Đã ở chung một chỗ với Nguyên Uyên, Lâm Tiểu Khởi không muốn gạt anh, liền đem chuyện mình biết về Tống Nham nói cho Nguyên Uyên, bao gồm cậu hồi bé nghe lén được cãi vã của mẹ và bác gái, ngay cả "vô tình gặp được" mấy hôm trước cũng khai báo nhất thanh nhị sở, đương nhiên, ở giữa tình hình lược qua Tống Minh xông lên ôm lấy cậu, bất quá cậu không biết tên "phản đồ" Kỳ Việt đã sớm gửi hình cho Nguyên Uyên.
Cậu hoài nghi mục đích Tống Nham đột nhiên xuất hiện giúp Lâm gia, hôm đó Tống Nham đối diện với cậu biểu tình muốn nói lại thôi khiến cậu khó hiểu, đối phương nếu như từng có tiếp xúc với Lâm gia sẽ biết mình cùng Lâm gia quan hệ bất hòa, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, coi như Tống Nham thật sự là quen biết cũ của mẹ cậu và Lâm Mộ Du cũng nói không được cái gì, có lẽ đối phương là nhìn vào Lâm Mộ Du mới đi cứu vớt Lâm gia.
Mà Tống Minh cùng Tống Nham là quan hệ cha con ruột lại khiến Lâm Tiểu Khởi có chút xoắn xuýt, cậu thật sự không muốn nhìn thấy Tống Minh tiếp tục mượn việc này tới quấy rầy cuộc sống của cậu, tuy nói Tống Minh chưa từng làm chuyện gì đặc biệt quá phận, nhưng Lâm Tiểu Khởi đối với hắn chính là có loại không thích bản năng.
Nguyên Uyên nghe Lâm Tiểu Khởi tự thuật xong lúc này trong lòng có suy nghĩ, anh vốn là chỉ muốn dời đề tài một chút, không nghĩ tới còn có loại thu hoạch này, anh vốn lo lắng Tống Minh tiếp tục bất chấp tất cả dây dưa Tiểu Khởi, nhưng hiện tại từ trên biểu tình Lâm Tiểu Khởi nhắc tới Tống Minh cũng đủ để nhìn ra cậu đối với người này là không kiên nhẫn, điều này khiến Nguyên Uyên thoải mái không ít.
Bất quá Tống Minh hiện tại đã trở thành người phụ trách hợp tác của Tống Nham và Lâm gia, chuyện này anh vẫn là không nói với Lâm Tiểu Khởi, nếu Tiểu Khởi nhà anh đều rất chán ghét người này anh tại sao còn đi tìm không thoải mái, nghe nói Tống Nham mang theo Tống Minh tới trước mộ Diệp Anh tế bái, Nguyên Uyên dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, họ Tống quả nhiên kỳ tâm khả tru (*), vừa cùng Lâm gia giao hảo vừa còn nhớ đến vợ trước của Lâm Mộ Thành, này xem là chuyện gì? Cũng chính là Lâm Mộ Thành hiện tại bận rộn cứu vớt công ty không có tinh lực quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, mới sẽ để cho Tống Nham hữu cơ khả thừa (**).
((*) biểu thị một người có động cơ không thuần khiết thậm chí hiểm ác
(**) có cơ hội để lợi dụng)
Chuyện cũ năm xưa hai mươi mấy năm trước anh không biết, Tiểu Khởi nhà anh cũng không muốn biết, chỉ cần những người này không tới quấy rầy cuộc sống của bọn họ là tốt rồi.
"Cha, con đói bụng." Bồng Hao chơi xong đồ chơi từ trong phòng chạy tới giục cơm, nhưng nhìn thấy hai ba ba thanh thản ngồi trên ghế salon, tựa hồ không có một chút chuẩn bị sắp ăn cơm, Bồng Hao lập tức ủy khuất, bé gần đây được Nguyên Uyên nuông chiều lợi hại, cũng biết lúc đi tìm ba ba không có ích lợi gì, phải đi tìm ba ba Viên Viên mới có thể ăn được cơm tối tới thơm ngào ngạt.
Lâm Tiểu Khởi nhìn bé mắt liếc về phía Nguyên Uyên, giấm chua buổi chiều bị anh khơi lên lại lần nữa nảy sinh, tên tiểu gia hỏa này bị người dùng mấy bữa cơm liền mua chuộc, chẳng lẽ mình thiếu nó một bữa cơm sao? Lâm Tiểu Khởi chua loét nghĩ.
Cơm tối rốt cuộc không có ăn ở nhà, mấy ngày nay Nguyên Uyên mỗi ngày sau khi tan ca buổi chiều đều sẽ tới nhà Lâm Tiểu Khởi làm cơm tối, Lâm Tiểu Khởi dĩ nhiên không thể cứ luôn để anh tiếp tục như vậy, cho dù Nguyên Uyên không có ý kiến mình cũng sẽ xấu hổ, Nguyên Uyên liền dẫn bọn cậu tới một nhà hàng riêng tư.
Nơi riêng tư này món ăn đúng là ăn ngon, Nguyên Uyên ban đầu lúc học nấu nướng chính là đi theo sư phó nhà hàng này luyện rất lâu, một bữa cơm Bồng Hao ăn thỏa mãn, lanh lợi uốn éo trong ngực Nguyên Uyên nấc cục.
Nguyên Uyên thỉnh thoảng vỗ nhẹ lưng bé.
Lâm Tiểu Khởi đứng dậy lúc đi tới phòng rửa tay thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
"Chu Chu?" Lâm Tiểu Khởi gọi y.
Chu Chu quay đầu lại, liền nhìn thấy là Lâm Tiểu Khởi, y hưng phấn chạy vội tới trước mặt Lâm Tiểu Khởi, nện cho cậu một quyền: "Mấy ngày không gặp cậu rồi, Bồng Hao đâu?"
"Bồng Hao và Nguyên Uyên......" Lâm Tiểu Khởi vừa mở miệng lại nhớ tới Chu Chu còn chưa biết chuyện của cậu và Nguyên Uyên, liền dừng lại, hỏi ngược lại y, "Tớ thấy cậu vừa nãy ở chung một chỗ với người khác?"
Không đợi Lâm Tiểu Khởi nói xong, Chu Chu liền hướng cậu oán trách: "Còn không phải là Kha gia tiểu thiếu gia, tớ hôm nay tới ăn cơm ở bên ngoài gặp hắn ta lén lén lút lút, tớ liền khách khí như thế một chút, hỏi hắn có muốn ăn cơm cùng tớ không, ai ngờ hắn còn tưởng thật, mặt dày mày dạn đi theo tớ vào."
Lần nữa nghe được người quen, Lâm Tiểu Khởi vặn lông mày: "Kha Tòng?"
Chu Chu "Ai u" một tiếng: "Còn không phải hắn sao, bao nhiêu người, còn cho là mình là đóa bạch liên hoa ngây thơ nữa, chuyện ban đầu tỏ tình với Nguyên Uyên nháo tới oanh oanh liệt liệt, đều bị người ta cự tuyệt còn không hết hy vọng, đừng nói Nguyên Uyên, phải tớ tớ cũng không nhìn lọt hắn."
Lâm Tiểu Khởi mím môi không nói gì, Nguyên Uyên đều là của cậu, vậy mà còn bị người khác mơ ước: "Lần sau không cần cho hắn mặt mũi!" Lâm Tiểu Khởi dũng cảm nói.
Chu Chu buồn bực nhìn cậu, y phát hiện mình mấy ngày không gặp Lâm Tiểu Khởi cậu liền xảy ra thay đổi rất lớn, mặc dù người thoạt nhìn vẫn giống bình thường, nhưng trên chi tiết chính là không giống.
Tới lúc y nhìn thấy Nguyên Uyên tới đây một tay ôm vai Lâm Tiểu Khởi mới há to miệng, không trách được Lâm Tiểu Khởi đối với Kha Tòng không nhịn được như vậy, hóa ra là vậy a, y đã nói từ trước đến giờ Lâm Tiểu Khởi đối với mọi việc đều nhìn tới lạnh nhạt như thế nào đột nhiên chán ghét một người vốn không quen biết.
Y sớm nói hai người này không bình thường mà, lấy thân phận của Nguyên Uyên làm sao sẽ chạy tới trong nhà Lâm Tiểu Khởi lấy lòng, còn chủ động làm cha cho con trai cậu, hóa ra sớm có toan tính! Bất quá nhìn ra tư thái Nguyên Uyên đối với Lâm Tiểu Khởi cùng y nghĩ là không quá giống.
Nguyên Uyên: "Còn không đi tới anh và Bồng Hao đều nghĩ em lạc đường."
Lâm Tiểu Khởi: "Là một mình anh nghĩ như vậy đấy, có anh ở đây Bồng Hao có thể nghĩ đến em?"
Nguyên Uyên: "Bồng Hao là con của chúng ta, đương nhiên nghĩ giống anh."
Lâm Tiểu Khởi: "Da mặt thật dày, Bồng Hao là con em, không phải là con anh."
Nguyên Uyên: "Không sai, Bồng Hao là con em, em là của anh."
Lâm Tiểu Khởi: "......"
Chu Chu mở mang kiến thức, hóa ra đây mới là giao lưu hàng ngày không thể không nói của tổng tài lãnh khốc cùng ba ba độc thân sao? Hóa ra y trước kia hiểu biết đều là sai, trong hoàn cảnh hiểu rõ của y, cho dù là cha mẹ được khen là vợ chồng kiểu mãu cũng so ra kém dính của hai vị trước mắt này. Vậy y vẫn là cùng ăn cơm với Kha Tòng? Chu Chu quả thực muốn tát Kha Tòng một chưởng về nhà.
Ai ngờ còn không đợi y có hành động, liền thấy tên Kha Tòng mới đây bị mình liệt vào "Hộ cự tuyệt lui tới" Tư thái ung dung tiêu sái tới đây, nhìn thấy y mềm mại gọi một câu: "Chu đại ca, em tìm anh lâu như vậy không có thấy, có chút lo lắng, hóa ra anh ở đây."
Còn không đợi Chu Chu thổ tào hắn làm ra bộ tư thái này cho ai nhìn, Kha Tòng liền một tay nhẹ nhàng che miệng tỏ vẻ kinh ngạc: "Nguyên đại ca, anh cũng ở đây?"
Chu Chu và Nguyên Uyên trong lòng đồng thời lộp bộp một cái, Chu Chu nghĩ chính là nguy rồi nguy rồi, hàng không có nhãn sắc này cư nhiên là y đưa tới, đây không phải là làm cho Lâm Tiểu Khởi ngột ngạt sao. Nguyên Uyên dĩ nhiên biết chuyện Kha Tòng thích anh, anh đã cự tuyệt qua một lần rồi, bình thường cũng rất ít gặp hắn, không nghĩ tới chính là trong thời gian không dài lắm anh và Tiểu Khởi ở chung một chỗ liền có thể gặp hắn hai lần, anh không biết Lâm Tiểu Khởi đã biết Kha Tòng thích anh, nhưng theo bản năng không muốn để cho Lâm Tiểu Khởi gặp phải loại chuyện bực mình này.
Lâm Tiểu Khởi giống như không nhìn thấy Kha Tòng, lôi kéo Nguyên Uyên nói: "Đi thôi, Bồng Hao còn đang chờ chúng ta đấy."
Kha Tòng bị không để ý tới cảm thấy một loại cảm giác nhục nhã trước nay chưa từng có, hắn đường đường Kha gia tiểu thiếu gia, ở thành phố Hải Lam ai gặp không phải nhún nhường 3 phần, bởi vì hắn từ nhỏ biết điều, trưởng bối như cha của Chu Chu nhìn thấy hắn đều sẽ khen ngợi vài câu, mà cái tên Lâm Tiểu Khởi không biết điều lại dám đối với hắn như vậy.
Từ lần trước lúc ở sơn trang nghỉ phép nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi cùng Nguyên Uyên ở chung một chỗ hắn đã có một loại cảm giác nguy cơ, về đến nhà lập tức sử dụng tài nguyên của Kha gia đi điều tra lai lịch Lâm Tiểu Khởi này, hắn không tin Lâm Tiểu Khởi có thể so sánh được với hắn, lại càng không cho rằng Lâm Tiểu Khởi xứng với Nguyên Uyên.
Kết quả điều tra không khiến hắn thất vọng, Lâm Tiểu Khởi bất quá là người của một gia tộc lụi bại bị đuổi đi của thành phố Tử Hà, bất quá cũng bởi vì Nguyên Uyên ở Lâm gia vài năm, nếu như hắn có thể sớm một chút quen biết Nguyên Uyên nhất định sẽ khiến anh đến ở trong nhà mình, chỉ tiếc khi đó hắn còn quá nhỏ.
Mắt thấy Nguyên Uyên cùng Lâm Tiểu Khởi rời đi, Chu Chu cũng không muốn tiếp tục dừng lại thêm, tìm cớ rời khỏi nơi này, trước khi đi y ngược lại có tâm muốn nhắc nhở Kha Tòng không nên tiếp tục si tâm vọng tưởng, không phải là y xen vào việc của người khác, Chu đại thiếu gia y không có loại phẩm chất này, mặc dù y nhắc nhở cũng không có tác dụng gì, còn có thể bị Kha Tòng ở trong lòng ghi nhớ một khoản, sau này vẫn là bảo Lâm Tiểu Khởi đề phòng hắn chút, người này nhìn qua vô hại, nội tâm cũng không phải là lương thiện gì.
Sau khi ăn cơm xong bọn họ cũng không có lập tức trở về nhà, so với cả ngày đợi ở nhà, Bồng Hao thích chơi ở bên ngoài hơn, Lâm Tiểu Khởi liền đề xuất muốn dẫn bé chơi ở trong công viên gần nhà, vừa mới đề xuất kiến nghị này, liền chống lại ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Nguyên Uyên, Lâm Tiểu Khởi nghĩ đến chuyện phát sinh ngày đó ở công viên, bên tai nóng lên, nghiêng đầu đi làm bộ như cái gì cũng không có nhìn thấy.
Đêm hè có chút nóng nực, sau khi vào công viên Lâm Tiểu Khởi lựa chọn một chỗ hướng ngược lại ngày đó bọn họ tới, công viên này cậu tới vài lần không nhiều lắm, còn không quen thuộc, đương nhiên cũng không nghĩ tới nơi mình chọn là chỗ nào.
Chỉ thấy mờ mờ phía trước trên cỏ tản mác mấy đôi tình nhân thưa thớt, buổi tối sắc trời đen vừa vặn dễ dàng bọn họ làm vài chuyện không nên bị người nhìn thấy, Lâm Tiểu Khởi mãnh liệt vừa quay đầu lại, liền thấy Nguyên Uyên đã bịt kín mắt Bồng Hao, đang mỉm cười nhìn cậu.
"Tiểu Khởi em không cần ám hiệu anh, anh đều hiểu." Nguyên Uyên nghiêm trang nói.
Lâm Tiểu Khởi giận: "Hiểu cái gì mà hiểu!" Nói xong dẫn đầu rời khỏi chỗ này, trời tối như sơn, cậu cũng không muốn lại đi thăm dò chỗ khác có thích hợp bọn họ hai lớn một nhỏ lưu lại hay không, liền đành phải về nhà.
Nguyên Uyên dắt Bồng Hao đi theo phía sau cậu, bóng Lâm Tiểu Khởi trên mặt đất dưới ánh đèn không sáng lắm kéo tới thật dài, theo động tác tiêu sái của cậu mà di động, giờ khắc này Nguyên Uyên cảm giác rất chân thật anh thật sự cùng một chỗ với Tiểu Khởi, bọn họ giống như gia đình bình thường vậy, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ, còn có một đứa con hoạt bát đáng yêu.
Nếu như, nếu như Bồng Hao là con của anh và Tiểu Khởi thì tốt rồi, Nguyên Uyên đáy lòng đột nhiên toát ra cái ý nghĩ hoang đường này, anh cười khổ lắc đầu một cái, hạnh phúc hiện tại có thể có đối với anh mà nói đã không khác gì ban ơn của trời cao rồi, sao còn có thể yêu cầu xa vời khác?Nhưng ý nghĩ này lại cắm rễ trong đáy lòng anh, nhổ ra đều nhổ không được.
Lâm Tiểu Khởi đột nhiên quay đầu lại một cái, chỉ thấy Nguyên Uyên si ngốc đang nhìn mình, trong ánh mắt có chút gì đó cuồng nhiệt khiến cậu không hiểu lắm: "Sao thế?"
Nguyên Uyên hoảng thần một cái liền nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi ngừng lại.
"Không có gì." Anh lắc đầu một cái.