Một ngày, hai ngày, ba ngày, suốt ba ngày, tất cả mọi người chỉ biết là Duy Tâm tuy rằng login, lại không ai có thể liên lạc đến hắn, tuy rằng a Kiếm có nói nguyên nhân hắn mất tích, nhưng ai cũng biết nhiệm vụ phải làm liên tục ba ngày, khó khăn nhất định sẽ không nhỏ, dần dần tất cả mọi người bắt đầu lo lắng.
“Không thể chờ nữa, mọi người phân công nhau tìm hắn đi.”
Rốt cục, Tử Hàn kiềm chế không được.
“Vũ Tiễn có biết tin tức Duy Tâm không? Hắn cũng đã ba ngày không xuất hiện.”
A Kiếm nghĩ tới còn một người cũng ba ngày chưa xuất hiện.
Hơi nhíu mày, Tử Hàn trầm tư một chút, lập tức nói:
“Ta đi tìm hắn, các ngươi đi tìm Duy Tâm.”
Hắn tìm? Vậy không cần nói, trực tiếp chiến rồi! Nghe một câu như thế, Quạt Hương Bồ, Kiếp Phù Du bọn họ vội vàng khuyên nhủ:
“Vẫn là để chúng ta đi tìm Vũ Tiễn đi, ngươi đi tìm Duy Tâm.”
Cái gọi là tình địch gặp mặt, ghét nhau đỏ mắt, ai mà biết hai người bọn họ chạm cùng nhau sẽ phát sinh chuyện gì a, cả đám Quạt Hương Bồ là bạn tốt của Tử Hàn, đương nhiên nhìn thấu cảm tình của Tử Hàn, dù sao nhà bọn họ trước kia cũng có tiền lệ rồi (vụ chú của Tử Hàn, tía của Mơ mộng từng công khai là đồng tính), cho nên cũng không ngạc nhiên hay phản đối, nhưng sự tình nháo lớn sẽ không tốt, mà Duy Tâm lại trì độn như vậy, đến bây giờ cũng chưa phát giác ra, tuy rằng thích người đồng tính đối với Tử Hàn mà nói cũng không lạ, nhưng đối với Duy Tâm thì không nhất định giống như vậy.
Tử hàn thích Duy Tâm, đối tất cả những người quen biết hắn đều nhìn ra rõ ràng rồi, dù sao Tử Hàn luận gia thế, diện mạo, tuyệt đối là nhân trung chi long, nhưng chuyện tình cảm, nên nói thế nào đây? Có đôi khi đúng là nói thích liền thích, không ai có thể nói chính xác tại sao lại thích a, như hiện tại hỏi Tử Hàn hắn rốt cuộc thích Duy Tâm điểm nào nhất, cũng không chắc hắn có thể nói được.
Lắc đầu, Tử Hàn hỏi ngược lại:
“Các ngươi biết làm sao tìm được Vũ Tiễn sao?”
Một câu đem mọi người trơ ra, bọn họ đích xác không biết.
“Vậy ngươi biết?”
Quạt Hương Bồ hỏi lại.
“Ta biết.”
Gật đầu, Tử Hàn trả lời khẳng định,
“Tốt lắm, đừng hỏi nhiều như vậy, các ngươi nhanh đi tìm Duy Tâm đi.”
Nếu Tử Hàn đều nói như vậy, mọi người cũng không hảo nói thêm gì nữa, gật đầu, mọi người đều rời đi.
“Ngươi cũng đừng xúc động a.”
Quạt Hương Bồ lo lắng, dùng tư tán gẫu liên hệ Tử Hàn.
“Yên tâm, ta giống người dễ xúc động như vậy sao?”
Đích xác không giống, ở trong hiện thực, Tử Hàn tuyệt đối là người rất bình tĩnh và biết tự kềm chế, cũng chỉ khi gặp Duy Tâm mới có bộ dáng chân tay luống cuống. Nghĩ đến đây, Quạt Hương Bồ cũng hiểu là mình lo lắng nhiều rồi, cười cười rồi cắt hệ thống tư tán gẫu.
Sau khi mọi người rời đi, Tử Hàn gọi GM01, trong mắt xuất hiện một tia sắc bén.
“Xin chào, xin hỏi ngươi có gì cần ta phục vụ?”
Mặt khác, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng tao nhã của GM01 vang lên.
“Đã lâu không gặp, Vũ Tiễn.”
Cười lạnh, Tử Hàn nói.
Sửng sốt một chút, GM01 trầm mặc một hồi rồi hỏi: (GM: Game Master)
“Khi nào thì biết?”
“không khó a, dù sao thanh âm và khí chất đều không thay đổi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã bắt đầu hoài nghi.”
Không phải Tử Hàn khoe khoang, bản lĩnh nhìn người của hắn quả thật rất cao.
“Có chuyện gì không?”
Không chút nghi ngờ lời nói của Tử Hàn, Vũ Tiễn cũng biết người nam nhân này không đơn giản.
“Gặp mặt đi, có một số việc muốn cùng ngươi tán gẫu một chút.”
Tử Hàn ngược lại nói râu ria.
“Ngươi chờ một chút.”
Chỉ chốc lát, Vũ Tiễn liền xuất hiện trước mặt Tử Hàn, là trong bề ngoài của GM.
Nhìn Vũ Tiễn, Tử Hàn không thể không cảm thán, người nam nhân này thật sự là đẹp đến quá phận, tuy rằng ngũ quan đã thực tinh xảo, nhưng độc đáo nhất chính là khí chất của hắn, cao ngạo như bạch mai trong gió đông, Tử Hàn chưa bao giờ nghĩ từ “thoát tục” sẽ thích với một người nam nhân đến vậy. (tại anh chưa đọc Đam mỹ a =))))
Ở thời điểm Tử Hàn đánh giá Vũ Tiễn, Vũ Tiễn cũng đồng thời đánh giá Tử Hàn.
Bề ngoài tràn ngập khí khái nam tử hán, ngũ quan cực kỳ tuấn lãng, ánh mắt đầy khí phách, người nam nhân này trời sinh chính là vương giả, cho dù đứng giữa đám đông, cũng là vầng thái dương chói mắt nhất, giơ tay nhấc chân đều thản nhiên toát ra khí chất vương giả cao ngạo hơn người, khiến người ta muốn quên cũng quên không được.
“Ngươi vì cái gì tiếp cận Duy Tâm?”
Đánh vỡ cục diện bế tắc, Tử Hàn hỏi.
“Ta nói là ngẫu nhiên, ngươi tin sao?”
Lãnh đạm trả lời, Vũ Tiễn tùy tiện tựa vào một thân cây.
“Ta không tin, nhưng nếu ngươi không muốn nói ta cũng sẽ không hỏi lại, nhưng nếu ngươi thương tổn đến Duy Tâm, vậy đừng trách ta.”
Việc người khác, Tử Hàn không siêng quan tâm, nhưng một khi dính líu tới Duy Tâm thì khác à.
Nhìn thẳng Tử Hàn, Vũ Tiễn cam đoan:
“Ta tuyệt đối sẽ không tổn thương hắn.”
“Duy tâm đã ba ngày không liên hệ với bất cứ ai, ngươi có thể tìm được hắn không?”
Không tiếp tục đề tài này nữa, Tử Hàn biết hai người bọn họ đều là người thông minh, nói tí là hiểu đến đâu, về phần làm sao lấy được lòng Duy Tâm thì là bản lĩnh cá nhân.
“Ba ngày không liên lạc bất cứ ai?”
Ánh mắt bình tĩnh của Vũ Tiễn lần đầu xuất hiện dao động,
“Ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“Tìm được, nhớ liên lạc chúng ta, tất cả mọi người thực lo lắng hắn.”
“Đã biết.”
Gật đầu, Vũ Tiễn cũng không ở lâu, liền xoay người ly khai.
“Quạt Hương Bồ, ta vẫn không rõ, biểu ca sao lại thích Duy Tâm a? Vũ Tiễn kia cũng vậy, tuy rằng Duy Tâm thực sự rất đáng yêu, nhưng hai người bọn họ đều ưu tú như thế, ta tin họ nhất định gặp qua rất nhiều người so với Duy Tâm càng thu hút hơn nha.”
Phù Sinh thập phần không hiểu.
Cười khẽ, Quạt Hương Bồ hỏi ngược lại:
“Vậy ngươi vì sao cũng thích vây quanh Duy Tâm?”
“Ta cũng không biết a.”
Nghe xong Quạt Hương Bồ hỏi, Phù Sinh cũng rất nghi hoặc,
“Cảm giác khi ở bên cạnh hắn thực tự do, thực nhẹ nhàng.”
“Thì đúng rồi, không phải ai cũng có thể cho người khác cảm giác thoải mái tự do, đặc biệt là những người vĩ đại như Tử Hàn và Vũ Tiễn, rất ít khi có thể cảm nhận được tự do cùng thoải mái, Duy Tâm a, hắn giống như là gió mát, mặc dù không cố ý, nhưng luôn ôn nhu len lỏi vào lòng ngươi, làm ngươi cảm nhận và bị hấp dẫn trong vô thức.”
Gió mát sao? Mở ra hai tay, cảm thụ làn gió trò chơi bắt chước giống hệt trong hiện thực, Phù Sinh không khỏi nở nụ cười, thật sự giống a. Quả là vậy!!!