Hưu Thư Khó Cầu

Chương 14



Cảm giác của tôi lúc này giống như uống phải Hoắc hương chính khí tán*

*Đây là một bài thuốc Đông y gồm có: Hoắc hương, Cát cánh, Phục linh, Hậu phác ( Khương chế), Tô diệp, Bạch truật, Bán hạ khúc, Bạch chỉ, Đại phúc bì, Trần bì, Chích thảo. Còn vì sao nó lại có tên này thì xin lỗi tại hạ không biết.

Kẻ hèn kiếp trước vốn sợ khổ, không bị nhức đầu dữ dội tuyệt đối không chạm tới thứ tên Hoắc hương chính khí tán này, ngươi nói nó là thuốc Đông y đắng thì đắng đi, còn cố tình trong vị đắng còn mang theo vị chát, chát xong lại chuyển sang chua, cái mùi hoắc hương trên đầu lưỡi của ngươi cứ trăm chuyển ngàn trường, trằn trọc không tiêu tan, trong nháy mắt nuốt vào lại tê tâm phế liệt, có muốn phun ra lại không phun được.

Nói thật, đây cũng chưa phải là chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ chính là, ông chú hoặc bà dì chế tạo hoắc hương chính khí tan vô cùng biết chăm sóc, họ biết loại thuốc này khó uống, vì thế, khổ tâm chuẩn bị kỹ cho thêm một chút đường ngọt này nọ vào đây.

Đây mới là chỗ khiến cho tôi vô cùng thống hận Hoắc hương chính khí tán.

Đắng, không đáng sợ; đáng sợ chính là trong vị đăng chát còn mang theo một chút ngọt nhè nhẹ khiến người ta muốn nôn mửa.

Ở trong tình huống của tôi lúc này, thật sự thật sự rất ư chuẩn xác.

Sau khi tôi cùng Kỳ nhi về phòng, cũng không còn tâm trạng ăn điểm tâm sáng, Kỳ nhi liền xung phong hỗ trợ, chuẩn bị tìm hiểu một chút tin tức mới quay về. Tôi ở trong phòng chờ đến mức vô cùng nhàm chán, vì thế liền tùy tiện ra ngoài đi dạo.

Mục vương phủ có quyền thế, phủ uyển tất nhiên cũng không nhỏ. Tôi đi mới có một chút đã bị lạc đường, có điều phong cảnh trước mắt rất đẹp, trời xanh bích hồ, núi giả ngọc hoa*, mặc dù tôi bị lạc trong đường mòn hư hư chiết chiết đầy đống hòn giả sơn, nhưng cũng vô cùng thích thú. Híp híp mắt thổi một chút gió, một mình yên tĩnh dạo chơi, ngược lại khiến tôi quên đi một ít phiền não.

*Dịch lại không hay nên tớ để nguyên văn: mấy cụm kia dễ hiểu, ngọc hoa hình như là đá hoa thì phải.

Tiếc rằng, hoàn cảnh không luôn vậy. (Ý chị này là hoàn cảnh không ở mãi trạng thái đó)

Hoặc là nói, đá phiến hai bên đường cũng đừng nên xây thành những hình thù lởm chởm kỳ quái như thế, che mắt người, giúp cho mấy cái lão bà tử, nha hoàn rãnh rồi trốn ngồi tám chuyện. Lúc này, tôi thừa dịp xuyên qua ngọn núi giả, nghe thấy phía đối diện truyền tới tiếng giọng nói thì thầm của hai tiểu nha hoàn.

Một người nói: “Nghe nói gì chưa? Thiếu gia quay về rồi. Nói là chạy lên núi bắt sói con chơi.”

Một người lại nói: “Haha, chuyện này thì có tính là gì, ta nghe Vương mụ mụ hầu hạ ở tiền phòng nói, lúc đó cô công chúa kia cũng có mặt ở đó, nhìn thấy thiếu gia sắc mặt cũng tái đi, sớm biết vậy, hôm qua ta đã không đổi ca với Thúy nhi. Nói không chừng sáng nay còn có thể vô đại sảnh hầu hạ.”

Tôi kéo kéo khóe miệng cười khổ, không chút tiếng động. Đại phủ đại viện này, một vài lời tán gẫu như vậy vốn là chuyện bình thường, tôi hiểu rõ như thế nên không giận nổi, nhưng ngược lại có thể nghe chút tin tức.

Nha hoàn kia như cái máy hát vẫn còn nói huyên thuyên, chỉ nghe nói: “Kỳ thật cũng không trách được vẻ mặt lúng túng của cô công chúa này, ai! Có ai muốn gả cho một tên ngốc đâu? Huống chi lại bị lừa tới.”

Tên còn lại nghe xong, tựa hồ nhẹ nhàng mà phỉ nhổ.

“Ta phi, ngươi còn thay cho ả man di kia nói chuyện? Cô ta có thể đến Trung Nguyên chúng ta, lại còn được gả cho thiếu gia thiên hạ đệ nhất mĩ nam của chúng ta, cô ta nên mở tiệc ăn mừng mới phải, đáng thương chỗ nào! Theo ta, nên gả cho tên chăn ngựa thì đúng hơn!”

“Xuỵt, chớ có lên tiếng! Ngươi không muốn sống hả?”

Tôi làm vẻ mặt đau khổ, dở khóc dở cười.

Bị lừa vào Vương phủ làm vợ của một tên ngốc, đã là nỗi oan thấu trời, đắng chưa kịp nhấm, vị chát đã vô đầu, nhưng vô miệng hai tên hạ nhân, lại đảo thành đó là ân huệ dành cho tôi, cảm giác này…cũng giống như đã cho ngươi ăn thêm hoàng liên, lại cố gắng cho ngươi thêm chút đường, còn làm ra bộ mặt bố thí.

Hoắc hương chính khí tán, mùi vị như thế cũng thôi đi. Tôi thà là đắng tới cùng, nát ruột, mục phổi cũng cam tâm tình nguyện, cũng đừng cho chút vị ngọt vào khiến cho con người ta ghê tởm!

Rốt cuộc tôi đã gây ra nghiệt oán gì đây?

Hai tên hạ nhân còn đang nói nhỏ, trong đó có một người thở dài: “Thế nhưng Vương phi của chúng ta cũng thật sự có bản lĩnh, nghĩ đến chúng ta thấy choáng váng, hai mươi năm lại thêm năm năm, mặc dù gia thế hiển hách, nhất biểu nhân tài, Vương gia không lấy thêm vợ, bây giờ Vương phi nói dăm ba câu, ngay cả công chúa cũng bị lừa đến.”

Nói xong, hai người đều hihi haha cười.

Tôi nghe vậy thấy rất kỳ quái, mơ hồ nghe thấy hai người cười gian lại càng giận sôi gan, chân nhấc lên định đi tới hỏi cho rõ ràng. Tôi dầu gì cũng là một công chúa, là một phụ nữ mới của thế kỷ 21! Đầu đội trời, chân đạp đất, có thể chống đỡ được nửa bầu trời! Mới vừa vào cửa đã bị cha mẹ chồng cùng chồng khi dễ, lẽ nào lại để cho mấy người hạ nhân các người chế nhạo đến nhục nhã hả?

Tôi kéo kéo tay áo định đi ra tử hình hai đứa nha hoàn chết tiệt kia tại chỗ, nhưng vừa dùng sức, mới phát hiện cánh tay bị ai đó kéo lại. Vừa quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu nha đầu mặc trang phục màu vàng, rất xinh đẹp đang đáng thương mà kéo kéo góc tay áo của tôi, đôi mắt to long lanh nhìn tôi chăm chú đến nỗi khiến tôi ngượng ngùng, cung kính lắc đầu một cái.

Cơn nóng giận vô cớ của tôi bị đôi mắt trong suốt không thấy đáy kia tưới tắt ngụm hết phân nửa, kỳ lạ thật, nàng ta định làm gì. Tiểu nha đầu không lên tiếng, chỉ chỉ con đường nhỏ phía sau. Tôi có chút không muốn nhìn nhìn ngọn giả sơn, hai nha hoàn lắm mồm chết tiệt vẫn đang trò chuyện với nhau hứng khởi, dưới tay áo lại bị kéo kéo nhè nhẹ, tôi thở dài nói: “Đi thôi”

Giọng nói không lớn không nhỏ, tiếng cười phía đối diện im bặt lại. Không dạy dỗ các người, hù dọa được cũng tốt.

… … … …

Tiểu nha đầu nói gọi cô ấy là Nguyệt Nhi, tôi đi theo nàng đông quẹo tây khom, trong một hòn giả sơn dần hiện ra một con đường nhỏ, ngồi ven hồ thưởng thức trà bách loa xuân hảo hạng, một bên thưởng thức gió hồ, một bên chậm rãi hàn huyên.

Tôi thừa nhận tôi rất thô lỗ, phản ứng tương đối chậm, thỉnh thoảng còn rất chập mạch, mất điện toàn phần, ngồi uống trà với Nguyệt nhi, tôi chỉ nghĩ đến chuyện Nguyệt nhi không giống với hai đứa nha hoàn hư hỏng phía sau hòn giả sơn kia, thông minh, đáng yêu, dịu dàng, có chút láo lĩnh của một nha đầu nhát gan, lại quên đi một chuyện tại sao một tiểu nha đầu trong Mục vương phủ lại có thể quang minh chính đại ngồi bên hồ ngắm hoa, uống trà, làm thơ.

Lúc đó, chuyện mà tôi với Nguyệt nhi tán gẫu đều là về tên đại ngu ngốc An Lăng Nhiên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv