50, Chương thứ năm mươi...
Chứng kiến Ngôn Du ủy khuất chu môi còn rụt lại bả vai vọt đến một bên, Sở Nguyệt Xuất cũng sợ run hai giây, nhất thời có chút thầm mắng chính mình gấp đến độ choáng váng đầu óc.
Cùng người nọ lại có quan hệ gì đâu, rõ ràng là do chính mình... Không buông tha...
Đến tận đây, Sở Nguyệt Xuất thở dài.
“Nga, uống thuốc này trước, nếu thật sự không được thì phải đi bệnh viện xem xem.” Y sĩ cầm thuốc cùng nước đưa cho Sở Lục Y, nhường Sở Lục Y đang xuất thần trộm quan sát Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất không nhịn được nhăn lại mi, bất đắc dĩ bị buộc phải bưng nước lên nuốt viên thuốc kia.
Lúc này chính là hy sinh rất lớn đó nha...
“Vị bạn học này tới trước giường bên kia nằm nghỉ ngơi một lát đi.” Y sĩ đối với Sở Lục Y nói xong, tiếp đó lại nói với Sở Nguyệt Xuất, “Sở lão sư, tôi vừa mới kê thuốc, trong này có vài loại thường dùng đều đã dùng xong, giờ tôi phải ra ngoài một chuyến, cô xem...”
“Nga, không có việc gì, tôi ở lại đây là được.” Sở Nguyệt Xuất lập tức đáp. Kỳ thật vốn nàng vẫn thực lo lắng cho Sở Lục Y, bản thân nàng lúc làm đồ ăn có xảy ra vấn đề cũng không còn sự tình nào nữa a, cho nên chỉ thực lo lắng Sở Lục Y có phải còn vấn đề khác hay không.
“Tốt, vậy làm phiền Sở lão sư.” Y sĩ mỉm cười, nhìn Ngôn Du liếc mắt một cái, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, dứt khoát lại mỉm cười, ly khai khỏi phòng y tế.
Còn Ngôn Du thì xấu hổ không thôi, đi thì không bỏ được, mà không đi thì giống như cũng không có lý do gì đợi ở chỗ này...
Giúp Sở Lục Y đến nằm trên giường, Sở Nguyệt Xuất ngồi xuống, mày nhíu lại càng chặt, “Sao bỗng nhiên bị đau bụng, Tiểu Y, em hôm nay trừ ăn cơm ra còn ăn cái gì hả?”
Làm sao nghĩ đến y sĩ sẽ bỗng nhiên rời đi như vậy, Sở Lục Y sợ bị tỷ tỷ thông minh lanh lợi của mình nhìn ra bản thân giả bệnh, quyền quyền thân mình, “Không có a...”
Tiếp tục nhìn biểu tình Ngôn Du giống như không muốn rời đi nhưng lại không đi không được, lập tức mở miệng, “Ngôn lão sư...”
Lúc này chỉ có thể quan sát xung quanh, chẳng qua bởi vì Ngôn Du còn tại đây nên tỷ tỷ mới có thể phân tán lực chú ý, như vậy liền sẽ không phát hiện mình giả bệnh. Nếu phòng y tế chỉ còn mình và tỷ tỷ, nàng thực sợ sẽ bị vạch trần.
Sở Nguyệt Xuất lúc này mới ý thức Ngôn Du cũng còn trong phòng y tế, hơi hơi quay đầu nhìn nàng một cái, thấy Ngôn Du nghe Sở Lục Y gọi lập tức hai tròng mắt tỏa sáng trông lại đây, chẳng biết tại sao nhịn không được mà lộ ra một thoáng cười yếu ớt, lại lập tức thu vào.
Đang suy nghĩ nên lấy cái cớ gì để Ngôn Du lưu lại, Sở Lục Y không có bỏ qua vẻ mặt của tỷ tỷ, kết hợp lời Ngôn Du nói trước đó lại lâm vào mê mang.
Tỷ tỷ rõ ràng là ưa thích Ngôn Du, nhưng tại sao...
Bị Sở Lục Y kêu, trong lòng Ngôn Du không khỏi cao hứng, trên mặt cũng không giấu nổi vui sướng, chính là lại lo lắng Sở Nguyệt Xuất tức giận, thật cẩn thận đi qua, đem bàn tay run nhè nhẹ phóng tới sau lưng, chờ Sở Lục Y nói chuyện.
Nhưng thật raSở Nguyệt Xuất cũng rất nguyện ý ở một chỗ chờ đợi cùng với Ngôn Du, cũng đang chờ Sở Lục Y mở miệng nói ra một câu, nhưng không ngờ Sở Lục Y gọi xong lại không nói thêm gì, cái này cũng không biết nên làm sao mới tốt.
Đợi đã lâu cũng không thấy Sở Lục Y nói chuyện, ngược lại chứng kiến nguyên bản Sở Lục Y vốn có quyền lên tiếng giống như sắp ngủ tới nơi, Ngôn Du nhức đầu, theo bản năng quay đầu xem Sở Nguyệt Xuất, cũng vừa bắt gặp Sở Nguyệt Xuất đem vài sợi tóc rơi trên trán vén ra sau tai, thấy sườn mặt của nàng lại bắt đầu ngây ngốc.
Còn có vành tai khéo léo kia... Đêm hôm đó... Nàng giống như có ngậm... Cùng mút qua...
Nghĩ đi nghĩ lại trên mặt liền bắt đầu một mảnh ửng đỏ, ánh mắt Ngôn Du cũng dần dần nóng rực lên. Sở Nguyệt Xuất đã sớm biết nàng nhìn mình chằm chằm, vốn định coi thường lại cảm thấy sườn mặt bị nhìn thành một mảnh nóng bỏng, cả người không được tự nhiên, cuối cùng nhịn không được quay đầu, chống lại ánh mắt thoạt nhìn có chút trắng trợn của người kia, trong nháy mắt liền minh bạch ý nghĩ của nàng, hơi thở bị kiềm hãm, trên mặt cũng bắt đầu thấu hồng, vội vàng quay đầu đi.
Rõ ràngtrong lúc vô tình đã bị nét thẹn thùng thoáng qua của Sở Nguyệt Xuất hấp dẫn, diễn cảm Ngôn Du càng thêm dại ra.
Uy...
Sở Lục Y đối với hai người này quả thực hết chỗ nói rồi.
Rõ ràng là đang giận dỗi, thế nhưng một lát lại thành ra cái dạng... Vừa nhìn vào liền thấy ngay JQ? Một ánh mắt xích lỏa không che giấu chút nào, một vẻ mặt thẹn thùng muốn nói lại thôi...
Làm sao ngay cả cảm giác xấu hổ hai người kia cũng không biết a...
Hiểu được như vậy rất không đúng, Sở Nguyệt Xuất ngồi thẳng người, ho hai tiếng, hừ, Ngôn Du lại một chút phản ứng cũng không có, vẻ mặt ngốc ngơ cứ nhìn nàng chằm chằm. Vì thế người đang thẹn thùng này có chút thẹn quá hoá giận, quay đầu, hung hăng liếc Ngôn Du một cái, chính là một cái nhìn kia vừa dẫn theo một ít ngượng ngùng cùng oán trách, có vẻ phong tình vạn chủng cực kỳ.
Vì thế Ngôn Du có chỉ số thông minh cực cao thực tự giác bổ sung vào, vẫn là đêm đó Sở Nguyệt Xuất yêu kiều, “Từ bỏ đi mà...” =))))))))))
Nuốt ngụm nước miếng, thanh âm rõ ràng đến nỗi trong phòng y tế hai người khác cũng nghe được ‘nhất thanh nhị sở’, Ngôn Du nắm chặt tay, lại nhìn mặt Sở Nguyệt Xuất càng ngày càng đỏ liếc mắt một cái...
Lựa chọn bỏ chạy.
Nàng muốn đi giội nước lạnh, thật kỳ quái, trước kia đối mặt với tỷ tỷ cũng chỉ là nghĩ muốn hôn môi mà thôi, chính là hiện tại đối mặt với Sở Nguyệt Xuất, lại thường xuyên nghĩ tới chuyện đã làm trong đêm đó, muốn giữ lấy Sở Nguyệt Xuất.
“Phốc...” Sở Lục Y lúc này đã hoàn toàn nhịn không được nữa, lập tức cười ra tiếng. Bởi vì nụ cười này của muội muội, Sở Nguyệt Xuất vốn còn có chút thẹn thùng liền nghĩ đến bộ dáng ngu ngốc của Ngôn Du còn vội vội vàng vàng chạy đi, cũng không nhịn cười được.
Người nọ... Quả nhiên không giống bình thường nga.
Chính là...
Không có chú ý tới vừa rồi muội muội cười lớn tuyệt không giống người đang sinh bệnh, Sở Nguyệt Xuất hạ xuống mi mắt, trong lòng có chút vui sướng lại có gì đó không tự tin cùng mâu thuẫn.
Bộ dáng Ngôn Du vừa rồi... Có phải... Cũng yêu thích mình rồi không...
Sau khi cười xong mới biết có điểm không tốt, Sở Lục Y trộm nhìn tỷ tỷ, thấy nàng không chú ý tới mình mà hãy còn tự hỏi, phục lại thân thể, nhãn cầu vừa chuyển mở miệng, “Tỷ... Ngôn lão sư làm cái gì vậy a...”
Nhìn phó bộ dáng kia liền biết chắc là đang suy nghĩ chuyện không tốt, không ngừng mê đắm nhìn chằm chằm tỷ tỷ của nàng như vậy, nói không chừng là đang nhớ lại chuyện đêm hôm đó đi.
Nghĩ đến chuyện đêm đó, Sở Lục Y chính là đã nhìn lén, tim cũng đập nhanh hơn vài phần, vội vàng chỉnh lại thân mình.
Trên mặt thật vất vả bỏ đi được màu hồng lại lần nữa trở về, Sở Nguyệt Xuất nhất thời cũng có chút nghẹn lời, một lúc lâu mới nói, “Có thể là muốn đi vệ sinh đi.”
“Nha...” Sở Lục Y ra vẻ không biết gì cả gật đầu, tiếp theo nhỏ giọng nói thầm, “Ngôn lão sư chẳng lẽ cũng tiêu chảy, vừa rồi rõ ràng đã đi WC một lần...”
Nghe nói như thế, mặt Sở Nguyệt Xuất lập tức trướng thành màu đỏ sậm, có chút bất an xoay xoay đầu, ho khan vài tiếng, đứng lên, đi quanh phòng y tế, “Lâm lão sư sao đi lâu như vậy sao còn chưa có trở lại đây vậy ta...”
...
Chạy tới WC hướng trên mặt giội nước lạnh, mà mùa đông nhiệt độ nước thật sự đủ thấp nhường Ngôn Du một trận lạnh run, đợi cho bát nước xong mới tùy tiện lau mặt trở về phòng y tế.
Đang ôm tay ở trong phòng y tế đi tới đi lui, Sở Nguyệt Xuất vừa nhìn thấy trên mặt Ngôn Du đầy bọt nước vẫn còn không có lau sạch sẽ liền đoán được nàng vừa rồi đi làm gì, rất nhanh liền nghĩ đến nhiệt độ của hệ thống cung cấp nước vào mùa đông, không khỏi nhăn mi, đi đến bên cạnh bàn rút khăn giấy đưa cho Ngôn Du, “Lau đi.”
“Nha... Nha...” Hồ hồ đáp chính là vẫn không tiếp nhận khăn giấy nhường Sở Nguyệt Xuất mày nhíu lại càng chặt hơn, cơ hồ đã nghĩ tới muốn giúp Ngôn Du lau sạch bọt nước trên mặt, nhưng lý trí nhắc nhở nàng làm như vậy là không đúng, rõ ràng kéo tay Ngôn Du qua trực tiếp nhét giấy vào trong tay nàng, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Mau lau đi.”
Chính là lúc kéo tay Ngôn Du cảm nhận được sự lạnh băng của nó, để cho Sở Nguyệt Xuất một trận đau lòng. Tiếp tục tưởng tượng tay vừa mới chạm nước lạnh, mà tay phải Ngôn Du...
Tầm mắt dừng ở trên tay Ngôn Du đang cầm khăn lau mặt, quả nhiên băng gạc đã sớm ướt đẫm, Sở Nguyệt Xuất thở dài.
Quả nhiên là không thể nhắm mắt mặc kệ đồ ngốc này tự chiếu cố chính mình được.
“Đến ghế dựa nơi đó ngồi xuống.” Xem Ngôn Du lau sạch mặt xong, Sở Nguyệt Xuất mở miệng nói, coi thường ánh mắt Ngôn Du lộ ra mê hoặc, ngữ khí đông cứng, “Nhanh lên.”
“Nha...” Tuy rằng không biết vì sao Sở Nguyệt Xuất bắt mình làm vậy, Ngôn Du ngoan ngoãn gật đầu, đi đến ghế dựa ngồi xuống, Sở Nguyệt Xuất cũng lại đây, nhìn xuống nàng, “Vươn tay phải ra.”
Vẻ mặt nhu thuận mà đưa tay phải ra, Ngôn Du ngửa đầu xem Sở Nguyệt Xuất, mắt nhỏ đáng yêu ở sau gọng kính mở thật to.
Buộc chính mình đem tầm mắt phóng tới trên tay Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất một tay nắm chặt tay Ngôn Du, một tay bắt đầu giúp nàng tháo băng, buồn không lên tiếng, sợ mình mở miệng liền tràn ngập quan tâm cùng quở trách.
Đợi cho băng toàn bộ bị mở ra, địa phương bị phỏng vẫn là một mảnh đỏ bừng, Sở Nguyệt Xuất nhíu mi, cuốn tay nàng xem đạo vết thương thật lớn trên ngón tay, miệng hút một hơi lạnh thấu.
Miệng vết thương bởi vì băng dính nước mà chung quanh thịt thoạt nhìn có chút trướng lên, lại nổi trắng, thoạt nhìn dọa người cực kỳ.
“Cô cái tên ngu ngốc này!” Nói cũng không nhịn được nữa, Sở Nguyệt Xuất đau lòng tới tột đỉnh, “Liền chưa thấy qua ai có thể trưởng thành giống như cô vậy.”
Chẳng lẽ không biết miệng vết thương là không thể dính nước sao, tên ngu ngốc này sao có thể sống như vậy chứ.
“Thực xin lỗi...” Nhất thời bị mắng, lập tức chủ động nói xin lỗi, Ngôn Du rụt lui cổ nhưng vẫn như trước ngửa đầu bởi vì trong con ngươi Sở Nguyệt Xuất hiện ra đau lòng mà vui vẻ, biểu tình trên mặt thoạt nhìn cũng có chút cao hứng.
“Cười cái gì cười!” Mình thì đang lo lắng, mà người làm cho mình lo lắng thì lại đang cười, Sở Nguyệt Xuất tức giận nói một câu, đứng thẳng dậy đi đến trước quầy thuốc muốn tìm thuốc lúc buổi sáng y sĩ giúp Ngôn Du đắp, chết tiệt, sao tìm không thấy.
Nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất không ngừng múa máy tay chân ở trước thuốc quầy thuốc, hết xem lọ thủy tinh này đến lọ thủy tinh kia cố gắng tìm thuốc cho nàng, nụ cười trên mặt Ngôn Du càng tăng thêm, dừng ở trong mắt Sở Lục Y chính là từng đợt mắt trợn trắng xem thường.
Người ngu như vậy... Thật sự muốn để cho nàng làm tỷ phu của mình sao?
Bất quá...
Đem tầm mắt dừng ở trên người Sở Nguyệt Xuất vẫn còn đang cố gắng tìm thuốc, ánh mắt Sở Lục Y làm như có điều suy nghĩ.
Tỷ tỷ đối với Ngôn Du... Rõ ràng là ưa thích đến không nhịn được, toàn bộ biểu hiện đều rõ ràng như vậy, cần gì phải...
Mới nghĩ đến một nửa, trong đầu Sở Lục Y bỗng nhiên bật ra lời trước kia, lập tức minh bạch.
Đúng rồi, là nàng quên tính khí của tỷ tỷ.
Biết rõ tỷ tỷ cổ hủ lại làm sao có thể dễ dàng thừa nhận tình yêu nữ nhân kia chứ?
Là nàng quên vấn đề căn bản nhất này.
========================
Editor: Vất vả 2 ngày nay chẳng qua vì edit tới đâu đăng tới đó nên mình cũng tò mò chuyện của hai người họ ^^ Vô hình chung đây cũng được gọi là năng suất rất hiệu quả nhỉ? 50 chương rồi a~~~~
P/s: Bởi vì edit có một mình nên đôi khi mình phải đọc lại bản online trên này rồi beta update sau nữa, vì thế mà sẽ có tình trạng thay đổi chút xíu câu chữ ý ^^