Tiểu Đinh bị lột sạch tiền trong người, rồi còn bị lôi ra nhà sau bọn chúng bắt cậu phải rửa hết đống bát đũa của ngày hôm nay, may ra tính còn đủ trả số còn nợ.
Tiểu Đinh thẫn thờ, mặt ngu ngơ nhìn đống bát đĩa chất như núi. Còn định nói vài lời, ngước mặt lên thì đã bị vẻ mặt vô lại, hung tợn của mấy tên kia dọa cho hồn vía xuýt chút nữa rời khỏi thể xác.
Một kẻ tức giận đá đá vào chậu nước, làm nước bắn lên mặt Tiểu Đinh, hắn quát lớn.
"Còn chờ cái khỉ gì nữa, còn không thò tay vào rửa đi, ngày nay mà làm không xong thì ngươi cứ ở đấy mà rửa."
Tiểu Đinh trong lòng tủi hổ vô cùng, lấy tay áo lau lau đi vệt nước trên mặt, câm lặng chẳng nói gì nữa, lầm lũi mà nhặt từng cái bát bẩn lên rửa. Chẳng biết nghĩ gì nữa, thi thoảng sẽ lại nghe thấy vài tiếng sụt sịt của cậu.
Bọn chúng chốc chốc lại đi ra kiểm tra cậu, thấy làm chậm sẽ lại đá đá vào chậu bát, kêu cậu nhanh cái tay lên. Tiểu Đinh mím môi, chẳng nhìn lấy hắn một cái, động tác cũng nhanh hơn.
Chồng bát này còn chưa rửa xong, đã thấy có chồng bát mới rồi. Tên bồi bàn chạy hớt hải tới, đặt vội chồng bát ở đó. Tiểu Đinh trợn tròn mắt nhìn hắn.
"Này.. sao nhiều vậy?"
Tên bồi bàn mệt quá, đứng chống tay, lau bớt mồ hôi.
"Hôm nào mà chẳng nhiều như vậy? Ngươi không nhanh chân nhanh tay thì có làm đến mai."
Tiểu Đinh cúi đầu xuống, lại cặm cụi rửa đến nỗi nước ăn vào tay nhăn nheo hết cả lên. Tiểu Đinh xin thề với lòng, không bao giờ vào cái quán này nữa, cũng chẳng bao giờ uống rượu nữa. Chuyện đêm qua không thể nhớ được, người thì vẫn bị hơi rượu ám chưa dứt. Lần đầu uống say đến ê ẩm người, Tiểu Đinh cảm thấy trong người không được khỏe lắm, bụng cậu lại sôi lên rồi.
Tiểu Đinh giờ mới chú ý tới cái mùi lạ.
"Mùi gì vậy? Giống như là.. như là.."
Tiểu Đinh ngửi ngửi, cái mùi này là mùi nước tiểu đây mà.
"Trời ơi, sao hôi vậy, là ai cố tình tiểu bừa bãi vậy?"
Tiểu Đinh ngửi đi ngửi lại, mới phát hiện rằng chính mình chứ chẳng phải ai cả. Cái mùi khai đó nằm ở cái quần của cậu.
Tiểu Đinh phát hoảng.
"Chẳng nhẽ đêm qua mình tiểu ra quần sao?"
Tiểu Đinh ném vội cái rẻ lau đi, vội vàng túm lấy che đũng quần, nước mắt giàn giụa, đầu gục xuống đầu gối. Nỗi nhục này làm sao có thể quên đi được.
Đứng đằng xa xa sau thân cây kia, ai ngờ đâu là Trần Hạ. Hắn đứng đã được lúc rồi, dự là muốn xem qua thái độ tức chết của cậu. Nhưng mà càng xem lại càng thấy hối hận.
Trong lúc Trần Hạ đứng thất thần suy nghĩ, thì tên bồi bàn chạy tới.
"Thiếu gia.. vậy đủ chưa ạ. Tôi cũng thấy cậu ta đáng thương quá rồi, sáng giờ chưa có ăn gì cả.."
Trần Hạ nghe đến câu cuối trong lòng ân hận, cũng không muốn ra tay nữa. Trước khi rời đi còn nhắc vài lời với tên kia.
"Kêu tên nhóc đó về đi, nói là trả xong nợ rồi."
Tên bồi bàn vâng vâng dạ dạ, Trần Hạ tính đi rồi mà vẫn còn lưỡng lự, một hồi ném cho tên kia chút tiền, hạ giọng nói.
"Đi mua cho tên kia cái quần mới, với cái áo khoác nữa. Ấm chút.."
Trần Hạ rảo bước nhanh ra kiệu rồi về thẳng phủ.
Tiểu Đinh vẫn còn đang gục mặt khóc nấc lên, thì có tiếng gọi, giật mìn ngước mặt lên, trông tội nghiệp vô cùng. Tên bồi bàn thấy gương mặt kia, cũng thở dài một tiếng, đưa đồ ra trước mặt Tiểu Đinh.
"Ngươi về đi, ông chủ kêu nợ ngươi trả xong rồi, cầm đồ này đi thay rồi về đi."
Tiểu Đinh ngây ngô, chùi chùi nước mắt nước mũi, đón lấy bộ đồ.
"Lần sau đừng có đi uốn rượu nữa, tự lượng lấy sức mình."
Nói rồi tên bồi bàn bỏ vào trong, Tiểu Đinh vui mừng vừa trả hết nợ lại còn được cho đồ mới. Cậu nhìn vào trong nhà, nói vọng vào.
"Cảm ơn!"
Không chần chừ nữa, Tiểu Đinh bật dậy kiếm cái nhà kho rồi vào thay nhanh đồ. Thay xong, khoác thêm cái áo ấm kia vào, Tiểu Đinh thấy ấm áp hẳn, đút tay vào trong túi áo, rụt cổ vào bên trong. Gương mặt lại bừng sáng, vui vẻ.
"Không ngờ vẫn còn có người tốt vậy mà."
Trên đường về, Tiểu Đinh có ngang qua chợ. Thật sự từ sáng tới giờ cậu chưa có ăn gì, đã vậy còn đi qua sập bán bánh bao, rồi bán mì thơm phức ấy. Lưỡng lự đứng lại trước một sập, Tiểu Đinh tính kêu một cái bánh, nhưng đến lúc lục trong túi quên mình chẳng còn xu nào. Mặt lại ỉu xìu.
"Quên mất, chẳng còn lấy một đồng nữa mà. Thôi đi về nhanh tự nấu mì ăn."
Tiểu Đinh dứt khoát bước đi, mắt cũng không liếc lấy một cái hai bên vệ đường. Vừa vào trong phủ, đã gặp quản gia già.
"Tiểu Đinh đi đâu từ qua tới giờ mới về?"
Tiểu Đinh nhanh trí.
"Đâu con mới ra ngoài mà. Cả ngày con nằm trong phòng ấy, muốn ra ngoài hít thở chút."
Lão quản gia, nhìn Tiểu Đinh một cái, mang ý dò xét. Tiểu Đinh còn nghĩ không trốn được lão quản gia rồi, lão tinh ý lắm. Nhưng rồi lão quản gia chỉ nói câu.
"Ta có nấu chút mì vẫn còn thừa trong bếp. Đói thì vào mà lấy ăn."
Tiểu Đinh vâng vâng dạ dạ nhanh chóng đi về phía nhà bếp. Nhìn dáng vẻ thấp thỏm, đi nhanh của Tiểu Đinh, lão quản gia chỉ biết chép miệng.
"Đi với Trần Hạ thì cứ nói một câu, cũng chẳng ghét nhau được mãi."
Hóa ra Trần Hạ ban nãy có ghé qua phủ, nói với lão quản gia rằng đêm qua Tiểu Đinh qua phủ chơi, giờ có lẽ cũng sắp về, nãy kêu ở lại ăn chút rồi về nhưng Tiểu Đinh nhất định về. Cảm phiền lão quản gia chuẩn bị ít đồ cho Tiểu Đinh.
Khiến lão quản gia tin là thật, gật đầu hiểu chuyện rồi mới quay về.