồi dây thừng pháp bảo đang trói ở trên người của người thanh niên có con ngươi màu tím lại.
Tuy rằng nhận được tự do, nhưng người thanh niên có con ngươi màu tím không ngu xuẩn tới mức nỗ lực chạy trốn. Trái lại hắn đứng tại chỗ.
Trong lòng Thạch Mục thầm thở dài. Muốn đối đầu với Thiên Đình, dựa vào đơn đả độc đấu sợ là khó có làm được. Phải liên kết với các tộc. Nhất là tám tộc Hoang Cổ này. Nhưng hắn lại không tìm ra được một loại biện pháp nào.
Viêm Hổ Nhất Tộc và Tử Tình Ma Ngưu Nhất Tộc từ lâu đã mai danh ẩn tích, không biết ẩn cư ở nơi nào. Nhưng mặc dù là Hoang tộc xuống dốc, nội tình vẫn phải có.
Sau này nếu muốn liên lạc với hai tộc này, có thể sẽ phải dùng tới hai người bọn họ.
- Các ngươi tên gọi là gì?
Thạch Mục hỏi.
- Tại hạ An Hoa.
Đại hán tóc đỏ nói.
- Phương Trăn.
Người thanh niên có con ngươi màu tím cũng nói.
- Được. Các ngươi muốn mạng sống, liền lưu lại một phần ba nguyên thần ở trên viên Cấm Thần Châu này. Sau này hãy ở bên cạnh ta, làm việc cho ta.
Thạch Mục lật tay lấy ra hai viên ngọc châu màu trắng, nói.
Chính là Cấm Thần Châu của Minh Nguyệt Giáo năm đó.
Trên mặt hai người An Hoa, Phương Trăn biến sắc. Chỉ có điều giữa chết và nô dịch, căn bản không tồn tại vấn đề lựa chọn. Ở dưới ánh mắt gần như ngưng tụ thành thực thể của Thạch Mục, hai người sau một hồi do dự, từng người đưa tay tiếp nhận một viên ngọc châu.
Trong miệng bọn họ lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Từng người phun ra một đốm ánh sáng màu xanh lục nhỏ, tiến vào trong viên ngọc châu màu trắng.
Thạch Mục phất tay triệu hồi hai viên Cấm Thần Châu. Sau đó hắn gật đầu, thu hồi phong ấn hỗn độn ở linh hải của An Hoa.
- Đi thôi.
Hắn phất tay lấy ra Long Vũ Phi Xa. Hai người An Hoa vội vàng bay đi tới. Thư Hữu Kim cũng lấy ra phi thuyền, phóng lên cao.
- Đại nhân, các ngài muốn đi tới nơi nào vậy?
An Hoa cẩn thận hỏi.
- Sau đó gọi công tử là được. Chúng ta muốn đi tới Chu Tước Tinh.
Thạch Mục nói.
Thần sắc An Hoa và Phương Trăn thoáng biến đổi. Chuyện Thiên Phượng Nhất Tộc, bọn họ đều biết. Chỉ có điều bây giờ bọn họ là thân phận nô bộc, không tiện nhiều lời.
Trong nháy mắt, thời gian hơn hai tháng trôi qua.
Chủ tinh Thiên Phượng Nhất Tộc, Chu Tước Tinh.
Chu Tước Tinh thân là chủ tinh Thiên Phượng Nhất Tộc, diện tích cực lớn. Trên tinh cầu chủ yếu chia làm ba khối đại lục, chia ra làm Phần Hoang Đại Lục, Vân Hoang Đại Lục và Xích Diễm Đại Lục.
Ở trong ba đại lục, Phần Hoang Đại Lục có diện tích lớn nhất. Phía tây đại lục có một tòa hùng thành, trải dài tới mấy ngàn dặm. Bên trong thành có lầu cao kiến trúc mọc lên như nấm, không biết có bao nhiêu con đường dài mười dặm.
Thành này tên là Phượng Dực Thành, tổng bộ tông tộc Thiên Phượng Nhất Tộc nằm ở đây.
Một kiến trúc cực lớn ở trung tâm Phượng Dực Thành, hơn mười truyền tống trận xếp song song thành hàng ở chỗ này. Ánh sáng lóe lên. Mỗi một truyền tống trận đang không ngừng hoạt động. Có người từ trong truyền tống trận hiện lên.
Theo một truyền tống trận nào đó lóe lên ánh sáng, bốn bóng người hiện ra. Đó chính là bốn người Thạch Mục.
- Phù... Cuối cùng đã tới.
Thải Nhi đứng ở đầu vai Thạch Mục, nhìn bốn phía, nhẹ thở ra một hơi nói.
Trên mặt đám người Thạch Mục cũng mơ hồ có vài phần phong trần và mệt mỏi.
Bởi vì đi con đường khá xa, thời gian có vẻ có chút khẩn trương. Nhóm bốn người một đường di chuyển không ngừng nghỉ. Dọc đường đi trải qua không ít nguy hiểm. Bốn người chịu không ít khổ sở. Cuối cùng khó nhọc mới tới được Chu Tước Tinh trước ngày tiến hành đại điển Thiên Phượng.
- Nơi này chính là Chu Tước Tinh... Nơi đây linh khí thuộc tính hỏa thật là nồng đậm.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Hắn có thể rõ ràng cảm ứng được, khắp nơi tràn ngập khí tức hỏa diễm cực kỳ nồng đậm. Không khí mơ hồ đều tản ra hồng quang nhàn nhạt.
Đám người Thư Hữu Kim cũng tò mò nhìn hoàn cảnh của nơi này.
- Mấy người các ngươi đứng ngây ra đó làm cái gì? Còn không mau rời khỏi truyền tống trận. Đừng chậm trễ ảnh hướng tới đám người tiếp sau.
Bên cạnh truyền tống trận, một nam tử áo bào đỏ có chút không nhịn được thúc giục.
- Cái gì? Dám nói với chúng ta như thế!
Thải Nhi có chút không cam lòng kêu lên.
Nam tử áo bào đỏ kia rõ ràng chỉ có tu vi Thiên Vị.
- Chúng ta vừa mới tới Chu Tước Tinh, đừng có gây chuyện.
Thạch Mục vỗ nhẹ vào Thải Nhi.
Mấy người đi ra khỏi truyền tống trận, đi về phía bên ngoài.
Thiên Phượng Nhất Tộc không hổ danh là một trong ba tộc lớn. Tòa đại điện Truyền Tống được xây dựng cực kỳ rộng rãi. Tường xung quanh sử dụng hỏa ngọc nghìn năm để xây dựng. Trần đại điện cao tối thiểu tới mười mấy trượng, cực kỳ rộng rãi.