Hai ngày sau, toàn bộ nam sinh trong trường tập trung tư trang ở sân chính nghe thông báo của thầy. An Văn Quế để ý hai hôm nay rồi, thái độ của Lý Thống khác thường, lúc nóng lúc lạnh, hay trầm tư ngồi một mình, còn hay lơ đãng nữa.
Hắn cố hỏi mấy lần nhưng vô ích, đều không lấy được thông tin gì. Hồi sáng nay lúc chuẩn bị đồ đạc, An Văn Quế mặt nhăn nhó vác một tay nải lớn lên vai, tính bước ra khỏi phòng, quay lại thấy Lý Thống tay chẳng mang gì, cứ thế chỉnh trang lại trang phục để đi. An Văn Quế nhíu mày ngạc nhiên.
"Ái chà, Lý Thống ngươi lại không thèm mang theo đồ sao? Định cứ thế anh hùng đi vào rừng hả? Ta mang đồ theo còn lâu mới cho ngươi dùng chung nhé."
Vừa nói hắn vừa giả bộ ôm khư khư đống đồ ra bộ không cho, tưởng như chêu ngươi được Lý Thống nhưng lần này thì lại khác. Lý Thống nhìn hắn một cái, rồi tiện tay mà vò đầu hắn, bước qua người hắn.
"Ngươi cứ giữ lấy mà dùng, ta không có cần thật."
Sau đó, Lý Thống cứ thế đi thẳng ra sân tập trung. An Văn Quế ngạc nhiên lần nữa, cảm giác hôm nay Lý Thống lạ lắm, bỗng dưng lại trầm tính rộng lượng như vậy.
Trong lúc đứng xếp hàng, An Văn Quế vẫn cứ liên tục ngó sang nhìn Lý Thống, không nhịn được lại hỏi.
"Này, sao dạo này ngươi lạ thế, ăn nhầm cái gì à, hay nhà có chuyện gì khiến ngươi như thế?"
Vừa hỏi vừa quan sát nét mặt của Lý Thống, An Văn Quế hỏi đến vế sau nhận ra trên gương mặt của Lý Thống thoáng qua một chút biến sắc. Nhưng lập tức liền bị Lý Thống quay sang nhíu mày mắng vài lời.
"Ngươi nhiều lời vậy? Ta không có gì khiến ngươi phải hoài nghi, tò mò như vậy."
Đột nhiên bị mắng, trong lòng hắn cảm thấy tủi thân, An Văn Quế ánh mắt lảng đi chỗ khác. Thầy giáo bên trên bục gỗ lớn, gõ một hồi ba tiếng chiêng rồi bắt đầu triển khai kế hoạch. Theo như An Văn Quế nghe được từ trước thì phòng hắn cùng đi lên núi để săn bắn thú rừng, thế nên hắn mới đinh ninh chuẩn bị nhiều thứ. Hắn nghĩ dù sao thì đi chung với Lý Thống cũng thấy an tâm hơn, hồi sáng không thấy Lý Thống mang thêm gì nên hắn còn cố tình mang thêm đồ dùng cho cả Lý Thống.
Nhưng tới khi nghe tới danh sách được phân đi vào rừng lại không có tên Lý Thống. An Văn Quế tỏ vẻ khó chịu, bực mình huých tay Lý Thống.
"Này, ngươi không thấy vô lý à, theo danh sách là cả phòng mình sẽ theo đoàn vào núi chứ, sao còn độc mình ngươi ở lại vào cung? Không được để ta lên báo với thầy."
An Văn Quế tính chen hàng đi lên hỏi thầy giáo, thì lập tức bị Lý Thống túm ngay lại. Cậu lạnh lùng đáp.
"Không sai, là ta lần này cố tình xin thầy giáo ở lại để vào cung."
An Văn Quế cả giận, giựt lại tay áo mình, lớn giọng.
"Sao ngươi lại làm vậy?"
Hắn bị sốc, bởi vì suốt quãng thời gian vừa qua, Lý Thống ở cạnh hắn đều không có bài xích nào cả, mới đầu vẫn chỉ là do hắn gây hấn trước. Lý Thống trước giờ đều nhường nhịn, quan tâm hắn. Nhưng lần này không hiểu vì lí do gì mà người này lại âm thầm xin rút nhóm. Hắn cảm thấy tim mình vừa bị người kia chém một dao tới, vừa đau vừa tủi.
Mắt An Văn Quế có chút ngân ngấn, hắn không kiềm được mà hỏi lại lần nữa.
"Sao ngươi không nói cho ta biết, tại sao? Vậy là ngươi vẫn không coi ta là bạn sao?"
Lý Thống lạnh lùng nhìn hắn, An Văn Quế bỗng dưng thấy xa lạ và có đôi phần sợ hãi ánh mắt kia, cảm giác không còn chút quen thuộc nào ở trong đó.
"Ngươi rất phiền, lần này ta vào cung làm, bởi chính là không muốn vào rừng bẩn thỉu đi săn bắn lại còn phải ở chung với ngươi."
Trong lúc hai người còn đôi co ở giữa sân, thì mọi người bắt đầu tản ra xung quanh để chuẩn bị lên đường. An Văn Quế cảm thấy bản thân bị xem thường, bực dọc tới mức ném thẳng túi đồ xuống đất, hét vào mặt Lý Thống.
"Ngươi dám nói ta phiền sao? Ngươi nghĩ ta rảnh mà bám theo ngươi à. Vì ngươi đối xử tốt với ta, làm ta nghĩ bản thân mắc nợ ngươi, nếu như ngươi đã nói vậy thì từ nay trở đi, ta sẽ không thèm đến xỉa đến nhà ngươi nữa."
Lý Thống đứng im lặng nghe tên nhóc này to tiếng một hồi, thật sự trong lòng cậu không có ý muốn nói hắn phiền phức, nhưng vì không muốn bị hỏi dồn nhiều lời, nên Lý Thống viện tạm một lý do để đẩy An Văn Quế ra xa một chút. Ít nhiều cậu cũng chỉ muốn tên nhóc này lần này đừng đi theo hắn rất vất vả lại còn nguy hiểm, đến ngay cả bản thân của Lý Thống cũng chưa hình dung những việc tiếp theo sắp tới.
Nhìn dáng vẻ uất ức, tức giận của tên nhóc, Lý Thống cảm thấy có đôi phần áy náy, thật sự không muốn nhìn thấy hắn bị tổn thương, nhưng rốt cục vẫn là không thể để hắn đi cùng cũng bởi vì muốn hắn gặp nguy hiểm, cậu tỏ ra lạnh lùng không nói gì nhiều nhìn hắn một cái rồi đi theo nhóm người chuẩn bị vào trong cung.
An Văn Quế thì tức giận đứng như trời trồng giữa sân, vẫn nhìn theo dáng người lạnh lùng kia. Trong lòng hắn lúc này thật sự rất buồn, tâm trạng rất tồi tệ. Hắn không hiểu vì sao tỏng lòng rất khó chịu, rất muốn khóc
Lý Chưởng đứng từ xa cũng khá bất ngờ về vụ việc vừa rồi giữa hai người họ, cảm thấy nhìn An Văn Quế lúc này rất đáng thương, cậu huých vào tay em trai mình ý kêu em trai đến kéo An Văn Quế về bên này để chuẩn bị lên đường.
Lý Thuần liếc anh mình một cái nói nhỏ.
"Anh! Tại sao lần này Lý thiếu gia lại muốn đi vào trong cung vậy? Bình thường chẳng phải có chuyện gì cũng sẽ nói cho mình biết sao. Thái độ lần này rất khác."
Lý Chưởng không nói gì về vụ việc của Lý Thống, cậu biết Lý Thống chắc chắn có lí do để làm như vậy, nhưng dù sao vẫn là chuyện cá nhân riêng tư nhất thời không tiện hỏi.
Lý Chưởng nhìn An Văn Quế trông thật đáng thương. Lý Thuần thở dài rồi đi ra vỗ về An Văn Quế một hồi, kéo hắn ta về bên này hội nhóm, liên tục an ủi.
"Thôi nào An thiếu gia nhà cậu, sao chưa gì đã ngân ngấn nước mắt như vậy. Thể nào cũng có lí do để khiến Lý thiếu gia làm như vậy. Cậu ở chung phòng với Lý thiếu gia lâu như vậy chẳng lẽ lại không biết sao?"
Mới nghe Lý Thuần nói như vậy, An Văn Quế lại càng tức giận, lấy tay áo chùi chùi mặt rồi lại lên giọng lớn tiếng.
"Làm sao mà hiểu được hắn chứ. Ba hôm tốt tính, bốn hôm thì xấu tính, rõ ràng là hắn vẫn chưa bỏ được tính nết xấu xa kia của mình. Hắn dám xỉ nhục ta trước mặt mọi người sao?"
Lý Thuần chạy tới khoác vai kéo hắn đi lên xe ngựa, cố gắng chấn an hắn. An Văn Quế bám chặt tay nải, khuất phục đi theo đoàn lên xe.
"An Văn Quế ơi là An Văn Quế, ngươi đúng là còn nông cạn lắm." Hắn cay đắng tự nhủ với bản thân.