Hạnh Gia Tâm trật chân nhưng lại chạy trốn rất nhanh, lúc Đàm Hữu đuổi theo thì nàng đã nhảy tới đại sảnh của phòng y tế rồi.
Đàm Hữu khẩn cấp vượt hai bước, thật sự là không còn cách nào, chỉ có thể tiến lên trực tiếp chặn ngang bế người lên, biên độ động tác có chút lớn, cô lảo đảo hai bước mới đứng vững.
Hạnh Gia Tâm nằm trong lòng ngực cô phát run, không nói lời nào nhưng lại dùng sức giãy giụa, Đàm Hữu không ngừng dỗ nàng: "Ngoan, đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, coi chừng chân..."
Hộ sĩ ở bên cạnh nhìn các nàng, có người đã đi tới, Đàm Hữu nhanh chóng đi ra ngoài, người nọ ở phía sau các nàng kêu lên: "Ai, có cần hỗ trợ không?"
"Không cần!" Đàm Hữu hô to một tiếng, Hạnh Gia Tâm sợ tới mức rụt rụt.
Xe đậu ở trước cửa, tới trước cửa xe rồi, Đàm Hữu buông người trong lòng ngực xuống, rút một bàn tay ra mở cửa xe, Hạnh Gia Tâm xác định thời cơ tốt liền nhảy ra bên ngoài.
Bị Đàm Hữu sớm có đoán trước mà ôm chặt eo, sau đó cửa xe mở ra, đẩy một cái, nhét người vào.
Hạnh Gia Tâm cúi đầu, còn muốn chạy, Đàm Hữu dứt khoát cũng hạ thấp người mình chui vào, giơ tay đóng cửa lại.
Không gian trên ghế sau khá nhỏ hẹp, Đàm Hữu khóa cứng cửa xe, muốn trò chuyện với Hạnh Gia Tâm.
Nhưng Hạnh Gia Tâm co người lại trong một góc, bướng bỉnh mà nghiêng đầu, nhìn cũng không thèm nhìn cô.
"Bánh quy..." Đàm Hữu kêu nàng.
Hạnh Gia Tâm đại khái rốt cuộc đã hiểu được hàm nghĩa của biệt danh này, quăng tay, thiếu chút nữa đánh vào trên mặt Đàm Hữu.
"Thật xin lỗi." Đàm Hữu xin lỗi trước, "Mình..."
Cô nhất thời thế nhưng không biết bắt đầu nói từ đâu.
Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, gặp lại, nhận ra, giấu giếm, tiếp xúc thân mật, thời gian các nàng ở bên nhau cũng không dài, nhưng câu chuyện này kể ra cũng thật dài.
Đàm Hữu nắm chặt tay, tới gần Hạnh Gia Tâm, khi giơ tay thật cẩn thận đặt ở trên vai nàng, Hạnh Gia Tâm lại run lên một chút.
Trong lòng cô có chút khổ sở, hỏi: "Cậu sợ hãi mình sao?"
Hạnh Gia Tâm bất động cũng không trả lời, Đàm Hữu muốn bẻ bả vai nàng qua, thấy rõ mặt nàng, nhưng lại không dám dùng sức.
Trong lúc nhất thời, thế giới đều thối lui về phía sau, Đàm Hữu nhìn bóng dáng Hạnh Gia Tâm nghiêng thân mình, phảng phất như thấy được cô gái nhỏ ngồi trong phòng học, tách biệt với mọi người.
Lúc ấy cô làm như thế nào? Lúc ấy cô làm thế nào để đánh vỡ lớp băng cứng của Hạnh Gia Tâm, để nàng có thể nhìn cô, để nàng chấp nhận nói chuyện với cô.
Đàm Hữu hít sâu, trước tiên làm cảm xúc của mình bình tĩnh lại, sau đó nhích lại gần phía trước, chậm rãi tới gần Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm muốn tránh cũng không được.
Đàm Hữu ôm lấy lưng nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai, sau đó vòng qua trước cổ, hoàn toàn ôm nàng vào trong lòng ngực.
Độ ấm và mùi hương trên người Hạnh Gia Tâm, quen thuộc lại mờ mịt.
Đàm Hữu dùng sườn mặt cọ cọ tóc nàng: "Này, Hạnh Gia Tâm, cậu sẽ không chán ghét mình đó chứ?"
Rốt cuộc gặp lại, Hạnh Gia Tâm trả lời cô: "Cậu tránh ra."
Trên núi cái gì có thể chơi Đàm Kỳ đều chơi, không đợi được Đàm Hữu đi lên.
Hắn đoán được hai người bạn thân này muốn đi chơi riêng một hồi, lại không đoán được chơi lâu như vậy còn không để ý tới hắn.
"Mẹ, chúng ta xuống núi sao?" Hắn quay đầu lại hỏi Tiếu Mỹ Cầm.
"Chị ngươi đâu?" Tiếu Mỹ Cầm hỏi hắn.
"Ai biết chị ta đã chạy đi đâu, nói cùng mẹ đi dạo, còn không phải để con một mình..." Đàm Kỳ một bên oán giận một bên gọi điện thoại, sau khi điện thoại được tiếp, tức giận mà hô một tiếng, "Ngươi ở đâu vậy?"
Giọng Đàm Hữu rất thấp: "Ngươi mang mẹ xuống dưới ăn một bữa cơm, buổi chiều đi dạo dưới chân núi, ngồi đường tàu riêng cho du lịch để về."
"Ai ta đi," Đàm Kỳ hết chỗ nói rồi, "Sao lại thế này, ngươi đi về rồi?"
"Ừ, có chút việc."
"Chuyện gì?" Đàm Kỳ có chút lo lắng, phải hỏi rõ ràng.
"Bánh quy trật chân." Đàm Hữu nói, không giải thích nhiều.
Đàm Kỳ ngẩn người: "Nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng, ngươi chăm sóc mẹ cho tốt." Đàm Hữu ngắt điện thoại.
"Phiêu Lượng tỷ tỷ bị thương." Đàm Kỳ quay đầu lại nói với Tiếu Mỹ Cầm, "Hai người họ về nhà trước, mẹ còn đi dạo không?"
"Không đi dạo không đi dạo." Tiếu Mỹ Cầm thực mau xua tay, "Chúng ta về đi, nhìn xem tình huống như thế nào."
Hai người xuống núi, chọn đường tàu riêng cho du lịch, một đường tới rồi thành phố, lại ngồi giao thông công cộng, mới về tới biệt thự Nguyệt Hồ.
Mở cửa chính là Đàm Hữu, cảm xúc rất thấp.
"Sao lại thế này? Đi bệnh viện chưa?" Đàm Kỳ vừa nói liền đi hướng lên lầu.
Bị Đàm Hữu một phen kéo lại: "Đừng đi lên."
"Ta đi xem." Đàm Kỳ nhìn về phía cô.
"Ngủ rồi." Đàm Hữu nói, "Đừng quấy rầy cô ấy."
"Trật chân thì tốt nhất đừng cử động, cần chườm lạnh trước, ngày mai lại chườm nóng." Tiếu Mỹ Cầm nói.
"Ừm, không có việc gì. Đi bệnh viện xử lý qua rồi." Đàm Hữu cười với Tiếu Mỹ Cầm một cái, "Sao lại trở về nhanh vậy?"
"Chúng ta đi chơi thì có ý nghĩa gì." Tiếu Mỹ Cầm buông túi, đi đến phòng bếp, "Đàm Hữu ngươi đi siêu thị mua chút chân heo đi, ta muốn hầm canh."
Phương thức "ăn gì bổ nấy" này mặc kệ có dùng được hay không, luôn vẫn phải ăn cơm. Đàm Hữu và Hạnh Gia Tâm rối loạn đến bây giờ còn chưa có ăn cơm trưa, nhìn tư thế của Đàm Kỳ và Tiếu Mỹ Cầm chính là một hạt cơm cũng chưa ăn.
Đàm Hữu cầm chìa khóa ra ngoài, có chút không yên tâm Đàm Kỳ, sợ hắn đi lên quấy rầy Hạnh Gia Tâm, vậy nên dứt khoát kéo hắn ra cùng.
"Mua thức ăn cũng cần ta phải đi theo à," Đàm Kỳ tiến đến bên người cô, "Chân Uông Kỳ làm sao mà bị trật vậy? Ngươi làm nhiệm vụ hộ hoa sứ giả kiểu gì thế?"
"Đừng làm phiền ta." Đàm Hữu nhíu mày.
"Chân chị ấy bị trật sao lửa giận của ngươi lại lớn quá vậy? Không phải là vì do ngươi làm chứ?"
"Đàm Kỳ." Đàm Hữu kêu tên hắn, "Ngày mai ngươi nên lăn về đi."
"Lăn về đâu?" Đàm Kỳ ngẩn người.
"Lăn về trường học."
"Này, ta còn chưa có khai giảng đâu! Ngày mai mới mùng năm."
"Không phải ngươi bản lĩnh rất lớn sao, không tìm thấy nơi để đi?"
"Ta đương nhiên tìm được." Đàm Kỳ dừng một chút, "Ta còn muốn ở cạnh mẹ thêm mấy ngày, bằng không ngươi đi làm, bà ấy chắc chắn sẽ muốn chạy về ngay lập tức."
"Ta không mua vé thì bà ấy không cách nào chạy." Đàm Hữu nói.
"Bà ấy thật muốn trở về thì ngươi ngăn được sao?" Đàm Kỳ nói, "Nơi này rốt cuộc không phải là nhà, có bản lĩnh thì ngươi mua nhà tại đây cho bà ấy đi."
Đàm Hữu một cái tát vỗ vào đầu hắn: "Ngươi có ý gì?"
"Ý của ta là truyền đạt một chút tư duy của mẹ cho ngươi!" Đàm Kỳ ôm đầu kêu, "Ngươi còn không hiểu rõ con người bà ấy sao!"
Đàm Hữu không nói chuyện, yên lặng mà đi rồi một đoạn.
Sau khi tới cửa siêu thị rồi, cô thay đổi kế hoạch.
"Ngày mai chúng ta đi chỗ gần công ty ta tìm một phòng cho thuê dài hạn, ngươi và mẹ trước vào ở đi. Đến khai giảng thì ngươi lăn, mẹ ở lại."
Đàm Kỳ trừng mắt: "Đàm Hữu ngươi có tiền đóng một phần tiền thuê nhà sao?"
"Không có cũng có." Đàm Hữu nói.
"Ta dựa..." Đàm Kỳ nhấc chân đá vào cây cột trước cửa, "Đàm Hữu ngươi giỏi lắm, ta thích."
"Không cần nói địa chỉ cho bất kì kẻ nào." Đàm Hữu nói.
"Ngươi yên tâm." Đàm Kỳ kéo khóa miệng mình lại, "Ngươi đừng thấy bình thường ta nói nhiều, bí mật cần che giấu ta cũng có thể chôn theo xuống mồ."
Đàm Hữu lại vỗ một cái vào ót hắn.
"Đàm Hữu ngươi cần phải sửa sửa tật xấu này... Ta lớn đầu rồi." Đàm Kỳ chọc chọc bả vai cô, "Ngươi phải giao tiền thuê nhà, thật sự không cần đưa sinh hoạt phí cho ta, ta sẽ tự mình kiếm được tiền."
Đàm Hữu không lên tiếng.
"Ngươi lại chờ ta thêm một năm, không không không, nửa năm." Đàm Kỳ thật vui vẻ, "Khoá thực tập của ngành ta học cơ bản không có tác dụng gì, đến lúc đó không cần lên lớp ta có thể trực tiếp đi tìm công việc, còn có thể lấy tiền lương."
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể tốt nghiệp sao?" Đàm Hữu cười.
"Ngươi có tin không ta rớt môn, sau đó thi lại một lần toàn bộ đều qua."
"Vậy trước đó ngươi rớt cái rắm." Đàm Hữu lần này không vỗ cái ót mà tát lên cánh tay hắn, bang một tiếng, leng keng có lực.
Đại khái bởi vì đánh Đàm Kỳ có thể phát tiết cảm xúc tức giận đang dồn nén, khi Đàm Hữu lại lần nữa trở về biệt thự, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Ở trên xe dỗ dành không được, Đàm Hữu dựa theo mong muốn của Hạnh Gia Tâm lái xe trở về nhà, khi về đến nhà thì dứt khoát ngay cả cơ hội để dỗ cũng không có, Hạnh Gia Tâm nhốt mình ở trong phòng, căn bản không ra ngoài.
Đến nỗi lúc này nàng đang ngủ hay là đang làm chuyện khác, Đàm Hữu vốn cũng không rõ ràng lắm.
Tiếu Mỹ Cầm động tác nhanh nhẹn, đồ ăn cho bốn người rất nhanh đã được dọn lên bàn.
Canh vẫn đang hầm, khắp nhà đều là mùi hương.
"Tỷ tỷ chị ấy không thể đi được," Đàm Kỳ chỉ chỉ Đàm Hữu, "Nếu không ngươi mang đồ ăn lên đi?"
"Ta trước đi kêu một chút." Đàm Hữu lên lầu.
Cửa phòng Hạnh Gia Tâm vẫn nhắm chặt, Đàm Hữu gõ gõ, bên trong không có động tĩnh gì.
Đàm Hữu thanh thanh cổ họng, nói: "Ăn cơm."
Không đáp lại.
Đàm Hữu tiếp tục nói: "Mẹ mình làm đều là món cậu thích ăn, còn hầm canh, buổi tối đã có thể uống, khắp nhà đều là mùi hương, cậu có ngửi thấy không?"
Cô ngừng một hồi lâu, vẫn là không đáp lại.
Lửa giận của Đàm Hữu lại chậm rãi bốc lên, làm cô bực bội không thôi: "Mặc kệ chuyện khác thế nào, dù sao cậu cũng phải ăn cơm chứ? Cho dù không để ý tới mình, cũng không thể không để ý tới cơm nha, cậu không đói bụng sao?"
Vẫn như cũ không có tiếng động, dưới lầu lại đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa.
Đàm Hữu tới khu biệt thự này cũng không ít lần, ngoại trừ Hạnh Gia Tâm, cô chưa từng thấy qua những nhân viên có liên quan khác.
Cô đi đến cầu thang thăm dò nhìn xung quanh phía dưới, Đàm Kỳ đã đi tới cửa. . Truyện Dị Giới
Cửa mở ra, đồng phục màu xanh lam, đi làm còn rất sớm.
"Chào ngài, cô Hạnh gọi cơm." Đồng phục xanh nhấc đồ vật trên tay ý bảo, "Cô Hạnh yêu cầu tôi đưa đến lầu hai."
"Cậu đi nhầm." Đàm Kỳ nói.
"A?" Đồng phục xanh ngẩn người, "Không phải căn c-7 sao?"
"Nhưng chúng tôi không có họ Hạnh..."
Đàm Kỳ mới nói nửa câu, Đàm Hữu ở trên lầu nói tiếp: "Đưa lên đây đi."
Đàm Kỳ: "Hả? Hạnh là ai?"
Đàm Hữu: "Ngươi xem như là ta đi."
Đồng phục xanh lên lầu, Đàm Hữu liền đứng ở trên cầu thang nhìn chằm chằm hắn.
Đồng phục xanh cảm nhận được bầu không khí quỷ dị, bước chân rụt rè, chuẩn bị để tùy thời lui về sau chạy trốn: "Xin hỏi, là cô Hạnh Gia Tâm sao?"
"Không phải." Đàm Hữu giơ tay chỉ chỉ, "Gian phòng thứ hai bên kia."
"Vâng, cảm ơn." Đồng phục xanh vội vàng mà chạy ngang qua cô.
Đàm Kỳ ở dưới lầu kêu: "Rốt cuộc là ai vậy? Ai gọi cơm, dưới đây một bàn cơm thật lớn đây."
Đàm Hữu có chút đau đầu, phất phất tay: "Hai người ăn trước đi."
Những lời này vừa nói ra, Đàm Kỳ ngẩn người, hiểu rõ hơn phân nửa. Hắn về tới trước bàn ăn, Tiếu Mỹ Cầm hỏi hắn: "Cãi nhau?"
"Phỏng chừng là vậy." Giọng Đàm Kỳ rất nhỏ, "Có thể là cãi nhau rất to."
"Có phải là vì phiền chúng ta không?" Tiếu Mỹ Cầm cũng đè thấp thanh âm.
"Đương nhiên không phải! Tình bạn giữa mấy cô gái chính là như vậy, lúc hoà hợp thì rất dính nhau, lúc cãi nhau cũng có thể cãi rất dữ." Đàm Kỳ gắp một đũa thịt nhét vào trong miệng, "Không cần lo cho họ, để tự bọn họ hoà hợp lại. Ngày mai Đàm Hữu phải đi làm, con mang mẹ đi tìm phòng ở."
"Tìm phòng ở?" Tiếu Mỹ Cầm nhăn lại mày.
"Đúng vậy, Đàm Hữu đi làm chúng ta cũng không thể cứ ở mãi nơi này."
"Cái đó đương nhiên không thể." Tiếu Mỹ Cầm nói, "Chị ngươi đi làm vậy ngươi cùng ta đi về nhà."
"Căn nhà kia hiện tại làm sao có thể trở về chứ!" Đàm Kỳ bắt đầu buổi diễn thuyết của hắn, "Mẹ, mẹ phải ngẫm lại..."
Đàm Hữu một bên nghe tiếng nghị luận khe khẽ dưới lầu, một bên nhìn chằm chằm nhân viên đưa cơm hộp.
Đồng phục xanh đứng gõ gõ cửa, bên trong như cũ không ai lên tiếng.
Đàm Hữu thay đổi tư thế đứng thẳng, đồng phục xanh móc di động ra gọi điện thoại.
Qua một lát sau, cửa phòng mở ra một khe hở, một bàn tay trắng nõn nhỏ yếu vươn ra.
Đồng phục xanh treo đồ vật lên bàn tay kia, cửa phòng một lần nữa đóng lại.
Đồng phục xanh đi đặc biệt nhanh, khi lao xuống lầu còn sốt ruột hoảng hốt mà nhìn Đàm Hữu một cái.
Giống như Hạnh Gia Tâm gọi không phải là cơm, mà là tín hiệu cầu cứu vậy.
Đàm Hữu trừng mắt nhìn hắn ra cửa biệt thự, sau đó dựa vào lan can phát ngốc một hồi lâu.
Dựa theo kinh nghiệm của cô lúc trước, nếu có người không nói đạo lý mà giận dỗi với cô như vậy, cô sẽ hoặc là kéo người đó lại đánh một trận, hoặc là không để ý tới.
Không để ý tới là biện pháp tốt để giải quyết hết thảy xung đột, chờ thêm một thời gian sự việc qua đi, nên làm cái gì thì liền làm cái đó.
Theo đạo lý, Hạnh Gia Tâm hiện tại sẽ không bị đói, trong phòng có chứa buồng vệ sinh nên cũng sẽ không bị nghẹn, độ ấm thích hợp, muốn ngủ thì ngủ, máy tính di động, cái gì cần có đều có.
Không có gì để nhọc lòng, Đàm Hữu nên đi xuống lầu ăn cơm.
Nhưng là có gì đó không đúng lắm, đám lửa kia vẫn còn âm ỉ trong lòng Đàm Hữu, trận bực bội đó cũng còn chưa qua đi.
Hiện tại cô thậm chí cảm thấy, người thật sự cần tức giận phải là cô, cần Hạnh Gia Tâm ra chịu thua dỗ ngọt một chút, mà không phải giống như bây giờ, bị ngăn chặn ngoài cửa, nhân viên cơm hộp còn có thể nhìn đến tay nàng, cô cũng nhìn không thấy.
Đàm Hữu sắp nhìn chằm chằm đến thủng cửa phòng Hạnh Gia Tâm, Đàm Kỳ ở dưới kêu to: "Đàm Hữu ngươi còn ăn cơm hay không? Lại không xuống tới thì không còn gì để ăn đâu."
Tức giận không ăn cơm là hành vi cực kỳ ấu trĩ, Hạnh Gia Tâm còn không có ấu trĩ như vậy, cô lại càng không thể.
Đàm Hữu xoay người đi xuống lầu, nhanh chóng ăn cơm, cơm nước xong nhanh nhẹn thu dọn chén đũa, lau dọn phòng bếp sạch sẽ đến bóng loáng.
Sau đó dựa vào cạnh cửa phòng bếp lại bắt đầu nén giận, thẳng đến Tiếu Mỹ Cầm đi đến bên người kéo kéo ống tay áo của cô.
"Làm sao vậy?" Đàm Hữu hỏi.
"Sao lại thế này? Không phải trật chân sao? Là do ngươi không cẩn thận làm?" Tiếu Mỹ Cầm hỏi.
"Coi như là con làm đi." Đàm Hữu rất bất đắc dĩ.
"Ngày mai không phải ngươi phải đi làm sao?" Tiếu Mỹ Cầm nói, "Chúng ta nên trở về."
Những lời này làm trong não Đàm Hữu chợt lóe ra ý tưởng.
Đúng vậy, ngày mai cô phải đi làm, tuy rằng ngày mai không có chuyến nào cần chạy, nhưng tốt xấu phải đi về báo danh rồi.
Ngày mai cô phải cùng Đàm Kỳ đi tìm phòng cho thuê dài hạn, nếu vận khí tốt thì một ngày sẽ tìm được, còn vận khí không tốt có thể phải tìm đến hai ba ngày.
Dù sao mẹ và em trai cô còn phải ở khách sạn hai ngày, nhiều thêm đêm nay thì có vấn đề gì chứ?
Cô không cần phải ở đây đêm nay, chẳng sợ lúc trước cô đã nói với Hạnh Gia Tâm là ngày mai đi, nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Hạnh Gia Tâm lúc trước còn nói rất thích ở cạnh cô đây, còn dính cô vô cùng chặt, lúc này không phải chỉ trong chớp mắt lại không chịu để ý tới cô hay sao.
Đàm Hữu đã quyết định, nói đi là đi.
"Được." Cô đứng thẳng người, nói với Tiếu Mỹ Cầm, "Thu dọn đồ đi."
Tiếu Mỹ Cầm không nghĩ tới cô sẽ đồng ý nhanh như vậy, ngẩn người, bà quay đầu lại nhìn về phía Đàm Kỳ, Đàm Kỳ bẹp bẹp miệng.
Thật là cãi nhau rất lớn nha.
Hắn dẫn Tiếu Mỹ Cầm lên lầu ba thu thập hành lý của từng người, Đàm Hữu đi phòng cô ở lầu hai, một trận lách cách.
Thật ra có cái gì để thu thập chứ, cô chỉ có hai bộ quần áo kia, không giống quần áo đắt tiền của Hạnh Gia Tâm một cái tủ quần áo cũng nhét không hết, một rương tràn đầy đồ trang điểm, còn có những quyển sách có thể xếp đầy một mặt của giá sách.
Cho nên rốt cuộc có gì mà không thể nhận lại bạn cũ chứ? Cấp bậc của hai người chênh lệch lớn như vậy, rõ ràng cô mới là một bên hạ đẳng hơn kia mà.
Đàm Hữu càng nghĩ càng tức giận, động tĩnh càng lớn hơn.
Cô không biết hiệu quả cách âm của căn phòng này thế nào, nhưng cô hy vọng mặt tường giữa phòng cô và phòng Hạnh Gia Tâm chỉ là một tờ giấy.
Hạnh Gia Tâm, tôi phải đi, đi rồi sẽ không quay lại nữa, cậu nghe thấy sao, nghe thấy sao!
Đàm Hữu hung hăng đấm một quyền lên tường.
- ---------
Hai chị pónk giận dỗi dui =)))